Đọc truyện Nữ Phụ Văn Của Anime – Chương 40: Ace Hỏa Quyền20
Ngay khi Râu Trắng bị đâm, thì Chiaki cũng bầm dập…
Cô bất chấp mọi thứ lao thẳng lên boong tàu và run rẩy trị thương cho ông già kia…
Đối mặt với lời buộc tội của Sqaud, Râu Trắng vẫn không biến đối sắc mặt…!Khi tất cả mọi người còn đang ngỡ ngàng thì mấy con robot Kuma đã phát động tấn công…
Mọi người vội vàng tránh né.
Tuy nhiên…!không có gì xảy ra hết…
Những sợi dây leo xanh mướt, đầy gai đang siết chặt lấy các khớp của con robot…
Chiaki một tay vận chuyển chakra trị thương cho bố già, một tay điều khiển những sợi dây leo…!Bởi thế, những người phe hải tặc nhận ra một điều lạ: những sợi dây leo đã không còn bám vào cổ tay họ nữa.
Mà đang trói nghiến lấy mấy con Kuma kia…
Chiaki mặt lại càng trắng thêm một chút, điều khiển mấy sợi dây này trói kẻ thù tốn sức hơn cô nghĩ…
Tuy nhiên, Râu Trắng lại không chịu để cho Chiaki trị thương cho mình.
Ông gì đó cứ mang vết thương như vậy mà xông vào trận chiến…
“Xem ra từ đây không có việc gì cho mình nữa.
Chờ và nghỉ ngơi vậy!” Nghĩ vậy, Chiaki thực sự bắt đầu thư giãn trên boong tàu của Râu Trắng…
Nhưng, khoảnh khắc khi mấy cái tường được dựng lên, Chiaki chỉ có thể than trời…
Sau đó là cầm thanh kiếm xông vào trận chiến đang hồi gay cấn…
Lần này cô sẽ không giúp đỡ ai hết, nhân vật chính thì phải tự trưởng thành mà…
…………………………………………………………
Quần ẩu với nhau một hồi, cuối cùng thì Luffy cũng cứu được Ace…
(Thông cảm nhé, vì mình mà kéo dài quá chắc mọi người sẽ không thích! Hơn nữa, mình chỉ giỏi viết tình yêu tình báo thôi, nên những cảnh đánh nhau sẽ tự động lược bỏ đấy!)
Khi Luffy cùng Ace rơi xuống, đã có một người đứng sẵn ở đó chờ đợi…
Chiaki bằng vài cách luồn lách, đã đứng ở đó để đón hai anh em kia…
– Chiaki._ Luffy cười đến nhe cả răng với cô bạn thời thơ ấu…
– Lần này, để tớ bảo vệ hai người nhé!_ Chiaki khẽ mỉm cười, những ngón tay khẽ động đậy…
Thanh katana màu đỏ trong suốt, lấp lánh ánh sáng mặt trời…!Thanh kiếm này chính là chiến lợi phẩm ở thế giới trước đấy, đều là của cô hết mà…
Thanh kiếm vung lên tàn nhẫn, cắt đứt gân tay, gân chân của kẻ địch…
Những giọt máu bắn lên thân kiếm, nở rộ thành những bông bỉ ngạn…
Cô gái cả người đầy những bông hoa máu, tàn nhẫn vung kiếm…!Phối hợp với hai anh em kia lại vô cùng nhuần nhuyễn, đến mức cực kỳ ăn ý…
Tình cảnh này, nhìn kiểu gì cũng có chút…!quỷ dị…
Thế nhưng Ace và Luffy lại thấy đó là đương nhiên, vì là người bạn từ nhỏ cùng phối hợp mà…
……………………………………………..
Thế nhưng, việc Ace sẽ chết thì Chiaki không thể thay đổi được…
Để anh ta hạnh phúc, thì phải khiến cho Ace trong nguyên tác “chết” một lần đã…
Bởi vậy nên, khi Akainu dí cú đấm nham thạch trước Luffy, Chiaki đã không ngần ngại kéo cậu nhóc ra và thế chỗ mình vào đó…
Tiếng hệ thống đang cảnh báo rầm rộ trong đầu, nhưng Chiaki không quan tâm…
Cô chỉ là, đang đánh cược…
Đánh cược với 95% độ hảo cảm, Ace sẽ giúp cô…
Còn nếu không, thì chết ở thế giới này thôi…
Chỉ là, hơi tiếc độ hảo cảm một chút…
Nhưng sự thực chứng mình là Chiaki đã trúng mánh rồi! Bởi vì trước mặt cô, là Ace đã bị thủng một lỗ…
Và khoảnh khắc anh đổ xuống, vừa vặn được Luffy đỡ lấy…
Vì Chiaki đã tráo đổi vị trí với Luffy rồi!
