Đọc truyện Nữ Phụ Văn Của Anime – Chương 57: Xung Điền Tổng Tư16
Mấy ngày này, luôn có một giỏ trúc đựng xuyên bối hầm lê được đặt ở cổng Tân Soạn Tổ, và đều có mảnh giấy là gửi cho tổ trưởng tổ một của họ…
Cái này thì cũng chỉ có các thành viên của Tân soạn tổ bí mật biết với nhau thôi.
Cho nên, chủ chân của mấy cái giỏ trúc đó…!có khi đang ở đây không chừng…
– Mấy hôm nay, nửa đêm tôi thức dậy, thường nghe thấy Tổng Tư ho rất ghê, hình như không bình thường cho lắm.
Nhất, cậu báo xem có cần báo cho phó trưởng không?_ Tam Lang lại quay sang hỏi Trai Đằng Nhất, nhưng đây rõ ràng là cố tình nói cho Chiaki nghe…
-…!Anh ta không phải nói rồi sao, anh không cần nhiều chuyện nữa rồi._ Im lặng ngẫm nghĩ một hồi, Trai Đằng Nhất bưng cốc trà lên, thong thả uống…
Chiaki lắng nghe ba người họ giao tiếp mà khẽ cau mày, cô kêu gọi hệ thống trong đầu:”Này Akira, thuốc trị ho lao không phải là hàng rởm đấy chứ? Sao anh ấy nghe là chẳng có gì ổn hết vậy?”
Đối mặt với thắc mắc của ký chủ nhà mình, hệ thống thập phần bình thản:”Thuốc chỉ phụ trách chữa bệnh cho anh ta, không phụ trách chữa ho!”
Ạch, được lắm! Cái cửa hàng này, Chiaki chịu thua…
Cô thở dài, đứng lên định rời khỏi phòng.
Nhưng lại có kẻ không chịu bỏ qua…
– Cô cũng thật là, là bạn gái của Tổng Tư, cũng không đi thăm anh ta!_ Tên đội trưởng đội hai này hết việc hay sao mà cứ thấy cô là châm chích thế hả, thú vui quá ha!
– Tôi đã nói rồi, tên tôi là Minh Tuyết, không phải bạn gái của Tổng Tư.
Đồ mặt màn thầu!_ Chiaki lúc này cũng không có tâm trạng đùa giỡn, cô cau mày tung một kích tất sát!
Mặt màn thầu? Tức là mặt bánh bao đấy hả?
Vĩnh Thương tiên sinh trực tiếp trợn trắng mắt! Nữ nhân này…
Tam Lang mím môi, dùng tay che miệng cười trộm…
Trai Đằng Nhất ôm cốc trà, nụ cười tủm tỉm không cần phải che giấu…
– Lúc nào ta giống màn thầu hả?_ Vĩnh Thương nổi xung, bất chấp tất cả gào lên với cô gái nhỏ bé kia.
Trái lại, Chiaki chỉ nhàn nhạt nói:
– Lúc nào cũng giống.
Hiện tại đặc biệt giống hơn.
– Giống, giống…_ Tam Lang vỗ bàn, cười đến đau cả bụng…
Chiaki lẳng lặng nhìn hai người kia đùa cợt với nhau, cô khẽ thở dài…
“Này Akira, độ hảo cảm của Tổng Tư với tôi là bao nhiêu rồi?” Cô cất lời hỏi hệ thống trong đầu…
“65%” Akira tính toán một chút rồi cất lời.
Chiaki thở một hơi nhẹ nhõm, thật may là anh ta vẫn chỉ coi cô là bạn…
Chiaki hoàn toàn đóng bảng độ hảo cảm lại, không có ý định xoát nữa! Chỉ cần chữa khỏi bệnh lao cho Tổng Tư, ngăn anh ta thích Diệp Ẩn, thế là được!
………………………………………
Ngày hôm sau, Chiaki ôm theo giỏ trúc đựng đồ mình nấu, đứng trước căn cứ Tân Soạn Tổ…
Thấy cô bước đến, hai người gác cổng đương nhiên là vô cùng hào phóng để cô đi vào, nhưng cái mặt cười tủm tỉm kia, má còn hồng hồng, mắt long lanh, chính là bộ dáng mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích là ý gì đây?
Bà đây còn chưa bắt được mỹ thiếu niên của các người về tay đâu, đừng có tưởng bở…
Cái này, chắc chắn là tên mặt màn thầu Vĩnh Thương Tân Bát luyên thuyên từ hôm qua rồi!
