Nữ Phụ Trở Về

Chương 18


Đọc truyện Nữ Phụ Trở Về – Chương 18

Tám giờ sáng, Khương Thời Lễ tới Phó gia.

Phó gia không chào đón ông. Đã nhiều năm như vậy rồi không phải ông không muốn về Phó gia với Phó Vũ Khiết, nhưng mỗi khi nhìn thấy ông, ông cụ Phó luôn bực bội, run rẩy ôm ngực, cầm gậy đuổi đánh ông ra ngoài.

Khương Thời Lễ hết cách, ông đành lâu lâu tới xem một chút, cứ như vậy, ông cụ Phó cũng không hài lòng tí nào.

Đứng ở cửa do dự một lát, Khương Thời Lễ sửa sang lại quần áo, rồi khom người gõ cửa.

Là người giúp việc ra mở cửa.

“Ngài Khương.” Nữ giúp việc đã rất quen thuộc với Khương Thời Lễ.

“Ừm.” Khương Thời Lễ đưa đầu nhìn vào trong, “Vũ Khiết có ở đây không?”

“Có, ngài Khương.” Nữ giúp việc vừa đáp vừa lui qua một bên, “Mời vào.”

Khương Thời Lễ thụ sủng nhược kinh, trước đây, mỗi khi tới nơi này ông đều bị chặn ở ngoài, đôi khi cũng được vào vài lần vì ông dẫn Khương Hoán theo.

Vừa vào cửa, Khương Thời Lễ sốt ruột nhìn lướt qua phòng khách.

Không có.

Phó Vũ Khiết không có ở đây.

Hơi nhíu mày, Khương Thời Lễ nhìn nữ giúp việc bên cạnh, “Vũ Khiết không có ở đây à?”

“Có.” Nữ giúp việc gật đầu, “Cô Phó lập tức xuống đây ngay.”


Khương Thời Lễ ngồi lên ghế sa lon, thừa dịp người giúp việc đi lấy nước, ông bắt đầu quan sát phòng khách một chút.

Tốt lắm, không có dấu vết của người đàn ông nào ở đây cả.

Ông cụ Phó đã lớn tuổi rồi, vì đau lòng cho con gái, ông nhiều lần bảo Phó Vũ Khiết nên tìm một người đáng tin hơn, có thể dọn tới ở cùng hai ba con ông thì tốt biết mấy.

Khương Thời Lễ biết, ông cụ Phó sợ Phó Vũ Khiết tủi thân, dù sao ở đâu cũng không bằng nhà mình.

Mọi người đều biết bọn họ không ly hôn, nên chỉ xem ông cụ Phó đang nói đùa thôi. Nhưng ông cảm thấy ông cụ đang nói thật chứ chẳng đùa gì. Người già sao có thể đem những chuyện thế này ra đùa được.

Đúng lúc ông đang mải mê suy nghĩ, chợt có tiếng động phát ra từ cầu thang. Ngẩng đầu lên nhìn, ông lập tức ngẩn người.

Chiếc váy màu lam đậm bao quanh đường cong xinh đẹp của người nọ. Rõ ràng đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng lại chẳng thể nhìn ra dấu vết năm tháng tí nào, mãi tóc dài vẫn đen như trước, xõa tung trên vai.

“Vũ Khiết…” Khương Thời Lễ lo lắng đứng dậy, cơ thể hơi cứng đờ.

Rõ ràng chỉ mới hơn một tuần không thấy, nhưng lại giống như đã lâu. Ông cảm thấy mình lúc nào cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Phó Vũ Khiết.

Thực ra Khương Thời Lễ chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, đang trong độ tuổi hoàng kim của đàn ông. Nhưng trước mặt Phó Vũ Khiết, ông cảm thấy mình già đi rất nhiều, mà người nọ vẫn như ngày đầu gặp gỡ.

