Đọc truyện Nữ Phụ Trùng Sinh Sau Khi Kết Hôn – Chương 23 tại website TruyenChu.Vip
Sáng sớm, An Noãn vừa tới công ty, liền có người đem chuyện tối qua nói cho An Noãn nghe, nói Bạch Lộ giả cao giả sang, đi phẫu thuật lại còn không chịu nhận, có tiền liền mắt chó coi người khác, hờ hững với những người bạn trước kia như bọn họ.
An Noãn lắc đầu, thực sáng suốt khi không tham dự đề tài này.
Nhưng có một người, bản thân không vui thì không vui đi lại còn phải bắt người khác khó chịu mới thỏa mái, thấy An Noãn liền im lặng không trò chuyện nữa, còn thần thần bí bí nói cho An Noãn biết tối qua Tần Mộc có hẹn với người khác, trong lời nói còn khẳng định Tần Mộc đi ngoại tình, còn đề nghị An Noãn tìm thám tử đi điều tra.
Tra cái gì, tra chính cô sao?
Sau đó đối phương còn tiếp tục thêm lời:” Cô thấy có kì quái không? Bạch Lộ rõ ràng là người có tiền, tại sao trước kia còn muốn đến Tần thị làm việc ?”
“Này, các cô hôm nay không có việc gì sao?” An Noãn tìm cớ ngưng câu chuyện lại.
“Tôi đoán, cô ta nhất định đã nhìn trúng Tần tổng, dám chắc cô ta sẽ còn tới tìm Tần tổng, An Noãn, tôi thấy cô lúc này nên lấy thân phận của mình, tiến lên cho cô ta hai cái bạt tai cho cô ta tỉnh lại, để cô ta biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.” Nhân tiện trút giận cho bọn tôi.
“… …” Đây là điển hình của việc không đạt được mục đích không bỏ qua.
————
Buổi chiều Tần Mộc phải đi công tác ngắn ở thành phố B để kí kết hợp đồng với một khách hàng lớn, An Noãn đang chỉnh sửa những đoạn gần cuối trong tiểu thuyết của mình, hai người đã hẹn trước sẽ cùng nhau ăn tối.
Gần tới giờ tan tầm, An Noãn đột nhiên nhận được tin nhắn cầu cứu của Trần Mãn Tân trên Wechat, muốn cô tới đống giả bạn gái hắn, đuổi người đang si mê trước mặt hắn đi.
Trần Mãn Tân sau khi thay đổi style, toàn thân biến thành một soái ca, trông như một miếng thịt tươi ngon, lúc trước qua đường còn có người nhận nhầm thành Lý Dịch Phong, khoa trương nhất là có lần đi xem mặt đối tượng, dùng cách nào cũng không đuổi được, bất đắc dĩ, Trần Mãn Tân phải cầu cứu An Noãn để đuôi người.
Sau khi trả lời “ được thôi.” An Noãn liền hối hận, vì cô ý thức được mình là người đã kết hôn, đêm qua vừa mới trải qua một trận hoan ái vô cùng, hôm nay lại đã chuẩn bị ‘hồng hạnh vượt tường’, tuy rằng chỉ là giả nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Tần Mộc, thật muốn xóa tin nhắn kia đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, bởi vì Tần Mãn Tân đã trả lời lại trên Wechat.
A a a, phiền chết , làm gì mà trả lời nhanh như vậy? cô lại không có nghĩa vụ phải giúp hắn.
Chỉ đành kiên trì, bàn bạc kế hoạch tác chiến kế tiếp.
An Noãn và Trần Mãn Tân bàn bạc càng thuận lợi, trong lòng cô càng lo lắng, một lòng mặc niệm với chiếc di động rằng: cô chỉ là hỗ trợ, chỉ là hỗ trợ mà thôi.
Nhưng ….vẫn rất căng thẳng, cô có dự cảm Tần Mộc sẽ tức giận, hắn là người cường thế như vậy, khẳng định là sẽ tức giận.
Cuối cùng cô ngoan ngoãn đem chuyện này giải thích với Tần Mộc.
An Noãn đi sửa sang lại một chút, ít nhất cũng không thể để lần sau đối phương thấy cô liền nhận ra ngay, cô là người rất có nguyên tắc.
