Đọc truyện Nữ Phụ Văn Mệnh Sát Cô Tinh FULL – Chương 11: Náo Loạn
“Lương Phi nương nương, người không thể vào? Nương nương nhà ta còn đang nghỉ ngơi, người không……”
“Con tiện nhân không biết điều này, tránh ra cho bổn cung.”
“Lương Phi người đừng làm khó nô tì mà.”
“Ngươi có thấy Hoàng Hậu cùng những người khác ở đây không mà dám lên tiếng, tránh ra cho ta.”
Mặc Ninh Nhi ra sức ngăn cản, vị Lương Phi kia vẫn một mực xông vào Nhã Ngọc Cung.
-Người đâu, lôi con tiện tì này xuống đánh 50 trượng cho ta.
Quá mất mặt nên hóa giận, Lương Phi liền nắm đầu Ninh Nhi mà ném xuống đất.
Bọn nô tài kia thấy vậy, mặt tái mét, đang định lôi Ninh Nhi đi thì một giọng nói chứa đầy hàn khí vang lên;
Tên nào động vào muội ấy, bổn cung liền chặt tay tên đó.”
Không ai dám nhúc nhích, họ còn chưa biết tiếng nói phát ra từ đâu thì có giọng nói lại vang lên.
“A Lạc, dẫn mấy vị nương nương vào đây, đứng cãi nhau trước cửa cung thì ra thể thống gì, bổn cung muốn xem xem vị nào gan lớn dám động đến người của bổn cung.”
Một nữ nhân cao lớn, khỏe mạnh tiến dần đến chỗ bọn họ, ra tay ý chỉ “Mời vào”.
Vị Lương Phi lúc nãy còn hốt hoảng đã nhanh chóng lấy lại khí thế, ngang nhiên bước vào bên cạnh Hoàng Hậu.
Đến trước gian chính, A Lạc tính đi vào bẩm báo liền bị một vị nương nương ngăn lại, nói với giọng mỉa mai.
“Ai cho ngươi đi bẩm bảo? Cũng chỉ là một con chó của chủ nhân, thấy Hoàng Hậu nương nương còn không hành lễ, ngay cả nương nương nhà ngươi còn phải quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, đằng này lại phải để người chờ giữa thời tiết rét lạnh như vậy.
Đúng là chủ nào vật nấy mà, đều vô giáo dục như nhau.”
A Lạc dù đang rất tức giận nhưng vẫn không nói gì, liếc nhìn vị nương nương kia toan bỏ đi.
“A Lạc đừng nóng, ngươi cứ mở cửa cho bọn họ vào.”
Nghe vậy A Lạc đành phải cúi đầu, miễn cưỡng mở của mời họ bước vào.
Mấy vị nương nương mới nghe thấy giọng Nhược Vũ đều có chút sợ hãi nhưng vì sĩ diện vẫn mạnh dạn bước vào.
Trước mắt họ là cảnh Nhược Vũ đang nghiêm túc đọc một quyển sách cổ, vỏ ngoài đã nát.
Tóc nàng buông xõa 2 bên, tô son đậm toát lên vẻ yêu mị rợn người.
Nhược Vũ liếc nhanh qua bọn họ,dừng lại vài giây để nhìn kỹ Tống Lam Kì.
Muội ấy, thần khí có chút khác so với trước đây, cẩn thận hơn và đề phòng, lạnh nhạt hơn.
Chậm rãi ngẳng mặt lên, nở nụ cười bỡn cợt, nàng nói:
“Mấy vị nương nương, ăn không ngồi rồi, rảnh quá đến tìm bổn cung kiếm chuyện hay gì?”
“Hàn Nhược Vũ, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi nghĩ ngươi còn là Đại Tiểu Thư Hàn gia tôn quý nữa sao? Tỏ vẻ gì chứ!”
“Lương Phi, ngươi thấy bổn cung còn chưa hành lễ!”
“Hành lễ!? Ngươi là cái thá gì chứ!”
“Vậy ngươi là cái thá gì mà đánh người của bổn cung!?”
“Ta….”
Nhược Vũ nhếch mép mỉm cười, nụ cười chứa đầy sát khí, nhìn thẳng vào vị Lương Phi đang run cầm cập đến sắp không đứng vững.
Nàng từ từ đứng dậy, từng bước tiến đến gần vị kia, nhanh tay tát bốt một cái, khiến mọi người còn chưa hiểu chuyện gì.
Lương Phi ngã lăn xuống đất, ánh mắt hoang mang, rối loạn, còn chưa hiểu Nhược Vũ lại dám làm vậy! Cái tát rất đau, nghe tiếng giòn tan, Lương Phi ôm mặt nằm co người một bên, tức đến khóc run người mà không làm được gì.
Nàng quay người đi đến đến trước mặt vị nương nương vừa mạnh miệng, mắng chửi A Lạc kia, giật ngược tóc, đập mạnh vào tường, tất cả chỉ diễn ra trong 2 giây.
Ả ta sợ quá ngất lịm đi, trên đầu còn 1 cục u dần tụ máu.
Xong xuôi, Nhược Vũ lại đi về ngồi vào chỗ cũ, bình thản nhìn bọn họ mặt tái xanh đứng một bên, ngay cả Lam Kì khi đến đây đã tự nhủ phải can đảm, uy phong và hiên ngang, chấn áp nàng nhưng hiện tại lại cấm nín nhìn nàng khinh hãi.