“Ừm.” Phó Vũ Khiết mang giày cao gót, chậm rãi bước xuống lầu, không ngạc nhiên khi nhìn thấy Khương Thời Lễ.

“Có chuyện gì không?” Phó Vũ Khiết ngồi trên ghế salon, nhận lấy ly cà phê người giúp việc đưa.

Khương Thời Lễ nhíu mày, không đồng ý nói: “Mới ngủ dậy không được uống cà phê.”

Nói xong, ông muốn lấy tách cà phê trong tay Phó Vũ Khiết.


Phó Vũ Khiết cũng không trốn tránh, để mặc ông cướp tách cà phê của mình đi, sau đó Khương Thời Lễ đưa cho bà một ly sữa, khẽ nhấp một miếng, bà nói: “Nói đi, ông tới tay có chuyện gì không?”

Trong lòng Khương Thời Lễ khẽ nhảy lên một cái, hô hấp gấp gáp hơn, nịnh bợ hỏi, “Anh chỉ muốn hỏi, khi nào thì em về nhà?”

“Với ai?”

Nhìn thấy Phó Vũ Khiết hơi nhíu mày, Khương Thời Lễ mới nhận ra mình đã hơi kích động, vì vậy, ông bắt đầu cố gắng bình tĩnh lại.

“Vũ Khiết, không phải anh muốn quản lý cuộc sống của em đâu.” Khương Thời Lễ chậm rãi nói: “Anh chỉ lo lắng cho em thôi.”

Phó Vũ Khiết gật đầu, “Tôi biết.”

Thấy vậy, Khương Thời Lễ lập tức tiếp tục, “Vậy… Anh có thể đi cùng em không?”

“Ông muốn đi cùng tôi à?” Khuôn mặt bình tĩnh của Phó Vũ Khiết lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Khương Thời Lễ mong đợi nhìn bà, “Có được không?”

“Chuyện này…” Phó Vũ Khiết hơi khó nói, “Tôi không thể để ông đi cùng trong trường hợp này được.”

Là trường hợp ông không được đi theo, Khương Thời Lễ bắt đầu lo lắng.

“Dù sao hai cô bé kia đã hẹn tôi đi dạo phố, dẫn một người đàn ông như ông theo cũng hơi kỳ.” Câu nói tiếp theo của Phó Vũ Khiết đã kéo Khương Thời Lễ từ địa ngục tới thiên đường.

Đè nén niềm vui sướng trong lòng, Khương Thời Lễ không nhịn được hỏi, “Là hai cô bé đã hẹn với em à?”


Phó Vũ Khiết nhìn ông một cái rồi nói: “Là Đỗ Kiêu Kiêu của Đỗ gia và nha đầu Cố gia – Cố Nhiễm.”

Đỗ Kiêu Kiêu?

Khương Thời Lễ nhớ tối qua lúc Khương Tình khóc lóc kể lể có nhắc tới Đỗ Kiêu Kiêu, thì ra cô là người đã tát Khương Tình.

Thì ra là cô hẹn Vũ Khiết.

Ông nghi ngờ, Vũ Khiết quen biết bọn họ từ khi nào vậy?

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Khương Thời Lễ, Phó Vũ Khiết giải thích: “Tôi vốn không biết mấy cô bé đó đâu, nhưng hôm trước không có xe về, nên hai cô bé kia có lòng tốt đưa tôi về.”

Lần đó, vì Phó Vũ Khiết đi thăm bà con về, trên đường lại không bắt được xe, nên bà đành kéo hành lý đi tìm xe, Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm nhận ra bà, nên thuận tiện cho bà đi nhờ một đoạn.

Vừa nghe tới đây, sắc mặt của Khương Thời Lễ cũng tốt hơn nhiều, người nào đối xử tốt với Phó Vũ Khiết, ông đều rất có cảm tình, đương nhiên, trừ ông cụ Phó và Khương Hoán là đàn ông nên không tính.