Khi nhận được tin nhắn của An Noãn, Tần Mộc đang trên đường trở về, thấy tin nhắn hoang dường như vậy của An Noãn, không khỏi cảm thấy buồn cười, khóa miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Đàn ông có phong độ như thế nào đi nữa cũng không thể tha thứ cho vợ mình đi làm chuyện như vậy, đến nghĩ cũng không được.
Tần Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho An Noãn, kêu cô đùng đi, nhưng An Noãn đã đi rồi, Tần Mộc day day xống mũi, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không biết từ đâu tới.
Hắn biết tối qua An Noãn đã tốn rất nhiều tâm tư, có qua có lại, hắn cũng muốn tặng cho cô một bất ngờ lãng mạn, chuẩn bị trước năm mới này sẽ sắp xếp vài ngày cùng cô đi du lịch khắp nơi, vì thế hắn đã để cho thư kí xếp lịch làm việc dày đặc hơn, vậy mà, kết quả lại chờ được tin tức ‘tốt’ này đây, làm lạnh thấu xương cả người hắn, ‘’lái nhanh lên’’. Tâm trạng Tần Mộc không quá tốt, ra lệnh cho tài xế.
An Noãn vừa chạy vào, Trần Mãn Tân đã mừng rỡ đón tiếp, nháy mắt với An Noãn.
Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp anh đuổi cô ta đi.
An Noãn và Trần Mãn Tân trao đổi ánh mắt.
An Noãn cầm theo một bộ quần áo vừa mới mua ở bên ngoài để chuẩn bị dùng trong vở kịch sắp tới.
Mà bên này Trần Mãn Tân có dự cảm bất an, hắn không nên gọi An Noãn tới, cho dù hắn luôn hi vọng người bên cạnh hắn bây giờ là cô.
“ Lúc tôi đi cùng Lệ Lệ bỏ đứa bé, cái thai của cô ấy đã bảy tháng rồi.” An Noãn u oán nhìn Trần Mãn Tân nói.
Trần Mãn Tân nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi.
Ha…., tình tiết đã chuẩn bị sẵn đâu?
Vừa mới sửa lại, tôi tin vào kĩ năng diễn xuất của anh, An Noãn chớp chớp mắt, trên thực tế, cô cảm thấy tình tiết kia quá sơ hở, có một số người xuất hiện trong cuộc đời mình đều có vị trí nhất định, không nên làm quá. Nếu như không có Tần Mộc, vậy chuyện hôm nay có thể có cách giải quyết khác, nhưng cô đã có Tần Mộc, cô muốn suy nghĩ cho Tần Mộc.
Trần Mãn Tân không muốn tiếp lời một chút nào, thật sực không muốn, cmn.., hắn là một xử nam, lại bị An Noãn nói thành hoa hoa công tử bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng đối ánh mắt chờ đợi bên cạnh kia, hắn nghẹn lại, đem những gì muốn nói nuốt xuống : “ xin lỗi.” Nói xong, tâm trạng cả người có chút không thỏa mái.
Có điều, đáng ăn mừng nhất là cô gái bên cạnh trên mặt đã không còn lộ vẻ si mê nữa.
Trần Mãn Tân chuẩn bị thở phào một cái, chuyện này cuối cùng cũng qua.
Nhưng có vài người lại cố tình không cho hắn được như ý.
“Quấy rầy một chút.” Âm thanh lạnh lùng mang theo chút giận dữ vang lên từ sau lưng An Noãn.
Cả người An Noãn hơi động, quay đầu lại, thân hình cao lớn đã đứng trước mặt hắn.
Từ lúc nào? Tới mà không hề có tiếng động, An Noãn nói: “ Tần đại ca, anh, anh…sao anh lại tới đây?”
Tần Mộc hừ lạnh hai tiếng, đưa tay khoác lên vai An Noãn, “Thà hủy mười tòa miếu, cũng không phá một cuộc hôn nhân, Tiểu Noãn, em làm như vậy quá không có đạo đức.”
Cô làm cái gì mà thành không có đạo đức!!! Cô chỉ nói một câu mơ hồ không rõ nghĩa thôi.
Nhưng An Noãn vẫn là ngoan ngoãn không nói.
“Em biết anh không phải loại người này mà.” Nghe thấy lời Tần Mộc nói, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng thở ra.
Trần Mãn Tân hai tay nắm chặt thành quyền, xiết mạnh, sự xuất hiện của Tần Mộc từ đầu đến cuối đều làm hắn thấy chói tai, nhìn không được hét lên: “Tần Mộc, anh được lắm.”
