Bạn đang đọc Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều – Chương 20: Lâm Thanh Vu Làm Khó Dễ
“Lý ma ma? Bà ấy có nói muốn gặp ta là vì chuyện gì không?”
Chu Hồng lắc đầu, trả lời: “Không có nói, nhưng nô tỳ thấy nửa mặt của bà ta bị sưng đỏ, chắc hẳn vừa mới bị ai đó phạt rồi.”
Lâm Thanh Vu suy nghĩ một chút, rồi nói, “Để bà ta vào đi.”
Chu Hồng lên tiếng “Vâng.” Sau đó, xoay người lui ra, không bao lâu, đã đưa Lý ma ma tiến vào.
Lý ma ma nhìn thấy Lâm Thanh Vu, không nói hai lời, liền quỳ xuống, khóc lóc nói: “Đại tiểu thư, cầu người làm chủ cho lão nô!”
Lâm Thanh Vu quan sát Lý ma ma một cái, nhìn thấy trên mặt của bà đúng như lời Châu Hồng nói, trong lòng chợt lóe lên chút nghi ngờ.
Là ai đã phạt Lý ma ma? Lâm Thanh Thiển sao? Nhưng chẳng phải ả từ trước đến nay luôn sủng tín Lý ma ma này sao?
“Lý ma ma, có chuyện thì cứ nói, vết thương ở trên mặt bà từ đâu mà có?”
Chu Hồng nâng Lý ma ma đang khóc lên, bà lau lau nước mắt, “Hồi bẩm đại tiểu thư, vết thương trên mặt lão nô, là do tam tiểu thư sai người đánh lão nô.”
“Tam muội?” Lâm Thanh Vu lộ vẻ kinh ngạc, “Vì sao tam muội lại phạt Lý ma ma?”
Lý ma ma đem chân tướng kể lại, còn dặm thêm mắm thêm muối, nước mắt càng ngày càng nhiều hơn.
“Từ lúc Tam tiểu thư tỉnh lại sau khi rơi xuống nước, đã luôn luôn cổ quái rồi, đối với Xuân Hạ và Thu Đông, đặc biệt rất thân thiết, nhất định hai tên tiện nhân này đã xúi giục, nịnh bợ tam tiểu thư, đại tiểu thư, người nhất định phải làm chủ cho lão nô!”
Lâm Thanh Vu nhíu mày lại, “Bà nói, gần đây Tam muội có chút kỳ quái? Quái lạ như thế nào?”
“Tam tiểu thư, tính tình và tính cách khác xa ngày trước, thường xuyên mang Xuân Hạ ra khỏi cửa, nhưng lại không biết là đi đâu, hơn nữa..” ánh mắt Lý ma ma khẽ nhúc nhích, đè thấp âm thanh nói: “Cách đây mấy ngày, tam tiểu thư có đến thỉnh an lão phu nhân, nghe nói học được phương pháp xoa bóp từ trong sách mà ngũ phu nhân lưu lại, đã giúp lão phu nhân giảm bớt chứng đau đầu không ít, khiến cho lão phu nhân vui mừng, mấy ngày nay, đặc biệt thưởng cho tam tiểu thư rất nhiều thứ.”
Trong lòng Lâm Thanh Thiển tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tổ mẫu không hài lòng Lâm Thanh Thiển, trong phủ ai ai cũng biết, mà dưới sự khuyên bảo “tốt ý” của nàng, Lâm Thanh Thiển vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với tổ mẫu, hiện giờ lại có thể chủ động đến đó thỉnh an.
Thấy Lâm Thanh Thiển không nói, Lý ma ma lại hô lên một câu, “Đại tiểu thư, đại tiểu thư..
Lão nô đã nói gì sai sao?”
Lâm Thanh Vu thu liễm suy nghĩ nói: “Không có, chẳng qua vài ngày gần đây, mẫu thân bắt ta luyện cầm, nên mấy ngày nay ta cũng không đến viện của tổ mẫu để thỉnh an, bởi vậy, cũng không biết Tam muội muội có đến đó, nên có chút hơi ngạc nhiên thôi.”
