Đọc truyện Nữ Phụ Văn Của Anime – Chương 59: Xung Điền Tổng Tư18
Mượn ánh sáng pháo hoa rực rỡ bên ngoài, hai người đang nằm đè lên nhau trong phòng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt nhau…
Chiaki thì đã có cốt truyện phụ trợ, lập tức đoán được người đang nằm trên mình là ai…
Mà không cần cốt truyện, khoảnh khắc tên này tóm vào vai Chiaki quen thuộc đến nỗi không thể không nhận ra được…
Ngược lại, Thổ Phương lúc này mới nhìn rõ người đang nằm trong lòng mình…
Nữ nhân nhỏ nhắn, bàn tay anh còn đang nắm lấy cổ tay gầy gò kia…
Mái tóc vàng rực xõa tung trên sàn, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến nó lung linh…
Đôi mắt xanh trong, lấp lánh…!giống như cả dải ngân hà thu gọn trong đôi mắt vậy…
Cô gái đang nằm trong lòng anh, giọng nói an nhiên ấy, khuôn miệng còn đang gợn lên nụ cười thấp thoáng…
Thản nhiên như thể cô ta biết chuyện gì đang xảy ra rồi…
Mùi cỏ non vương vấn xung quanh hai con người đang đè lên nhau kia…
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mùi hương như có như không, đôi mắt trong xanh như dòng nước, mị ý nhẹ nhàng di chuyển…
Dụ dỗ người khác phạm tội…
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô gái trong lòng mình, Thổ Phương ngoại trừ ngạc nhiên thì cũng chỉ có ngạc nhiên…
– Sao cô lại ở đây?_ Anh ngạc nhiên đến mức không hề nhận ra tư thế giữa hai người hiện tại đang mập mờ đến mức nào…
– Tôi đến đưa đồ cho Mai Tuyết Thái Phu của ngài đó!_ Đáp lại, Chiaki chỉ cười cười với chàng trai đang đè lên cô…
– Cô bị ngốc à, nơi này mà cũng đưa đồ vào!_ Thổ Phương rất muốn bưng trán thở dài.
Nhưng đáp lại anh, Chiaki ngoại trừ mỉm cười thì chính là mỉm cười…
Không cần phải nói nhiều làm gì, sắp có người đến rồi…
– A, phó trưởng!_ Quả nhiên, một người đột ngột xông vào phòng…
– A, bạn gái của Tổng Tư! Phó trưởng, anh và cô ta…
Lập tức, Chiaki và Thổ Phương dùng tốc độ nhanh nhất tách nhau ra…
Gương mặt của phó trưởng ác ma chính là chột dạ…
Tuy nhiên, cô gái nào đó vẫn vô cùng thản nhiên…
Ùm, không cần phải lo, họ đâu có làm gì kinh hãi thế tục đâu chứ?
Thế nhưng, cái vẻ mặt nham nhở của tên mặt màn thầu kia…
Hắn ta cười cười đầy nham hiểm, rồi huýt sáo lủi lủi đi…
– Kìa phó trưởng ma quỷ, anh định cứ để hắn ta chuồn đi như thế sao? Nếu như hắn ta nói ra vụ này cộng thêm mấy lời ong bướm, anh nghĩ mọi người sẽ nhìn chúng ta như thế nào?
Thấy vị cục phó ma quỷ vẫn đang trong trạng thái “đơ”, Chiaki không khỏi thở dài…
Cô bèn lên tiếng nhắc nhở một chút! Lập tức Thổ Phương như bừng tỉnh, anh hầm hầm đẩy mọi người ra và đuổi theo gã kia…
Chiaki chỉ cười cười và khẽ lắc đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi đó…
…………………………………
Thời gian lại tiếp tục trôi đi, bất tri bất giác Chiaki đã ở đây được gần một năm rồi…
Ừm, không cần phải so sánh với thế giới trước, cô đã phải ngâm mình ở đó suốt 10 năm có lẻ đó…
Mới chỉ một năm ở đây, mặc dù có rất nhiều chuyện xảy ra…
Nhưng dù sao thì, chờ đến khi nào Tổng Tư khỏi bệnh, Chiaki nhất định sẽ rời khỏi đây…
Nhất định…
“Akira, bệnh của Tổng Tư đã khỏi chưa vậy?” Nhớ đến việc chính, Chiaki bèn cất lời hỏi hệ thống…
Hệ thống rà soát một lượt, sau đó đáp lại: “Tiếc là anh ta vẫn chưa hết bệnh!”