Tần Mộc ngẩng đầu, không nhìn Trần Mãn Tân, mà lại nói với cô gái kia: “Tuy rằng hắn chưa có bạn gái, nhưng tôi đề nghị cô đừng tìm người đàn ông như hắn, trong weibo của hắn ngoài ảnh mẹ hắn ra tất cả đều là đàn ông, cô có dám không?”
Tôi ‘được’ hay không cũng không có bất cứ quan hệ gì với anh.Tần Mộc liếc.
“….” Trần Mãn Tân khi còn đang mơ hồ, hiểu ra ý của Tần Mộc, tức đến hộc máu.
————
“Ông xã, tối nay chúng ta ăn gì, em còn chưa ăn gì…, hic hic!” An Noãn lấy lòng gọi Tần Mộc, âm thanh mềm mại, dễ thương.
“ Hihi, ông xã, em có một tin tốt muốn nói cho anh biết, chính là lần trước nghe theo ý anh, mua cổ phiếu của Alibaba, quả nhiên đã tăng lên đỉnh điểm, hihi…”
Thấy Tần Mộc thờ ơ, An Noãn bĩu môi, biết Tần Mộc đang giận gì, kì thật cô căn bản chưa nói gì mà, kéo kéo ống tay Tần Mộc, nhỏ giọng giải thích:
“Tần đại ca, em chỉ giúp Trần Mãn Tân một chút thôi, hơn nữa, em mới chỉ nói một câu, anh đã tới rồi.”
Không nói tới còn đỡ, vừa nói tới Tần Mộc liền hừ lạnh, thân thể đnag đi về trước chợt dừng lại, nghiêng người quay đầu hỏi An Noãn, nói chuyện mang chút chói tai: “Cho nên, nên trách anh rồi.”
An Noãn môi, cô có chút không thích khí thế bức người như vậy của Tần Mộc, cũng ghét những rối rắm không đáng nói giữa hai người họ, cô đã ăn nói khép nép như vậy rồi, còn muốn cô phải như thế nào nữa?
“ Em không có ý như vậy, em chỉ cảm thấy chuyện này căn bản không đáng so đo mà.”
“Vậy em nói cho anh biết, chuyện gì mới nên so đo, An Noãn, anh với em mới là vợ chồng.” Nếu như chuyện này không quá đáng thì chuyện gì mới quá đáng đây.
“Nhìn anh như vậy, em đột nhiên thấy hối hận khi kể chuyện này cho anh biết.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, An Noãn liền hối hận, nhắm mắt lại, hôm nay cô thật sự là liên tiếp lỡ miệng.
Tần Mộc mặt đã phát trầm, “Ngươi là cảm thấy ta quản ngươi quá nhiều phải không?”
Sắc mặt Tần Mộc đã trầm xuống “ em cảm thấy anh đã quản em quá nhiều phải không?”
“… Emkhông có ý này.”
Mười phút sau, ‘’ba’’, cánh cửa thư phòng đóng lại, cách nghĩ của hắn và An Noãn không hợp, hắn cần bình tĩnh suy nghĩ một chút
An Noãn đi chân trần, đứng trong phòng khách, đôi mắt hồng hồng, cô trước nay là người thích cười không thích khóc, sau khi ba mẹ đi, An Noãn chưa từng khóc, An Noãn ngửa đầu cho nước mắt chảy ngược, cô thật là, đáng lẽ không nên giải thích với Tần Mộc, hiện tại cô không khác gì mấy người phụ nữ bị coi thường nhất ở đây, khóa miệng An Noãn nhếch lên rất khó coi ngăn lại không cho mình khóc.
Phải xui xẻo tám đời, mới có thể trở thành nữ phụ trong sách, mỗi ngày đều phải đề phòng đủ loại người, nghĩ rồi lại nghĩ, rất nhanh, An Noãn lại lần nữa rơi vào mơ hồ, cô nhớ ba mẹ, nhớ trường học, nhớ bản thân khi vô tư, không tim không phổi.
Đừng khóc, An Noãn, nói không chừng ngủ một giấc liền có thể quay trở về .
Đợi khi Tần Mộc nghĩ thông suốt chuẩn bị về phòng ngủ chính, nói chuyện cùng An Noãn, thì cửa phòng ngủ chính đã khóa lại.