“Hai cô bé này rất hiểu chuyện.” Khương Thời Lễ phụ họa Phó Vũ Khiết…, ông hoàn toàn quên chuyện phải giúp Khương Tình đòi một câu xin lỗi.

“Chiều nay tôi sẽ đi, bây giờ tôi phải về nhà xem Khương Hoán một chút.” Phó Vũ Khiết đặt cái ly xuống, “Một tuần không thấy, có phải nó lại không ra ngoài rồi không?”

Khương Thời Lễ gật đầu, hơi chột dạ nói: “Em không ở đây, nó không chịu ra ngoài nhiều.”

Nên em đừng có đi lung tung hoài như vậy. Khương Thời Lễ lặng lẽ nghĩ.

Từ nhỏ Khương Hoán đã theo Phó Vũ Khiết đi khắp nơi, những nơi lúc nhỏ cậu đã đi nhiều vô số kể, nhưng từ lúc trưởng thành, cậu không thích đi đâu nữa.

Nói chung là một người kỳ quái thích ở nhà với máy tính.

Cậu chỉ đi chơi khắp nơi với một mình Phó Vũ Khiết.

Phó Vũ Khiết liếc Khương Thời Lễ một cái, không nói gì, nhưng Khương Thời Lễ vẫn cảm thấy cái nhìn đó rất áp lực.


Bà không tin tưởng ông.

Phó Vũ Khiết sợ Khương Hóa mắc chứng tự kỷ nên luôn mang cậu đi chơi, những Khương Hoán lại không muốn đi nên lúc nào cũng từ chối. Hành động này rất được Khương Thời Lễ ủng hộ, ông cũng không tán thành việc hai mẹ con cứ đi khắp nơi như vậy, lỡ một ngày nào đó không trở về luôn thì sao?

Vì thế, Phó Vũ Khiết và Khương Thời Lễ đã làm một cam kết, nếu những lúc bà không ở đây, Khương Thời Lễ nhất định phải nghĩ cách để Khương Hoán đi ra ngoài, nếu không có mắc bệnh cũng chẳng biết.

Rõ ràng lúc đó Khương Thời Lễ đã đồng ý, nhưng lại không làm được cam kết của mình.

Vì Khương Hoán là người cố chấp giống Phó Vũ Khiết.

Nên cho dù Khương Thời Lễ dụ dỗ đe dọa thế nào đi chăng nữa, Khương Hoán cũng thờ ơ, không đi là không đi, biết làm gì với cậu bây giờ?

Phó Vũ Khiết than thở, “Tôi thực sự không thể tin tưởng ông được rồi.”

Khương Thời Lễ lập tức lo lắng, vội vàng nói: “Nếu em về thì nó sẽ tốt hơn thôi mà, thật đó, chỉ cần em về, chắc chắn nó sẽ chịu ra cửa.”

“Nhưng tôi không thể ở đó hoài được.” Phó Vũ Khiết không đồng ý: “Ông đã đồng ý với tôi rồ, sao lại không làm được?

Từng chữ từng chữ đâm vào lòng Khương Thời Lễ.

Chính xác, ông đồng ý với bà, thế nhưng lại không thể làm được.

Nhớ tới lúc bà vừa gả cho ông, trong bữa tiệc, hai người vô cùng thân mật. Khi đó, Phó Vũ Khiết lo lắng hỏi đi hỏi lại một câu, bà hỏi ông có thể đừng phản bội bà không.

Ông trả lời chắc chắn như định đóng cột, lúc còn sống, Khương Thời Lễ ông sẽ không bao giờ phụ lòng Phó Vũ Khiết.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn có lỗi với bà.

Khương Thời Lễ nắm chặt tay, xấu hổ cúi đầu.

Ông đã từng phản bội, để lại một vết sẹo vĩnh viễn giữa hai người, nhìn qua như đã lành rồi, nhưng chỉ cần chạm vào vết sẹo kia, ông vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.