Đọc truyện Nữ Phụ Văn Của Anime – Chương 27: Ace Hỏa Quyền7
Chiaki đã ngồi dưới gốc cây ấy từ bao giờ rồi, Ace cũng không biết nữa…
Cô ấy ngồi đó, im lặng…!Khiến cho cậu bỏ quên mất sự tồn tại của cô ấy…
Lần nào cũng thế, cậu đã vô tình bỏ quên cô ấy bao nhiêu lần.
Nhưng cô ấy vẫn ở đó chờ cậu…
– Chiaki._ Ace cất lời gọi người vẫn đang ngồi dựa vào thân cây nơi cậu đang bị trói.
Đương nhiên là đã hạ giọng để tránh đánh thức Luffy…!Cô gái nhỏ ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt ấy…!trống rỗng…
– Ace này, liệu tớ có bị sao không nhỉ?_ Chiaki ngẩng mặt nhìn cậu nhóc bị trói trên thân cây và nở một nụ cười nhợt nhạt…
– Có chuyện gì với cậu sao?_ Lần này, Ace lại thấy lo…!Chiaki càng lúc lại càng hạ thấp sự hiện diện của cô ấy! Cậu cảm thấy sợ.
Nếu cứ như vậy, có khi cậu sẽ quên mất cô ấy mất…
– Sabo không biết sẽ như thế nào? Lẽ ra tớ phải khóc chứ! Nhưng…!tớ không thể khóc được…!Tớ cứ cười ấy…
Chiaki nở một nụ cười rạng rỡ với Ace, nhưng ánh mắt lại trống rỗng…
Khiến Ace rét lạnh…!Đôi mắt ấy…!không thuộc về người sống…
Nó thuộc về những kẻ đã chết…Trống rỗng…!Không chút tinh thần nào…
– Ace, cậu…!sẽ không chết…!đúng không?_ Chiaki vẫn giữ nụ cười trống rỗng đó và cất lời hỏi Ace…!Sau đó, cô lại tự trả lời:_ Ace, là tớ đã hại chết Sabo…
Một câu nói, thành công khiến cho Ace cứng người…
Còn Chiaki thì vẫn vô cùng điềm tĩnh để nói nên những lời đã “dày công chuẩn bị”.
Thật ra thì nó cũng là một phần cuộc sống thực của cô…
– Tớ là đứa trẻ bị nguyền rủa…!Ngay sau sinh ra tớ, mẹ đã mất!
Đúng thế, mẹ đã mất ngay sau khi đặt cho cô cái tên Chiaki!
– Sau đó, bố cũng mất vào sinh nhật năm tớ vừa tròn hai tuổi.
Cứ như thế, mỗi ngày sinh nhật tớ…!Sẽ có một người quan trọng với tớ phải chết! Mỗi một tuổi của tớ, đều là do sinh mạng của người khác đổi lấy…!Sabo cũng vậy, bởi vì hôm nay…!là sinh nhật của tớ…
Đương nhiên, cốt truyện này là do Chiaki tự viết đấy! Nhưng nó dựa trên cuộc đời của chính cô nữa…
– Ace, tớ đã hại Sabo.
Và sang năm sau, có thể tớ sẽ hại cậu hoặc Luffy…!Tớ không muốn thế…
“Chiaki? Cậu…”
Ace không biết phải nói thế nào, cô ấy có một cái gì đó rất giống cậu…
– Vậy nên, Ace này.
Vào ngày này một năm sau, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?_ Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng cởi trói cho cậu nhóc…
– Chuyện gì?_ Ace tò mò hỏi sau khi đã đặt chân xuống đất.
Nhưng đáp lại, Chiaki chỉ mỉm cười, nụ cười rạng rỡ…
– Ace, ngày này năm sau…!Cậu có thể giết tớ được không?
Nụ cười trước mặt Ace vô cùng thản nhiên…
Thản nhiên như thể đang nói về cái chết của người khác vậy…
Thản nhiên đến mức khiến Ace rùng mình…
– Chiaki, sao cậu lại nói thế?_ Đối mặt với câu hỏi đầy ngạc nhiên của cậu nhóc 10 tuổi, Chiaki chỉ mỉm cười giải thích:
– Tớ không thể tự tử được, nếu không thì lời nguyền sẽ không biến mất đâu.
Cần có ai đó giết tớ cơ.
Cậu chỉ cần đẩy tớ xuống biển là được.