Lý ma ma tin là thật, tiếp tục khóc lóc, kể lể nói: “Đại tiểu thư, người nhất định phải làm chủ cho lão nô, lão nô vẫn luôn nơm nớp lo lắng hầu hạ tam tiểu thư suốt nhiều năm qua.
Hiện giờ, lại bị hai tên tiện nha đầu này châm ngòi ly gián tình cảm giữa ta và Tam tiểu thư, trong lòng lão nô vô cùng khó chịu.”
Lâm Thanh Vu đứng lên, cầm tay Lý ma ma, dịu dàng an ủi nói: “Lý ma ma yên tâm, ta chắc chắn sẽ đến hỏi Tam muội chuyện này cho rõ ràng.
Hôm nay, bà cứ lui về trước đi.”
Lý ma ma xúc động, hai mắt rưng rưng, cúi đầu hành lễ liên tục nói: “Lão nô cảm tạ đại tiểu thư, đa tạ đại tiểu thư đã làm chủ cho lão nô!”
Xua xua tay, Chu Hồng dẫn Lý ma ma rời đi, Lâm Thanh Vu ngồi xuống, khuôn mặt tinh xảo lộ ra chút trầm tư.
Chu Hồng quay lại, nhìn thấy Lâm Thanh Vu có chút thất thần, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của Lý ma ma sao?”
Lâm Thanh Vu hoàn hồn, lơ đễnh búng phải dây đàn đến hai lần.
“Ừm, Tam muội muội xác thực là có chút kỳ lạ, sau khi rơi xuống nước lần trước, ả cũng không đến sân viện của ta lần nào.
Vậy mà, lại có thể đến lấy lòng tổ mẫu, đây là điều mà trước nay ả cũng chưa từng làm bao giờ.”
“Chuyện này..
chẳng lẽ tam tiểu thư đã nhận ra gì rồi ư?”
Lâm Thanh Vu lắc đầu, nói với Chu Hồng: “Đã lâu ta cũng chưa qua viện tổ mẫu thỉnh an, bảo Tiểu Lan chuẩn bị chút ít điểm tâm mà tổ mẫu thích, ngày mai ta sẽ đến viện của tổ mẫu một chuyến.”
“Vâng, tiểu thư.”
* * *
Liễu Viện.
Bầu trời u ám, lúc mở cửa, liền có một trận gió lạnh thổi tới, khiến Lâm Thanh Thiển phải rùng mình một cái.
Xuân Hạ thấy thế, liền đặt chiếc áo choàng màu đỏ có thêu nhiều đóa hoa mai choàng lên trên người của Lâm Thanh Thiển.
“Tiểu thư, hôm nay trời càng lạnh hơn, đề phòng bị cảm lạnh.”
Lâm Thanh Thiển nắm chặt chiếc áo choàng ở trên người, hơi mỉm cười nói, “Ừm.
Đi thôi.
Hôm qua đã nói với tổ mẫu, hôm nay sẽ qua bên đó bồi người dùng bữa sáng.”
Ra khỏi Liễu viện, hai người chậm rãi đi đến Cảnh Lan Uyển.
Trên đường, mí mắt của Lâm Thanh Thiển giật giật, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút bất an.
Khi đến Cảnh Lan Uyển, Trương ma ma, vẻ mặt mang theo ý cười nói: “Tam tiểu thư đến rồi, lão phu nhân có dặn, nếu người đến, thì bảo cô vào ngay, hôm nay, đại tiểu thư cũng tới nữa.”
Lâm Thanh Vu cũng tới?
Nghĩ đến trong tiểu thuyết có nói, Lâm Thanh Vu và Lý ma ma sớm đã thông đồng với nhau, trong lòng Lâm Thanh Thiển lộp bộp một chút.
Hôn nay, Lâm Thanh Vu đến, là do trùng hợp, hay là do vì chuyện hôm qua cô đánh phạt Lý ma ma?
Lâm Thanh Thiển đánh dậy tinh thần, vẻ mặt tỉnh rụi đi theo Trương ma ma đi vào bên trong.
