Đọc truyện Nữ Phụ Truyền Kỳ – Chương 51: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
Lãnh Phi quay mặt lại nhìn về phía sau, không nằm ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên người anh trai “thân yêu” của hắn cũng nhúng tay trong việc này.
Lãnh Phi cắn răng, rút súng, xoay người, nhắm thẳng về phía Phong Thương cùng Lãnh Tuyệt mà bắn. Hai phát súng vang lên liên tiếp nhưng rất tiếc rằng cả hai viên đạn đều không trúng mục tiêu. Một viên chỉ tới trước chân Phong Thương, viên còn lại thì trúng vào tay một tên thuộc hạ đang đứng kế Lãnh Tuyệt.
Hắn rủa thầm một tiếng, hôm nay đúng là vận đen hội tụ mà!
Nếu như biết được ai là người đã tiết lộ lối vào căn cứ, hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ đó. Hừ! Mấy ngày nay, quân của Lãnh Tuyệt và Phong Thương vẫn luôn bao vây xung quanh căn cứ nhưng không tìm được lối vào, rào chắn điện tử của hắn không phải chỉ cần vài ngày là hack được ngay, còn nếu như dùng các loại bom hay chất cháy nổ để phá hủy thì sẽ rất phiền phức với bọn hình cảnh.
Ai ngờ được, cơ mật bị tiết lộ ra bên ngoài, chưa đến nửa ngày thì Lãnh Tuyệt và Phong Thương đã vào được bên trong căn cứ, dồn Lãnh Phi hắn vào đường cùng đến mức phải trốn chạy thế này.
Từ nhỏ đến lớn, tiểu vương giả Lãnh Phi chưa từng thua bất kỳ ai, dù là Lãnh Tuyệt thì cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với hắn. Từ đó hắn rất tự tin vào khả năng và thành tựu của rào chắn điện tử cũng như một loạt các thiết bị khoa học hiện đại nhất mà mình sở hữu, vậy nên Lãnh Phi cũng không hề chừa một đường lui nào cho mình. Phen này, xem như hắn đã có một bài học kinh nghiệm mà suốt đời hắn không thể nào quên được.
“Tiểu Y, em chờ một chút, tôi nhất định sẽ cứu em khỏi đây.”
Phong Thương hét to, nhìn Thánh Y cả người vô lực nằm trên trực thăng làm lòng hắn đau đớn khôn xiết, qua một thời gian nhìn cô còn ốm hơn trước kia. Hắn thầm nhủ nhất định sau này phải vỗ béo Thánh Y, đối xử với cô thật tốt.
“Phong thiếu, muốn bàn chuyện tình cảm thì phải để sau a, chẳng phải cứu người trước rồi mới tính tới bước đó sao?”
Lãnh Tuyệt nhìn Phong Thương cười lạnh, anh hùng cuối cùng cũng không qua được ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân nào có thể so được với Song nhi của hắn đây?
Chẳng hạn như tiểu Y gì đó, vẫn là bánh bèo vô dụng, chờ đợi người khác đến cứu không phải sao?
“Hừ! Không nhọc Lãnh đại thiếu quan tâm, người tất nhiên tôi sẽ cứu được.”
“Hai người đang nói chuyện cười à? Tôi vẫn chưa chết đâu!”
Áo sơ mi của Lãnh Phi đã nhuốm đầy máu, sắc mặt hắn trắng bệch nhưng lại không lộ ra một chút thần sắc sợ hãi nào. Nhảy xuống mặt đất, thuận tay đóng cửa trực thăng lại, Lãnh Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người đối diện như đang chơi một trò chơi mà không phải là một trận quyết đấu sinh tử.
“Để tôi xem cậu chống chọi bằng cách nào?”
Phong Thương khinh thường đáp.
“Tôi tất nhiên sẽ không thoát được các người, nhưng chưa chắc Y sẽ giống như vậy… “
Nói đến đây, Lãnh Phi búng tay, chiếc trực thăng liền trực tiếp bay lên cao bỏ hắn lại, thoáng chốc đã bay rất xa.
Lãnh Tuyệt và Phong Thương cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, Lãnh Tuyệt nhìn tên thuộc hạ bên cạnh, tên kia hiểu ý liền nói nhỏ vào bộ đàm.
“Đừng tưởng chỉ mình em có đối sách.”
Lãnh Tuyệt từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phi đang nằm trên đất vì mất máu quá nhiều như một đấng vương giả.
Lãnh Phi không nói gì mà chỉ nhìn về phía trực thăng đã bay xa, lúc nãy để Thánh Y ra đi một mình chỉ là kế sách tạm thời của hắn, ai ngờ tên anh trai này còn thông minh hơn cả con cáo già.
Trên bầu trời sân thượng nhanh chóng có thêm ba chiếc trực thăng đuổi theo chiếc của Lãnh Phi.
Lãnh Phi chỉ nhìn mà không nói gì, có lẽ lần này hắn đã thua, đồng nghĩa với việc mất đi Thánh Y, nhưng hắn còn rất nhiều cơ hội, chắc chắn một ngày nào đó, hắn sẽ lại hiên ngang mà sánh vai cùng cô trên quãng đường đời còn lại…
Phong Thương trầm ngâm nhìn về phương hướng mà bốn chiếc trực thăng bay đi, mặc dù đã thắng được Lãnh Phi nhưng hắn lại cảm thấy bất an vô cùng, như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra nữa…
Có lẽ, trong ba người, chỉ có Lãnh Tuyệt là thảnh thơi nhất mà thôi.
…
Trên chiếc trực thăng của Lãnh Phi, Thánh Y cố gắng chống dậy nhưng đều là phí công, cả người cô không có chút sức lực nào.
“Cô bớt làm chuyện vô ích đi.”
Một trong hai tên phi công nói.
Từ đằng sau, Thánh Y chỉ có thể nhìn thấy đầu của hai người, mặc dù không rõ mặt nhưng cô lại cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
“Lão Trịnh, hay là chúng ta giao lại con nhỏ này cho bọn buôn người rồi lấy tiền đi casino?”
“Ha ha, nghe cũng hay đó.”
Nghe đến đây, Thánh Y liền nở nụ cười.
“Được, vậy cứ bán thử đi, xem các người có thoát khỏi độc của Hạ Nhi không? Tôi cũng rất nóng lòng muốn xem thử a.”
“Haiz, chẳng vui gì hết, Thánh Y à, nể tình chúng tôi cất công tới đây cứu người, cậu cũng phải cố gắng phối hợp diễn chứ?”
Hai phi công xoay người lại, cả hai đều nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng với Thánh Y, khẽ nói:
“Thánh Y, về nhà thôi.”
Cô khẽ đáp:
“Được.”
Cuối cùng họ đã tới.
Trịnh Lân và Tề Lỗi.
Dù chỉ là hai người nhưng lại đại diện cho cả một tập thể S.C, đó là sự quan tâm và đoàn kết không gì sánh được.
————————————————————————————————————————–
#Hết chương 51:))
P/s: Tân niên khoái lạc nhé các thành viên của đại gia đình Wattpad??
-Gray-