Nếu không…!người phải chết sẽ là cậu, Luffy hoặc bà Dadan…
Chỉ lưu lại những câu nói ấy và nụ cười nhạt nhòa, Chiaki cất bước và biến mất trong rừng…
Để lại Ace ngơ ngác đứng đó…
………………………………
Chiaki chuồn ra ngoài bờ biển, đứng trên bờ cát bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh…
Đùa thôi, thực ra là Akira đang gào thét trong đầu cô thì đúng hơn:”Chiaki, cô đang nghĩ cái gì thế hả? Cô nghĩ rằng chỉ trong một năm mà có thể khiến cho cậu ta yêu cô chắc?”
Bị gào đến váng cả tai, nhưng Chiaki chỉ thong dong cười:”Nếu cậu ta mà yêu tôi trong một năm, tôi còn lo ấy chứ! Yên tâm, dù cậu ta có tình cảm với tôi hay không thì cũng sẽ nằm trong tính toán của tôi thôi!”
“Nằm trong tính toán của cô?” Akira khó tin hỏi lại, và lại đổi được một nụ cười…
“Nếu tình cảm của cậu ta đối với tôi hiện tại là 66%, thì tình cảm với Luffy sẽ là 99%, đương nhiên là trên mức độ quan trọng.
Cậu xem thử từ giờ đến ngày này năm sau liệu Ace có yêu tôi được không?”
Ai đó bắt đầu chần chừ…
“Nếu cậu ấy không giết tôi, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đương nhiên tôi sẽ biến mất! Nhưng nếu như Luffy đối với cậu ta vẫn còn quan trọng hơn, thì khi phải giết tôi chắc chắn sẽ có thêm độ hảo cảm! Mọi chuyện sau đó tôi cũng đã tính hết rồi! Nhưng sẽ cần cậu giúp đấy!”
Nhìn nụ cười hắc ám trên gương mặt ai kia, hệ thống thầm rùng mình:”Này Chiaki, rốt cuộc cô đã tính trước bao nhiêu bước vậy?”
“Ai biết chứ? Nhưng chỉ cần cho tôi biết cốt truyện là coi như đã xong rồi!” Chiaki mỉm cười…
“Phải rồi, hệ thống các cậu có cửa hàng không?” Nghe thấy tiếng hỏi, lập tức Akira cũng tiến vào chế độ làm việc:”Có, nhưng hiện tại thì cô chưa đủ tiền đâu!”
“Có cái nào có thể biến tôi thành người cá được không?” Chiaki lại hỏi tiếp…
“Có, nhưng tốn tiền!” Vẫn bổn cũ soạn lại…
“Vậy thì thôi!” Chiaki cũng quyết định từ bỏ…
Cứ như vậy, việc công lược Ace đã được Chiaki tính trước cả chục bước về tương lai…
“Phải rồi, cô thật sự không khóc được sao?” Đột ngột hệ thống thấy tò mò với những gì cô gái ấy nói khi nãy…
“Đương nhiên là thật rồi! Làm sao tôi có thể khóc khi tôi đã biết là Sabo đã an toàn rồi chứ?” Cô gái nào đó đã nói lên những lời vô cùng hiển nhiên…
Nếu hệ thống có chân, chắc giờ sẽ ngã bổ chửng mất…
………………………………………………………….
Khi chỉ còn lại một mình Ace tại mỏm đá cạnh biển, lúc này cậu nhóc 10 tuổi mới cho phép mình được khóc…
– Khóc nhỏ thôi, nếu không Luffy sẽ nghe thấy đấy!_ Âm thanh đột ngột vang lên khiến Ace giật mình, nhưng cậu nhóc chưa kịp quay đầu thì đã bị ai đó ôm lấy…
Ace biết, là Chiaki đang ôm cậu…
Cô gái nhỏ bé ôm lấy cậu nhóc đang đầm đìa nước mắt, nhẹ nhàng thầm thì vào tai cậu:
– Tớ đã đặt kết giới rồi, cứ khóc đi.
Không cần phải để ý gì nữa.
Tớ đã không thể khóc cho Sabo, khóc hộ tớ được không?
Tiếng nói nhẹ nhàng thủ thỉ, khiến người khác cảm thấy yếu đuối…
Khiến cho Ace lại không kìm được nước mắt…
Vậy là cậu nhóc 10 tuổi đã khóc nức nở trong vòng tay của cô nhóc ấy…
Cho đến khi bình tĩnh lại, Ace mới nhận ra Chiaki vẫn đang ôm lấy cậu…
Cả người cô ấy dựa sát vào cậu, ấm áp…
Lần đầu tiên cậu cảm thấy ấm đến vậy, Ace không tự chủ vươn tay muốn ôm lại cô gái nhỏ kia…
Nhưng Chiaki khi thấy cậu đã dừng khóc thì cũng tách ra:
– Ace, cậu phải chăm sóc Luffy thật tốt đấy!_ Chỉ lưu lại một câu như vậy rồi cô gái nhỏ kia lại quay lưng đi…!Để Ace ở lại khó hiểu…
………………………………………..