Đùa nhau à? Cô đã cho tên này uống thuốc đầy đủ lắm rồi mà…
“Này, tôi còn lại bao nhiêu điểm tích lũy vậy?” Nghĩ đến số tiền mình đã bỏ ra ở thế giới này(kinh nghiệm), Chiaki bỗng nhiên cảm thấy xót ruột.
Bỏ đi, lỡ rồi, vẫn nên mua thêm một thứ nữa…
“Hệ thống, ở đây có bán tạ thu nhỏ không? Cái loại có thể đeo lên tay chân như Lee trong Naruto ấy?” Chiaki đã nghĩ ngợi đủ rồi, cô cần phải tăng sức mạnh của mình hơn một chút nữa…
Tốt nhất là tập luyện thêm thể lực giống như Lee…
“Có tạ được bày bán theo suy nghĩ, giá 50 kinh nghiệm.
Muốn mua không?” Lập tức, hệ thống nào đó ra sức tiếp thị…
“Đâu, tôi cần phải xem đã.” Vừa nói, Chiaki vừa nhìn món sản phẩm kia…
Làm từ hợp kim đặc biệt, có thể tùy theo mệnh lệnh mà biến thành bao tay, bao chân và sức nặng…!Đúng là khá tuyệt!
Chiaki đeo bốn cái bao tay, bao chân kia vào cổ tay cổ chân, sau đó bắt đầu thầm nhủ trong lòng: “Đầu tiên thì đơn giản thôi.
Tăng thêm 10 cân trước!” Lập tức, cổ tay, cổ chân cô nặng hơn một chút…
Chiaki cười khẽ, nhẹ nhàng điểm mũi chân…
Vẫn hơi nhẹ, cần nặng thêm chút nữa…
Cứ như thế, Chiaki lại tiếp tục điều khiển các “gánh nặng” của mình cho đến khi cơ thế cô đến cực hạn…
Được trên dưới 100 cân, không là gì cả với Lee…
Cô cần phải làm quen với sức nặng này, sau đó tiếp tục tiến lên…
“Tôi muốn mua cái này!” Chiaki quyết định dứt khoát…
……………………………….
– Tiểu Tuyết!_ Trong lúc đi mua rau củ buổi sáng, Chiaki lại một lần nữa khẽ khàng cử động cơ thể.
Cô cần phải quen với nó, nhất định! Cho nên, âm thanh đột ngột vang lên khiến cô gái nào đó giật thót…
Đến mức suýt nữa thì làm rơi cả giỏ rau củ kia…
– Tổng Tư, xin chào! Cả Trai Đằng Nhất tiên sinh nữa._ Nhìn thấy người đang khoan thai bước lại gần mình, Chiaki khẽ mỉm cười thật nhẹ…
Ngó sang cái người mặt lạnh như tiền bên cạnh, cô vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt kia…
Kể từ hôm gặp phải anh ta đang đi ám sát mấy gã kia, Chiaki đúng là chưa từng gặp anh ta chút nào…
Thật ra thì cũng không hẳn là không gặp, chẳng qua có vẻ như anh ta hơi né tránh cô thì phải…
Bỏ đi, cũng không sao đâu!
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh chàng Tổng Tư kia, Chiaki khẽ khàng thở phào…
Tổng Tư đúng là thiên thần của thời đại này mà, cái nụ cười vô tội ấy…
Đi cùng hai người kia được một đoạn đường, Chiaki liếc mắt nhìn xung quanh…
Lại sắp hết một năm rồi…
– Tiểu Tuyết này, cô đã nhìn thấy pháo bông bao giờ chưa?_ Âm thanh đột ngột vang lên từ chàng trai đang bước bên cạnh khiến Chiaki khựng lại trong thoáng chốc…
– Tiếc quá, tôi chưa từng nhìn thấy thứ được gọi là pháo bông!_ Chiaki cười cười, khẽ lắc đầu…
– Vậy thì sắp tới ngày bắn pháo bông, tôi đưa cô đi một nơi, chỗ đó coi pháo bông là tuyệt nhất!
Nhận được lời đề nghị hẹn hò vốn là của nữ chính, Chiaki có hơi ngẩn người, rồi khẽ gật đầu…