– Tạo sao…!lại đỡ cho tôi?_ Cô gái nhỏ ngẩn người, vội vã sử dụng chakra trị thương cho Ace…
– Xin lỗi nhé…!Luffy, Chiaki…
Cảm nhận được luồng năng lượng quen thuộc tràn vào mình, Ace không khỏi ngó sang Chiaki…
– Quả nhiên là…!cậu không khóc được nhỉ?_ Anh không khỏi nở một nụ cười khổ…
Cô gái ngồi bên cạnh đang bặm môi, cố gắng trị thương cho mình…
Cô ấy lúc nào cũng như thế, luôn cố gắng vì người khác…!Tiếc là đến giờ dường như cô vẫn chưa nhớ ra anh! Cảm giác này…!có chút tiếc nuối ha!
………………………………………………………
Lời cảm ơn cuối cùng được thốt ra, con trai của Vua hải tặc đời trước đã gục xuống…
Luffy gào khóc vang cả chiến trường…
– Kế đến là mi đó “Mũ rơm”!!!_ Akainu không hề biết cú ý đến hoàn cảnh mà tiếp tục hòa thành nham thạch xông tới…
Trước khi các đội trưởng của băng hải tặc Râu Trắng kịp xông tới, thì Luffy đã bị một cánh tay kéo ngược về sau…
Ào…
Một dòng nước đổ ập xuống tên người nham thạch kia…
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mắt tên đô đốc hải quân…
– Làm gì mà ngạc nhiên thế? Chẳng phải nước biển là khắc tinh của mấy người ăn trái ác quỷ sao? Yên tâm, tôi sẽ không giết người đâu…
Cô gái đứng đó, gương mặt cứng đơ như một con rối…
Thanh kiếm trong tay vẫn còn nhiễu máu…
Và cánh tay còn lại, một con rồng bằng nước đang uốn lượn quanh người Chiaki…
Điều khiển nước hóa hành một con rồng hộ mạng cho mình, xem ra cũng không tốn quá nhiều chakra…
Chiaki lúc này đang bước vào trạng thái đồ sát, bắt đầu truy đuổi tên chó đỏ kia…
Bàn tay nhẹ nhàng đóng băng dòng nước thành những thanh kunai, liên tiếp cắm vào thân thể của vị đô đốc hải quân nào đó…
Những dòng nước trồi lên, tạo thành một cái lồng nước bao vây lấy Akainu…
– Chiaki, đủ rồi…!Tên này, để ta…
Chỉ nói vậy, sau đó Chiaki bị ông già Râu Trắng ném đi cả ngàn thước…
Ném đến cách xa hỏi cuộc chiến luôn!
Rất tốt! Đúng lúc cô cần cái cớ để rút lui khỏi mớ bòng bong này…
Trong loạn chiến, không một ai để ý thấy cái xác của Ace đang từ từ tan biến…
Sau đó, trong tích tắc cái xác ấy lại xuất hiện…
Và cũng không ai để ý, tờ giấy tượng trương cho sinh mạng của Ace…
Bỗng nhiên xoay tròn, xoay tròn…!Từ những mảnh vụn mà đột ngột tập hợp lại, thành một mẩu nhỏ xíu…
………………………………………………………
Ngày hôm ấy, cuộc chiến thế kỷ ấy…
One piece lại được Râu Trắng chính miệng khẳng định một lần nữa…
Cùng ngày hôm đó, “hỏa quyền” Ace và người đang ông mạnh nhất thế giới đã chết…
Hai người họ sẽ được Tứ Hoàng “Shanks Tóc đỏ” toàn quyền mai táng…
Và…!làn sóng hải tặc lại dấy lên một lần nữa!
………………………………………………………..
Cùng thời điểm ấy, tại tổng bộ căn cứ của quân cánh mạng…
Sabo sau khi nhận được tin tức, lập tức kích thích được trí nhớ! Sau một trận ốm đến thập tử nhất sinh bèn nhớ lại toàn bộ các ký ức đã mất!
Vậy là cả Ace, Chiaki và Luffy rốt cuộc cũng lọt được vào trong tầm quan sát của Sabo…
………………………………………………..
Thời gian sau đó, Luffy cố gắng thoát khỏi nỗi đau mất đi anh trai của mình…
Băng hải Tặc Râu Trắng thì đang tìm cách vượt qua nỗi đau mất đi người cha, người đồng đội của mình…
Vô hình chung, mọi người đã lãng quên mất mất một người có lẽ cũng không lấy gì làm nổi bật cho lắm…
Và người ấy, dường như cũng không hề khó chịu với việc mọi người sẽ quên mất mình…