Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 101: Tù binh bi thống


Đọc truyện Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên – Chương 101: Tù binh bi thống

Nhưng, đối mặt với thủ đoạn cường ngạnh của Dương Lam Nhi, cho dù tên này có nhiều oán niệm hơn nữa, cũng chỉ có thể rụt đầu lại làm rùa tôn tử (*rùa con cháu), gã cũng thật sự sợ Dương Lam Nhi khó chịu một cái, liền đem gã tính trong đám nhân số đã “Tiêu diệt hết” kia.

Dương Lam Nhi biết rõ tên này, ở trong linh thức, nàng ‘Thấy’ tên này chính là người đề nghị đi hắc bang Hoa Hạ mua súng ống, nói là để Tiểu RB xung phong làm việc kia, cũng là kẻ cầm súng chỉ vào Đầu Ưng, giống như là người phụ trách cao nhất của căn cứ.

Thần Ưng làm việc quả nhiên là có kinh nghiệm, cho dù cố ý lưu lại nhân chứng sống, cũng là một con cá lớn.

“Trước tiên nói một chút về ngươi đi, ngươi gọi là cái gì?” Một bộ dạng kia của Dương Lam Nhi như hán tử lưu manh trêu chọc em gái, khiến người khác buồn cười không thôi, tình cảnh này, thật sự là không thích hợp a!

Hết lần này tới lần khác hán tử tráng kiện kia, lại giống như tiểu tức phụ (*nàng dâu nhỏ) cúi gằm đầu, thấy thế nào cũng khiến người ta phun…

“Kiệt Khắc.”

“Cắt…” Dương Lam Nhi không cho là đúng, Tây Âu hình như không gọi cái tên này đi: “Quỷ Sư là ai?”

Vẻ mặt Kiệt Khắc thế nhưng còn khiếp sợ nhìn Dương Lam Nhi, nói lắp: “Ngươi, ngươi như thế nào, biết rõ?”

Dương Lam Nhi hắc tuyến, nhánh cây trên tay đánh một cái: “Không phải là ngươi vừa mới tự mình nói sao? Ngu xuẩn cũng phải có cái mức độ chứ.” Quả nhiên vừa mới tỉnh lại là đang nổi điên? Ngay cả những gì mình đã nói qua đều không nhớ rõ?


Dương Lam Nhi giận dữ cũng không có phát hiện động tác của mình có chút mạnh, còn quật đến địa phương không nên đánh, đau đến mức Kiệt Khắc nước mắt chảy dài, hết lần này tới lần khác cả người bị trói rất chắc, hoàn toàn không cúi xuống được.

“Không biết rõ…” Mắt thấy nhánh cây của Dương Lam Nhi lại muốn đánh xuống trên cùng một quỹ đạo, Kiệt Khắc mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, mặt đều trắng, vội vàng mở miệng nói ra: “Ta chỉ nghe qua cái xưng hô này, chưa thấy qua người thật, chỉ biết là gã dưỡng trùng, liên tục trấn thủ trong sơn cốc nhỏ ở căn cứ.”

Dưỡng trùng? Sợ là dưỡng cổ độc mới đúng đi! Dương Lam Nhi lặng yên nghĩ nói: “ Trong sơn cốc nhỏ kia có đồ vật gì?”

Kiệt Khắc giật mình, ngạc nhiên nghi ngờ không biết nhìn Dương Lam Nhi, không biết rõ nàng đã biết cái gì?

Đôi mắt đẹp của Dương Lam Nhi nhìn chằm chằm: “Còn không thành thật? Giáo Hoàng của các ngươi cho các ngươi đến làm cái gì? Vì cái gì ở trong rừng rậm Dược Hoàng?”

Nghe nói như thế, không chỉ Kiệt Khắc ngây người, một đám Thần Ưng cũng ngưng trọng, bọn họ nghe lệnh làm nhiệm vụ, trên thực tế cũng được biết không nhiều, thậm chí còn không rõ mấy người này đến từ thế lực nào…

“Ngươi, làm sao ngươi biết?” Kiệt Khắc đột nhiên cảm thấy bọn họ thật là buồn cười, tự cho rằng là bí ẩn, trên thực tế đã bị người ta biết đến rõ ràng tường tận.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Không phải là các ngươi ở trong phòng nói chuyện phiếm sao?” Nhánh cây trên tay Dương Lam Nhi vung xuống, lập tức khiến Kiệt Khắc bi thương kêu một tiếng, đau đến nước mắt đều ào ào chảy ra.


Dương Lam Nhi mãnh liệt lại rõ ràng khinh bỉ nói: “Xem người cao ngựa lớn, nguyên lai lại là miệng cọp gan thỏ, nhẹ nhàng quất một cái như thế, liền đau đến khóc? Ngươi mọc một thân thịt của đàn bà a!”

Một đám Thần Ưng ngược lại phát hiện Kiệt Khắc bởi vì tư thế ngồi, nên bộ vị nào đó bị vô tội liên lụy, này mới không được việc như thế.

Nhưng không có ai lại đi nhắc nhở Dương Lam Nhi, bọn họ là đang chiếu cố mặt mũi tiền bối thân là nữ nhân không phải sao? Những người khác đau chết cùng bọn họ có quan hệ gì đâu?

Kiệt Khắc thật muốn ngất đi, lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân Hoa Hạ không phải là nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, mà là đáng sợ như ma quỷ: “Giáo Hoàng cái gì cũng chưa nói, chỉ là cho chúng ta canh giữ ở sơn cốc, đưa cho chúng ta một tấm bản đồ cùng một khối ngọc bội, để cho chúng ta phối hợp cùng Quỷ Sư nghiên cứu cái đường vào nào đó.”