“Nếu không có việc gì thì về đi, bổn cung không rảnh.”
Nhược Vũ nhẹ giọng nói, nàng căn bản không coi Hoàng hậu ra gì, trực tiếp đuổi đi.
Vị Lương Phi kia thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà hét.
“Hàn Nhược Vũ, ngươi giờ cũng chỉ là một Hoàng Quý Phi thất sủng, ngươi nghĩ mình cao quý lắm sao!? Chỉ là một con chó bị bỏ rơi mà dám ra vẻ uy phong ở đây.
Ngươi dám đánh ta còn không xem lại bản thân, đúng là điên rồi….”
Lam Kì nhận ra tình hình có chút không ổn, liền lớn giọng nạt Lương Phi.
-Câm miệng, ai cho ngươi nói!
Nhược Vũ dù bị mắng chửi nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi điều đó làm bọn họ cảm thấy run sợ.
Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo như nước vang lên:
“Không báo trước mà tới là chúng thần thiếp thất lễ, mong Hoàng Quý Phi nương nương tha tội.
Hôm nay đến thăm nương nương là có chuyện quan trọng cần bàn.”
Tầm mắt đều hướng vào vị Đức Phi vận bạch y đứng đằng sau Hoàng Hậu nãy giờ vốn im lặng nay mới cất tiếng.
Nhược Vũ vẫn giữa nụ cười nhạt trên môi, kiêu ngạo đáp.
“Chuyện gì ?”
Lần này lại là Hoàng hậu lên tiếng, giọng nói nghiêm nghị, có chút uy chấn, nhưng dù vậy vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
“Là Hoàng Quý Phi nương nương, thân mang bệnh nặng lại phải ngày ngày xử lí việc hậu cung, chúng ta thấy quá vất vả cho người.
Ngày ta mới làm Hoàng hậu còn chưa biết gì, Hoàng thượng liền đem Phượng ấn giao cho người giữ hộ, giờ ta đã có thể giải quyết chuyện lục cung rồi.
Người nên chả lại Phượng ấn cho ta rồi đúng không?”
Nhược Vũ bỗng bất cười, nói như vậy khác nào nói nàng còn ham muốn vị trí Hoàng hậu, vô sỉ đến mức cho rằng cứ cầm Phượng ấn là thành Hoàng hậu, đồ nhờ cầm hộ mà vào tay liền tưởng thanh của mình, người ngoài nghe vậy thảo nào luôn nghĩ rằng nàng bắt nạt Lam Kì, muốn cướp ngôi Hoàng hậu.
Lam Kì lại còn lôi cả Hoàng thượng vào có ý chấn áp nàng, nâng cao địa vị của nàng ta, còn có ý khoe khoang, ỷ vào sự sủng hạnh của Hoàng thượng chứ, nàng mà không nghe là phạm thượng.
Thật quá nực cười mà! Lâu ngày không gặp Lam Kì quả khiến nàng không thất vọng.
“Hoàng hậu nương nương người có phải quá đau buồn mà lú lẫn rồi không? Hoàng thượng nhờ bổn cung cầm hộ người Phượng ấn, chuyện nực cười gì vậy!? Bệ hạ ghét bổn cung như vậy chẳng lẽ lại đưa bổn cung cầm phượng ấn mà không sợ bổn cung cướp luôn sao, người đừng nghĩ Bệ hạ ngu ngốc như vậy chứ.
Còn nữa, nếu người quên để bổn cung nhắc lại cho người nhớ, PHƯỢNG ẤN LÀ TIÊN HOÀNG GIAO CHO BỔN CUNG NẮM GIỮ, không liên quan đến Bệ hạ, càng không liên quan đến người, Hoàng hậu nương nương.”
Nàng vừa nói vừa không nhịn được cười.
“Ngươi….”
Lam Kì nghe vậy mặt đỏ bừng, thẹn quá mà không làm được gì, gục người xuống, ức đến bặt khóc, nước mắt chảy như mưa, trông vào tưởng nàng lại bắt nạt Hoàng hậu lương thiện luôn quá.
[Ngụy Tích Phong mà thấy cảnh này thì sao nhỉ?] – Nhược Vũ thầm nghĩ, khóe miệng cong lên hào hứng.
Nhưng không ngờ nàng vừa chỉ nghĩ vẩn vơ mà lại thành thật, có tiếng Tích Phong cùng quân lính bên ngoài đi tới, mấy vị nương nương thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy, chỉ để lại Nhược Vũ đang ngồi trên ghế, nhếch miệng cười, ung dung cúi xuống nhìn Lam Kì Hoàng hậu đang chịu ủy khuất, qùy trước mặt, khóc lóc thảm thiết.
Một cảnh mà ai nhìn vào cũng dễ dàng hiểu lầm.
Tích Phong bước vào thấy vậy liền nổi giận, nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận, hận không thể lột da xả thịt nàng ngay bây giờ.
[Rồi xong, lại hiểu lầm, bổn cung tốt nhất là không nên dính tới Tống Lam Kì nữa mà] – Nhược Vũ ngán ngẩm nghĩ.
Tích Phong gằn giọng.
“Ngươi….”
——————————
P/s: Tiếp tục chuyên mục ngược đây!