Đọc truyện Nữ Phụ Vạn Năng: Boss Có Độc, Mau Né! – Chương 12: Thiên kim nghịch tập! (11)
Hoàng cung…
Hôm nay là sinh thần hoàng thái hậu cho nên hoàng cung được trang trí thật long trọng.
Tích Sơ bước xuống xe ngựa đầu tiên, phía sau là Lăng Khiết Mai.
Sau khi xuống xe ngựa, Hoa thị đến gần cô dặn dò một chút, Tích Sơ nghe bà nói thì gật gù “con biết rồi”, còn Lăng Khiết Mai thì từ đầu tới cuối đều một bộ dạng lạnh lùng chớ lại gần.
Sau đó, có một chú tiểu thái giám ra dẫn họ đi đến chỗ của mình trong cung điện.
Chỗ của Tích Sơ là chỗ mà mọi thiên kim thế gia đều muốn, chỗ này gần với các vương gia, hoàng tử nhất. Nếu có thể may mắn được bọn họ nhìn trúng thì có thể coi là một bước lên trời.
Nếu để Tích Sơ nghe được những suy nghĩ này, cô chắc chắn sẽ tỏ vẻ, bà đây còn không muốn lên trời đâu!
Ta không muốn chết sớm!
[…] Ký chủ, cô mau hiểu đúng nghĩa!!
Một lúc sau, mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu người của hoàng thất.
Tích Sơ bị vây giữa các thiên kim đến bắt chuyện, dù sao cũng có cái danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân vang danh bốn bể, dĩ nhiên, Tích Sơ không thể thoát khỏi chuyện này.
Tích Sơ cười rất ôn hoà để tiếp đón các tiểu mỹ nhân nhào đến.
Tích Sơ làm một người yêu thích cái đẹp, mà các thiên kim tiểu thư này thì ai ai cũng như cành hoa mới nở, đẹp động lòng người.
Sáng mù mắt chó titanium của cô luôn rồi!
[…] Hệ thống thật sự muốn đào hố cho ký chủ nhà nó chui vào!
– “Bát hoàng tử, thái tử, ngũ hoàng tử đến!”
– “Ninh vương, Lăng vương đến!”
Ừ, đám người hoàng thất tới rồi!
Tích Sơ không quan tâm mấy, nhưng có một điều làm cô tức giận.
Các tiểu mỹ nhân đi đâu rồi!
Làm sao bỏ ta lại rồi!
Ta tức giận a!
Tích Sơ âm dương quái khí nhìn sang đám con ông cháu cha thu hoa hút bướm, lại nhìn các tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn thẹn thùng quay lại chỗ ngồi của mình.
Lật bàn!
Vương bát đản, ta muốn tiêu diệt đám người cẩu hoàng thất!
[Ký chủ…cô mau bình tĩnh lại! Tiểu mỹ nhân đang chờ cô tới cứu bọn họ thoát khỏi mê trảo của đám cẩu hoàng thất!] Hệ thống sử dụng kế sách lui binh.
Không lui là chết, nó phải lui!
– “…” Được rồi, ngươi nói có lí, ta nhịn!