Kiệt Khắc vì cầu giải thoát, một câu dặn dò cuối cùng cũng nôn ra, khiến Dương Lam Nhi cảm thấy không có cảm giác thành tựu gì.

“Bản đồ đâu? Ngọc bội đâu?” Dương Lam Nhi sờ sờ cằm, lại là một cái dòm ngó truyền thừa tổ tiên của người Hoa Hạ, sơn cốc kia nên có một mật địa đi!

Chỉ tiếc thực lực nàng quá yếu, linh thức cũng không đủ mạnh, cho nên cũng không có phát hiện cái gì không ổn, thậm chí ngay cả cái gọi là Quỷ Sư kia cũng không có quét hình ra.


Quỷ Sư dưỡng cổ độc, hẳn là người Hoa đi, không biết rõ tại sao lại cùng Giáo Đình hợp tác, nên biết, toàn bộ Thế Giới Ngầm cũng rất bài ngoại, nếu bị Thế Giới Ngầm của Hoa Hạ biết rõ, cũng tuyệt không buông tha cho Quỷ Sư này.

Loại hành vi này, cùng cấp với phản quốc a!

Chỉ là không tha còn dễ nói, Quỷ Sư nếu như cùng Giáo Đình hợp tác, cũng là có chỗ dung thân, nhưng nếu để cho toàn bộ Thế Giới Ngầm ở Hoa Hạ truy sát, cái cuộc đời này liền thật thú vị, cho dù trốn dưới thế lực của Giáo Đình, cũng không có an toàn.

Kiệt Khắc rụt cổ một cái, tựa hồ lần đầu tiên biết được nữ nhân của Hoa Hạ so với Tây Âu còn hung hãn ngang ngược hơn: “Còn ở trong trụ sở!”

Yếu ớt nói xong, tựa hồ còn sợ Dương Lam Nhi phát hỏa, lập tức giải thích: “Thứ quý trọng như thế, từ trước đến nay là mọi người cùng nhau mới có thể lấy, không thể mang ở trên người.”

“Nguyên lai là thứ không dùng được.” Dương Lam Nhi khinh bỉ làm cho Kiệt Khắc cảm thấy tự tôn của gã đã vỡ thành mảnh vụn.

Kiệt Khắc cúi đầu đến ngực, căn bản không dám tiếp xúc với khí thế nữ vương của Dương Lam Nhi ở giờ phút này, gã sợ liếc mắt nhìn nhiều, trứng thật sự vỡ.

Nhưng, không đợi Dương Lam Nhi động thủ, ngược lại là Đầu Ưng một phen nắm cái cổ Kiệt Khắc, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, con mắt của Kiệt Khắc còn mở thật to, tràn đầy không thể tin, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới, dứt khoát giết gã, lại là Thần Ưng.

Một đám binh lính không nói gì, chỉ có Dương Lam Nhi nghi hoặc nhìn Đầu Ưng: “Sao lại giết gã? Không phải là muốn mang về báo cáo kết quả sao?”

Đầu Ưng đưa tay lau lau lên y phục: “Bên cạnh không phải là còn nhân chứng sống sao? Cái gì bản đồ, cái gì ngọc bội? Chúng ta không nghe thấy, cũng không biết.”


Nghe vậy, cả đám lập tức nấu cơm thì nấu cơm, chữa thương thì chữa thương, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh, vẻ mặt tất cả mọi người chỉ có một, đó là vừa rồi cái gì bọn họ cũng không hề nghe thấy.

Này đã bày tỏ, bọn họ ai cũng sẽ không nói ra đi.

Dương Lam Nhi nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát: “Thứ Giáo Đình dòm ngó cũng không đơn giản, ngươi nghĩ đem những thứ đó cho ta?”

Đầu Ưng không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, chỉ là vẻ mặt có chút thương cảm: “Tiền bối nếu là có năng lực đi lấy, kia tự nhiên là của tiền bối, chúng ta cũng giúp không được gì, hơn nữa, ta cũng không muốn chứng kiến các huynh đệ đặt mình trong hiểm địa.”

Trông thấy vẻ mặt của Đầu Ưng, Dương Lam Nhi đột nhiên hiểu, nếu là những tin tức này bị cao tầng Hoa Hạ biết rõ, chỉ sợ có vài người tư tâm sẽ bành trướng, đến thời điểm đó, Thần Ưng liền gặp nạn.

Người trong Thần Ưng, tỉ lệ tử vong cực cao, có người, là chết ở trong đấu tranh cá nhân của những người phía trên, Đầu Ưng này cũng là đau lòng.

“Ngươi xác định người kia không biết rõ?” Dương Lam Nhi chỉ chỉ người sống sót còn lại vẫn đang hôn mê kia, tên này thân thể quá kém, đến bây giờ còn không có tỉnh.

“Thời điểm bắt gã, đã trực tiếp hù dọa dặn dò,gã là người mới đến căn cứ để phiên dịch được ba ngày, căn bản cái gì cũng không rõ ràng lắm, nhiều nhất chỉ biết người trong căn cứ nhân có chút âm mưu.” Đầu Ưng đã sớm nghĩ kỹ.

Dương Lam Nhi trầm mặc một chút, tổng cảm thấy sơn cốc trong căn cứ đã nói kia, chỉ sợ sẽ là cái một cơ duyên lớn, không cần người Thần Ưng làm thế, nàng cũng sẽ đi xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.