Lão phu nhân và Lâm Thanh Vu trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thấy Lâm Thanh Thiển tiến vào, bà hiền từ cười vẫy tay nói, “Thanh Thiển, không cần hành lễ, lại đây, ngồi bên cạnh tổ mẫu này.”
“Vâng, tổ mẫu.”
Lâm Thanh Thiển nở nụ cười, chậm rãi đi đến bên cạnh lão phu nhân, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ánh mắt Lâm Thanh Vu như có như không đánh giá nàng.
“Thanh Thiển đến thật đúng lúc, ta và Thanh Vu cũng đang nhắc tới con, nhờ con xoa bóp nhiều ngày qua, mà đêm đến ta ngủ rất ngon, khí sắc cũng tốt lên không ít.”
Lâm Thanh Thiển không kiêu ngạo, cũng không nóng nảy, chỉ trả lời: “Sức khỏe của tổ mẫu ngày càng tốt, Thanh Thiển liền có thể an tâm, mỗi ngày đều sẽ đến giúp tổ mẫu xoa bóp, để tổ mẫu không bị chứng đau đầu quấy rầy nữa.”
Lão phu nhân gật đầu hài lòng: “Thanh Thiển quả thực hiểu chuyện rất nhiều, tổ mẫu thực sự rất vui mừng.”
Lâm Thanh Vu không chút che giấu, cau mày lại, nếu không tận mắt nhìn thấy, cô thật không dám tin những lời này là từ trong miệng của Lâm Thanh Thiển.
Nói một hồi, ánh mắt Lâm Thanh Vu chợt lóe, chủ đề liền được chuyển đổi, nói: “Hôm qua, nghe hạ nhân nói, Tam muội muội đã phạt Lý ma ma rất nặng, đáng lẽ ta không nên bận tâm về việc này, nhưng Lý ma ma là bà vú của muội, vẫn luôn tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, tận trung làm hết phận sự của mình, hầu hạ muội, vô duyên vô cớ lại phạt bà nặng như thế, nếu không có lý do, chỉ sợ sẽ khiến lòng người rét lạnh.”
Lời này của Lâm Thanh Vu là nói cho lão phu nhân nghe, biến Lâm Thanh Thiển ở sau lưng lão phu nhân, dám làm ra loại chuyện tàn nhẫn độc ác.
Quả nhiên, thần sắc lão phu nhân lập tức đã thay đổi, hỏi: “Thanh Thiển, đã có chuyện gì? Vì sao con lại phạt Lý ma ma?”
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Thiển đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Thanh Vu, nghĩ thầm, quả nhiên là tiểu thuyết trạch đấu cổ đại mà, Lâm Thanh Vu này chẳng qua cũng chỉ mới 13 – 14 tuổi, tâm tư thì lại thâm trầm đến như vậy.
“Hồi tổ mẫu, Thanh Thiển không phải vô duyên vô cớ mà trách phạt Lý ma ma, mà do bà ta phạm sai lầm trước.”
“Ồ? Lý ma ma phạm phải sai lầm gì mà không thể tha thứ sao? Lại khiến cho Tam muội phải trừng phạt nặng tay như thế nhỉ?” Lâm Thanh Vu giả bộ kinh ngạc hỏi.
Lâm Thanh Thiển không nhanh không chậm giải thích, nói: “Hôm qua, muội nhất thời hứng khởi, nên mới đeo lên người tỳ nữ một cây trâm bạc.
Lý ma ma lại nghĩ lầm cô ta trộm trâm của muội, rồi tự ý xử phạt Thu Đông mà không bẩm báo muội một tiếng, đại tỷ, về lý, chẳng lẽ Lý ma ma không sai ư?”
Lâm Thanh Vu bị hỏi đến ngẩng ra, hôm qua Lý ma ma đến khóc lóc kể lể lại không giống như lời bà kể nha.
Lý ma ma nói rằng Thu Đông đeo lên đầu chiếc trâm cài của Lâm Thanh Thiển, bà chỉ hỏi thăm vài câu với Thu Đông, ai mà ngờ, khi Lâm Thanh Thiển trở về, không phân biệt trắng đen, đã cho phạt bà ấy.