Bạn đang đọc Nữ Phụ Văn Cốt Truyện Đã Tan Vỡ – Chương 41
Trái tim trong lồng ngực bị treo cao, còn đập rất nhanh, tưởng chừng như chính cô còn nghe thấy rõ tiếng đập thình thịch.
Nếu muốn dùng một câu để miêu tả cảm xúc lúc này của Thẩm Nhược Giai thì là : sợ tới mức linh hồn bé nhỏ sắp lìa khỏi xác.
Qua vài giây, Thẩm Nhược Giai thở ra một hơi, sẵn sàng đủ tâm lý đối mặt với người đằng sau.
Cô quay người nhìn người đàn ông nọ đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay còn cầm một quyển sách.
Sắc mặt cô lạnh xuống, hừ một tiếng.
– Ông biết rõ mà hỏi làm gì.
Tiếng gập sách hơi gắt vang lên, Thẩm Hiên nhíu mày, giọng đanh lại.
– Con đủ lớn để hiểu rõ mình nên dùng thái độ gì đối với ta.
Ta là bố của con mà không phải kẻ thù.
Trong lòng cô giật thót, hô hấp hơi ngừng.
Thẩm Nhược Giai chửi thầm.
Chết tiệt, tôi biết chứ! Nhưng trước giờ thái độ của “Thẩm Nhược Giai” luôn như vậy, trong thời gian ngắn tôi làm sao thay đổi được mà không có lý do thuyết phục.
Chứ ai mà dám đối đầu với ông.
Thẩm Nhược Giai nghiến răng, cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, bộ dáng không thèm nghe vào tai lời của Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên thấy vậy, hắn chỉ nhàn nhạt nói.
– Ngồi xuống đi.
– Để làm gì? – Thẩm Nhược Giai vẫn đứng yên tại chỗ, âm thầm cảnh giác.
– Ta có chuyện muốn hỏi con.
Cô dù không muốn nhưng vẫn tiến tới ngồi đối diện với hắn.
– Ta nghe nói con rất thân với Tề Nguyên và Lam Triết? – Thẩm Hiên hỏi.
– Đúng vậy.
– Thẩm Nhược Giai trả lời đúng sự thật.
Ông ta hỏi vậy để làm gì?
Rất nhanh, cô liền có câu trả lời.
– Vậy con thấy trong cả hai, con sẽ chọn ai? – Đôi mắt Thẩm Hiên nhìn về phía cô, quan sát từng biểu tình trên gương mặt cô.
Thẩm Nhược Giai im lặng, qua hồi lâu cô khó chịu lên tiếng.
– Chẳng lẽ ông đang định liên hôn?!
Cô đứng phắt dậy, giọng nói tức giận, lần này cảm xúc cô lộ ra là thật.
– Tôi không phải con cờ để ông dùng vào mục đích đấy! Tương lai của tôi do tôi tự quyết định!
Trái ngược với phản ứng thất thớ của Thẩm Nhược Giai, Thẩm Hiên vẫn bình tĩnh, dường như chẳng có chuyện nào gợi lên dù chỉ một chút cảm xúc ở hắn.
– Gả cho một trong hai nhà, đối với con là chuyện tốt.
Con chưa nghĩ tới về sau sao, con ghét học như vậy, lại chẳng có hứng thú với lĩnh vực nào, vậy nên học xong cấp ba—
Thẩm Nhược Giai không muốn nghe hắn nói tiếp, cô bực bội lên tiếng cắt ngang.
– Đủ rồi.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn giọng.
– Tôi đã nói rồi, tương lai của tôi là do tôi tự quyết định, không cần ông xen vào!
Nói xong cô liền xoay người, tức giận đi về phía cửa.
Hiện giờ cô chỉ muốn ra ngoài hóng gió lạnh để đầu mình bình tĩnh lại, suy nghĩ xem tiếp theo nên phải làm gì.
Cô biết Thẩm Hiên sẽ không để ý mấy câu nói vừa rồi của mình, ông ta chuyên quền, làm theo ý mình như vậy.
Nếu cô không ra sức phản kháng, thì cuộc đời cô sau này sẽ bị ông sắp đặt.
Cảm giác vô lực này.
Thật không cam lòng.
Thẩm Nhược Giai cắn môi.
Bất giác cô đã đi tới bể bơi, cô cúi đầu, không chút chần chờ nhảy vào bể.
Nước trong hồ rất nhanh bao phủ cô, cả người cô ướt đẫm.
Lạnh quá.
Thẩm Nhược Giai thoáng rùng mình nhưng đồng thời cũng giúp cô tỉnh táo hơn.
– Tắm nửa đêm, chị thật đúng là có sở thích đặc biệt.
Phía trên vang lên một giọng điệu cợt nhả.
Nháy mắt cô liền đoán là ai.
Sau đó, Thẩm Nhược Giai mặt lạnh leo lên bờ.
Thật mất mặt.
Cô vừa nghĩ tới hành động khi nãy bị Thẩm Trạch Dương nhìn thấy liền có cảm giác ngượng đến độ hận không thể đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chui xuống.
Mà hai người này là cú đêm hay sao, một người thì đọc sách ngay đại sảnh, một người không về phòng ngủ mà ra ngoài bể bơi?!
Đang lúc cô suy nghĩ tính khả thi của việc giết người rồi giấu xác thì một cái áo khoác còn mang theo độ ấm khoác lên người cô.
Thẩm Nhược Giai kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch Dương.
Cậu ta mỉm cười, búng nhẹ trán cô.
– Cẩn thận cảm lạnh, chị ngốc ạ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lời tác giả :
Tính cách Thẩm Nhược Giai khá là nóng, phải nói là kiểu nếu có thể giải quyết tất cả bằng nắm đấm thì cô sẵn sàng.
Nếu không phải còn nhớ rõ Thẩm Hiên nguy hiểm thì nữ chính đã dùng vũ lực dạy ổng làm người =))) Nhưng mà không đánh được nên bả khá cay.
.