Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 10: Cái gọi là thuần khiết tự nhiên


Đọc truyện Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên – Chương 10: Cái gọi là thuần khiết tự nhiên

Dương Lam Nhi cười cười: “Bà chủ, người cũng đừng nhìn ta gầy, ta cũng rất có thể ăn, hơn nữa buổi trưa cũng chưa ăn cơm, cũng đói chết ta, cho nên ăn nhiều một chút.”

“Vậy sao?” Bà chủ quán hoài nghi quan sát Dương Lam Nhi một cái, cảm thấy không cho là đúng, một cô bé gái, lại có thể ăn được bao nhiêu? Hài tử trong nông thôn có thể ăn đủ bao nhiêu, bà sao lại không có biết qua?

Bất quá, bà chủ quán biết rõ có khuyên nữa, Dương Lam Nhi cũng sẽ không giảm bớt, liền không nói thêm lời.

Nhưng tốc độ mang thức ăn lên rất lẹ, hai món ăn đầu rất nhanh, sau đó là canh, hai món ăn đằng sau chính là nửa ngày cũng không có bóng.

Dương Lam Nhi hiểu rõ, bà chủ quán này là sợ nàng ăn không hết, nghĩ tới hai món ăn này đã làm cho nàng ăn no, liền không cần làm hai món sau nữa.

Biết rõ bà chủ quán này có ý tốt, nên Dương Lam Nhi ngay từ đầu cũng không nói gì, chờ ăn xong hai món mới mở miệng thúc giục: “Bà chủ, lúc nào mới đưa hai cái món còn lại lên a! Ta còn chờ đâu…”

Bà chủ quán cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, trợn mắt há hốc mồm xem hai đĩa thức ăn kia chỉ còn lại mỡ cùng gia vị, nếu không phải là bà bưng ra, bà cũng bắt đầu hoài nghi phân lượng có phải không có làm đủ hay không?

“Lập tức tới ngay, có thể ăn là phúc, thân thể em gái khẳng định rất tốt.” Bà chủ quán này buông tâm, vội vàng kêu nhà bếp bắt đầu làm việc.

“Cũng tạm được a, ta buổi trưa chưa ăn, bây giờ là hai bữa cùng ăn!” Dương Lam Nhi hơi giải thích một chút.


Vì không để cho bà chủ quán tiếp tục kinh ngạc, Dương Lam Nhi dời đi đề tài: “Bà chủ, người biết nơi nào có bán bò con, dê con không?”

“Rất nhiều nhà đều có, thịt bò rất dễ bán, thịt dê, mùa đông bán rất chạy, dưới chân núi người ta còn có dê nướng nguyên con nữa!” Bà chủ quán giới thiệu.

Mùa đông đã qua, nhu cầu về thịt dê giảm bớt từng bước, mọi nhà cũng bắt đầu dưỡng, đem nhỏ nuôi lớn, liền lại đã đến mùa đông.

“Vậy nhà bà chủ có không? Ta muốn mua vài đôi non.” Dương Lam Nhi nói ra mục đích của bản thân.

“Nhà ta không có, bất quá nhà em trai ta có, em gái thật sự muốn?” Bà chủ quán cũng không hỏi Dương Lam Nhi muốn con non làm gì, dù sao có chút khách nhân có hành vi kỳ quái không cần giải thích, các bà buôn bán chỉ để ý kiếm tiền liền được rồi.

“Muốn a, phiền toái bà chủ, giúp ta liên lạc một chút.”

“Muốn bao nhiêu a? Hiện tại con non thật nhiều, đều chuẩn bị nuôi lớn dành mùa đông bán đâu!”

“Bò con, dê con, mỗi loại đến khoảng ba bốn đôi…”

Cuối cùng, Dương Lam Nhi đã được như nguyện mang đi ba đôi bò con, bốn đôi dê con, mặc dù bà chủ quán rất lo lắng nàng làm sao làm đi, nhưng lúc nàng đuổi tới chỗ hẻo lánh không có người nào, liền trực tiếp thu vào không gian, vẫn nuôi nhốt trong sơn cốc rộng lớn kia như cũ.


Không vội trở về, thời điểm lắc lư dưới chân núi, Dương Lam Nhi phát hiện ra một nhà bán heo sữa quay, ăn một chút không nói, còn mò đi hai đôi heo con.

Đem heo con cũng ném vào trong sơn cốc nuôi thả, Dương Lam Nhi buổi tối quay vào trong xe, sau đó tiến tu luyện trong không gian theo thông lệ, ngày thứ hai đi dạo tất cả cảnh đẹp của núi Gáy Đen, tới chạng vạng mới đi xe về thành Thục Đô.

Mùng một tháng năm nghỉ tổng cộng ba ngày, mục đích đều đã đạt thành nên Dương Lam Nhi quyết định ở nhà ngây ngốc một ngày, xác thực mà nói, là ở không gian ngây ngốc một năm.

Nếu như nàng nhớ còn không sai, thời gian Mộc Phong có được bàn tay vàng, thành công thăng cấp làm nam chủ liền ở sau ngày mùng ba tháng năm, từ đây, mỗi cái đường cao thủ cùng nhau nổi lên như bong nóng, Dương Lam Nhi vẫn có chút cảm giác nguy cơ.

Nàng cũng không nghĩ tới muốn đối phó với ai, lại cũng không muốn bị người khác đối phó, làm thanh mai trúc mã của nam chủ, trên thực tế nguyên chủ liền thường xuyên nằm cũng trúng đạn, cho nên, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng còn bị bức bách phải cùng với các nữ nhân khác chia sẻ, khó trách trong lòng liền vặn vẹo, thậm chí trực tiếp hắc hóa.