Thực ra thì Chiaki cũng rất dễ bị phát hiện thôi, bởi vì chiếc giỏ cô ôm tới chính là cái giỏ mà mấy hôm nay được gửi cho Tổng Tư mà…
Nói cách khác, chính cô đã tự làm lộ thân phận mình…
Đi được một đoạn, không, chính xác là chỉ vừa mới quay đầu thôi, Chiaki đã đụng phải cục phó ma quỷ rồi…
Cô khẽ cau mày, không dấu vết và đi lướt qua anh ta…
Dù sao thì, lần trước nếu không có cái gã Thổ Phương này, có lẽ cô cũng chẳng lết về được đến quán mỳ đâu…
– Đến thăm Tổng Tư sao?_ Đúng lúc Chiaki đi ngang qua, Thổ Phương liền cất giọng…
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng mà…
– Ùm._ Chiaki không muốn nói nhiều, cô chỉ khẽ đáp lại…
Hai người mắt đối mắt với nhau một hồi, cuối cùng Thổ Phương quay người bước đi:
– Đi theo ta._ Bước đi thì bước, vẫn không quên cất lời cho Chiaki nghe.
Cô cũng lập tức ôm giỏ đi theo anh ta
Cứ nghĩ là đi đến chỗ Tổng Tư, cuối cùng Chiaki lại ngồi đối mặt với tên cục phó ma quỷ này trong phòng hắn…
– Trước khi thăm Tổng Tư, cô tốt nhất nên hiểu rõ một chút.
Ở đây, chỉ có hóa thân thành quỷ mới có thể sống.
Tổng Tư là như vậy, tôi là như vậy, tất cả mọi người đều như vậy, nếu như cảm thấy uy hiếp thì tuyệt đối không thể nhẹ tay.
Cho nên, nếu cô lo lắng, tốt nhất nên lập tức tránh xa Tổng Tư._ Thổ Phương ngiêm túc nói với nữ nhân đang ngồi quỳ trước mặt mình.
Anh vốn định nói luôn hôm đó, nhưng không hiểu sau cuối cùng lại im lặng…
Có thể, bởi vì biểu hiện tối hôm ấy của cô gái này…!quá mức yếu ớt…
Giống như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là vỡ tan vậy…
Thế nên, hôm nay thấy cô ta chủ động tới đây anh cần phải nói cho hết!
……………………………
Nghe Thổ Phương nói vậy, Chiaki chỉ trầm lặng…
Quả nhiên là vẫn lôi cô vào đây nói chuyện này mà…
Sự im lặng kéo dài, đến mức Thổ Phương nghĩ rằng cô gái này định sẽ đứng lên bỏ đi luôn…
– Tôi vốn dĩ không hề sợ việc Tổng Tư giết người!_ Chiaki lại ngẩng đầu, khẽ nở một nụ cười với Thổ Phương…
Bắt gặp ánh nhìn ngỡ ngàng hiếm có của cục phó ác quỷ, cô chỉ hơi hơi lắc đầu:
– Chẳng qua, nói sao nhỉ? Tôi ghét máu! Ghét màu sắc của nó, ghét mùi hương của nó, ghét mùi vị tanh nồng của nó…!Mặc dù tôi cả đời này sẽ không giết người, nhưng góp ý cho mọi người một chút.
Giết người tốt nhất là một đao đoạt mạng, thẳng vào chỗ hiểm, không cần máu bắn tung tóe, giặt quần áo cũng tốn sức lắm!_ Cô tận tình chỉ điểm…
Đúng thế, Chiaki không giết người…
Khiến hắn sống không bằng chết là được…
Mà xác thực, cô cũng ghét mùi máu thật mà…
…………………………
Thổ Phương cảm thấy thật sự cạn lời với cô gái này…
Nói mà sao dễ nghe vậy chứ?
– Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi người là ác quỷ hết.
Đã cầm vũ khí là phải nhuốm máu, đó là luật bất thành văn.
Tương tự, nếu ngài là ác quỷ, hẳn là cũng không lo lắng cho Tổng Tư đến vậy đúng không?_ Cô gái trước mắt đang nở một nụ cười đầy thản nhiên…
– Được rồi, đi thăm Tổng Tư đi, nó đang luyện kiếm pháp._ Thổ Phương thực sự vô ngữ, vội mở miệng đuổi người…
Chiaki cũng chậm rãi đứng lên, bắt đầu bước đi…
– À phải rồi! Anh không cần phải quá lo lắng đâu.
Một thời gian nữa, tôi sẽ rời khỏi đây!_ Cô khe khẽ mỉm cười, hơi quay đầu lại nói với cục phó ác quỷ rồi rời khỏi phòng…