Sau đó, Ace bắt đầu cảm thấy điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra…
Chiaki tuy là vẫn mỉm cười trị thương cho hai người mỗi khi bị thương, nhưng dường như cô ấy đang lảng tránh cậu…
Cô ấy không còn vào rừng với cậu nữa, nhưng khi Luffy rủ thì lại vô cùng vui vẻ đi…
Cô ấy thà ở lại giúp bà Dadan chứ không buồn đi với cậu…
Kể cả khi cậu và Luffy lập vương quốc riêng cũng vậy…
Dường như khoảng cách của hai người đang bị cô ấy kéo dãn…
…………………………………….
Cứ như vậy, bất tri bất giác lại một năm nữa trôi qua…
Và độ hảo cảm cũng chỉ dừng lại ở 66%!
Một ngày nọ, Luffy bị gấu cắn đến thập tử nhất sinh…
Nhưng Ace chưa kịp hoảng hốt thì đã có một người sấn đến…
Chiaki, người mà hôm nay lẽ ra phải ở nhà lại đang ở đây…
Lại còn nhanh chóng trị thương cho Luffy nữa chứ…
Tuy nhiên, Ace cũng dần an lòng khi viết thương của Luffy khép miệng với tốc độ chóng mặt…
Tuy nhiên, sau khi đưa Luffy về nhà, Chiaki lại lôi Ace ra mỏm đá sát bờ biển.
Cô nhóc 11 tuổi đứng đối diện với Ace, khẽ mỉm cười:
– Ace, mau giết tớ đi!
Trước mắt Ace, cô gái nhỏ mỉm cười thản nhiên, nói ra câu nói ấy…
Sau đó, thình lình cơ thể nhỏ kia như bị rách toạc…!Những vết rạch khủng khiếp đột ngột hiện ra…
– Chiaki!_ Ace hoảng hồn lao tới, nhưng lại bị một cánh tay ngăn lại:
– Không sao đâu Ace, tớ không thể chết với vết thương như thế này được đâu!_ Trái lại, nụ cười của Chiaki lại càng rực rỡ hơn…
Vết thương của Luffy quá nặng, nên cô đành sử dụng thuật chuyển sinh, chuyển mấy vết thương đó lên người mình…
– Ace, tớ nói rồi mà.
Mau giết tớ đi._ Câu nói của Chiaki thành công chọc cho Ace nổi khùng:
– Này, sao cậu cứ nói…
– Cậu không nhớ ngày này năm ngoái, tớ đã nói gì sao?
Chỉ một câu nói đã khiến Ace chết lặng…
Nhưng Chiaki vẫn tiếp tục nói:
– Hôm nay…!là sinh nhật của tớ…!Và lần này vật tế sẽ là Luffy đấy! Vậy nên, giết tớ đi!
Lần này, Ace chỉ trầm mặc, hẳn là đang nghĩ ngợi…
Nhưng Chiaki cũng không để cậu nghĩ nữa, cô bước đến ôm lấy cậu:
– Ace, cậu nhất định sẽ trở thành một hải tặc nổi danh đấy.
Tớ chắc chắn!
Ace giật mình, theo phản xạ hơi đẩy người dựa ra vào mình ra…
Chiaki chính là chờ lúc này, vách núi ngay bên cạnh, biển phía dưới, vô cùng thuận lợi…
Cô nhẹ nhàng lùi lại một chút…
Vậy là trước mắt Ace, cô gái nhỏ bé đã bị cậu đẩy xuống biển:
– Chiaki!!!!_ Cậu vội chạy đến gần mỏm đá nhìn xuống mặt nước xanh thẳm và cô gái nhỏ kia…
Độ hảo cảm tăng vụt lên 70%…
Tốt, Chiaki không nghĩ là còn được khuyến mại vậy đâu…
Vậy là cô vô cùng hào phóng mà nở một nụ cười rạng rỡ…
Cô gái nhỏ bé ấy mỉm cười với cậu…
Rồi chìm nghỉm dưới dòng nước xanh thẳm…
………………………………………………………………….
Vào ngày “giỗ” của Sabo đồng thời cũng là sinh nhật của Chiaki, Ace đã tự tay đẩy người bạn của mình xuống biển…