Có thể nói, nguyên chủ cuối cùng trở thành nữ phụ ác độc, thực tế là do nhiều loại nguyên nhân tạo thành, cái nhân vật chính Mộc Phong này, cũng vô pháp trốn tránh trách nhiệm.

Buổi sáng ngày thứ hai không có lớp, Dương Lam Nhi ở không gian ngây ngốc đến trưa mới đi ra, thần thái sáng láng nhấc sách đi học.

“Dương Lam Nhi, mùng một tháng năm đi chỗ nào chơi? Tâm tình không tệ a!” Bạch Hân thấy trạng thái tinh thần của Dương Lam Nhi khác với ngày xưa, nhịn không được trêu chọc nói.

Trong khoảng thời gian này, dưới sự nỗ lực của Dương Lam Nhi, nhân duyên liền bay lên thẳng tắp, mọi người đã có thể cười nói tự nhiên nói giỡn.


“Tạm được, cảm giác không cần liều mạng làm việc xác thực rất tốt.” Dương Lam Nhi cũng không giấu giếm, nói thẳng ra.

“Xem ra, bạn làm ăn đã thành công?” Mộ Đình Đình mỉm cười.

“Cũng tạm được, gần nhất có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Dương Lam Nhi cũng không chuẩn bị đi bán trái cây, tiền trong tay tạm thời còn đủ.

“Ha ha, chúc mừng a!” Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình liếc mắt nhìn nhau, thật lòng nói ra.

Dương Lam Nhi ở học kỳ trước trôi qua rất thê thảm, mọi người kỳ thật đều biết rõ, chỉ là không có gì giao tình, cho nên cũng không nói nhiều lời.

“Ha ha, đây, mời các bạn ăn!” Dương Lam Nhi từ trong túi xách lấy ra hai quả táo, cười hơ hớ đưa cho hai người.

Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình cũng không khách khí, xuất ra khăn giấy xoa xoa, liền bắt đầu gặm.

“Ô, Lam Nhi trái táo này ăn ngon qua, mua chỗ nào thế?” Bạch Hân trong miệng còn ngậm miếng táo, hàm hồ hỏi.

“Ân!” Mộ Đình Đình gật đầu khen.

“Đi ngang qua chợ bán thức ăn, phát hiện có nhà làm ăn đặc biệt tốt, liền đi mua một chút, bất quá là tạm thời là hộ bán nhỏ, ngày mai cũng không biết có hay không.” Dương Lam Nhi nửa thật nửa giả nói ra.


“Nói đến đến, chợ bán thức ăn gần nhất thật có nhà bán trái cây ăn rất ngon, thời gian trước là ô mai, gần đây là anh đào, mẹ mình mỗi ngày đều mua.” Mộ Đình Đình nhướn mày nói ra.

Dương Lam Nhi nghe được kinh ngạc, nguyên lai nhà Mộ Đình Đình cũng có chiếu cố làm ăn của nàng sao?

“Đúng, bà nội mình cũng vậy, trước kia không thích mua trái cây, gần nhất ngày ngày đều mua, còn ăn thật ngon. Bà nội nói, trái cây này tốt, không có phun qua thuốc trừ sâu, có mùi vị nguyên bản.” Bạch Hân hì hì cười một tiếng: “Kỳ thật, chúng ta nào biết mùi vị nguyên bản là cái dạng gì đâu? Căn bản chưa từng ăn a! Bất quá, gần đây hình như không có bán, bà nội ta ngày ngày dậy sớm cũng không thấy được, ăn cái khác trong miệng hơi lạt, cuối cùng minh bạch cái gì gọi là mùi vị nguyên bản.”

“Đúng vậy, mẹ ta cũng ngày ngày nhắc tới, tiểu cô nương kia như thế nào liền không bán, sớm biết vậy hẳn là mua chút gì, trước kia thích ăn trái cây, hiện tại ăn đều không có vị, cảm giác thật là khó ăn, chao ôi chao ôi, từ xa xỉ mà tằn tiện thì thật khó a!” Mộ Đình Đình thở dài nói.

Dương Lam Nhi nghe vậy thì không còn gì để nói, chẳng lẽ đều là khách hàng tiềm năng của nàng sao? Còn có, câu này dường như không thể dùng trong hoàn cảnh này đi!

Tránh cho hai người tiếp tục oán hận cái đề tài này, Dương Lam Nhi mở miệng nói: “Đình Đình này, nhà bạn mở một nhà hàng cao cấp phải không?” Nàng đã không nhớ rõ lúc nào thì nghe nói qua chuyện này.

“Không phải là nhà mình, là nhà cậu mình, như thế nào?” Mộ Đình Đình hiếu kỳ nháy mắt.

“Mình có một nhóm cá, nuôi thuần khiết tự nhiên, không có bất kỳ thức ăn gia súc cùng này nọ khác không nên có gì, cậu bạn có muốn hay không?” Dương Lam Nhi quyết định xử lý một phần cá trong hồ nước trước, lúc trước phân chia khu vực, tự nhiên là chuẩn bị để bán đi.

“Thật là thuần khiết tự nhiên?” Mộ Đình Đình hồ nghi, mặc dù nàng ta không hiểu nhà hàng mua, nhưng bây giờ là người đều biết rõ, thuần khiết tự nhiên là nổi tiếng cỡ nào, lại là khó khăn cỡ nào.

Thứ có cái nhân tố này đều giống nhau, giá cả đều hiếm đều quý, có tiền còn không nhất định có thể mua được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.