Nữ Phụ Trở Lại: Nữ Chủ, Nam Chủ Cút Sang Một Bên! Tránh Đường Cho Bổn Tiểu Thư

Chương 36


Đọc truyện Nữ Phụ Trở Lại: Nữ Chủ, Nam Chủ Cút Sang Một Bên! Tránh Đường Cho Bổn Tiểu Thư – Chương 36

Ở sân bay, một cô gái mái tóc màu đen mượt mà, mắt màu xanh dương, lan da trắng yếu ớt. Thân hình mượt mà gợi cảm, mặc một bộ váy màu tím. Tay xách hành lí đi ra, cô gái mỉm cười:

“Cũng đã ba năm rồi. Đất nước Việt Nam này, mình mới trở lại”

Cô thở dài một tiếng, đeo kính dâm lên, xách hành lí đồ đạc ra khỏi đó. 

*******************************

Đã mấy ngày trôi qua, mỗi lần Lương Thần đến đây, cô đều không để hắn vào thăm, mọi người hỏi cô lí do, cô chỉ lắc đầu. Trả lời qua loa. Từ đó, Lương Thần mỗi lần đến, chỉ ngắm cô qua cửa kính trong suốt, thấy vẻ mặt cô yếu ớt quay mặt ra ngoài cửa sổ, rốt cục đã có chuyện gì khiến cô như vậy? Từ khi cô tỉnh lại thì đã như vậy. Bây giờ, trong phòng không có ai, một mình cô trong phòng, sức khỏe cô thực sự vẫn còn khá yếu. Cổ họng khô rát, cô đột nhiên muốn uống nước. Nhan Y Hàn với tay ra bàn lấy cốc nước được đặt trên đó, cô với mãi, với mãi, nhưng chỉ tới miệng cốc, cả cốc nước đổ xuống, vỡ tan tành, người cô cũng ngã xuống dưới đất, bàn tay không may chống lên một mảnh thủy tinh vỡ, cứa đứt một vạch rớm máu. Bên ngoài, Lương Thần nhìn thấy cảnh này, vội vã chạy vào trong thật nhanh, gương mặt hắn lo lắng, cầm bàn tay cô lên, vội vã tìm hộp băng cứu thương, băng bó lại cho cô, gương mặt hắn đầy lo lắng, mặt mày đăm chiêu, lông mày nhíu chặt. Nói:

“Em không sao chứ? Có đau không?”

Nhan Y Hàn nhìn hắn, Lương Thần, cô thầm gọi trong lòng. Người cô nóng lên, hơi thở gấp gáp, nhịp tim đau nhói. Cô không cảm thấy đau ở tay, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng. Cô nhìn hắn thật lâu, cô nhớ gương mặt này của hắn vô cùng, mấy ngày không gặp nhau, hắn đã tiều tụy như vậy. Lương Thần băng bó vết thương cho cô xong, hắn ngước mặt lên nhìn cô, thấy được ánh mắt cô nhìn hắn sâu xa lưu luyến. Lương Thần im lặng, cô thật gầy, mặt mày xanh xao, gò má nhô cao. Cơ thể ốm yếu, làn da yếu ớt tái nhợt. Lâu rồi, hắn mới được ở cạnh cô gần tới như vậy, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, nhịp tim của cô, mùi hương trên người cô, từng ngũ quan trên khuôn mặt, Lương Thần đưa tay lên, sờ lên gương mặt cô, nhưng khi bàn tay hắn vừa chạm đến, cô đã vội đẩy hắn ra, nói:


“Em muốn nghỉ ngơi”

Cô quay người, chống tay vào giường, cố gắng đứng dậy, cơ thể cô đã yếu ớt, nay gặp hắn, tay chân mềm nhũn, thực sự không thể đứng dậy. Thấy cô như vậy, Lương Thần đi lại đỡ cô đứng dậy. Bàn tay hắn chạm vào cô, cô giật mình, lùi một bước, sao hắn có thể không thấy hành động này của cô. Lương Thần hít sâu một hơi, kéo cô lại, giữ chặt tay cô, nói:

“Nhan Y Hàn, rốt cục là anh đã làm gì sai? Em có thể đánh anh! Mắng anh! Em đừng như vậy! Anh rất khó chịu”

Lương Thần nhìn cô, ánh mắt đầy đau khổ, trong thời gian qua, hắn đã rất khổ tâm, rõ ràng cô ở trước mặt hắn, nhưng chỉ có thể đứng ở cửa kính trong suốt lạnh lẽo nhìn cô, mà không chạm được. Lương Thần kéo cô vào lòng hắn, ôm cô nhẹ nhàng, người cô mỏng manh nằm gọn trong vòng tay lớn của hắn. Lương Thần, anh làm sao có thể hiểu, em đau lòng thế nào, cô nhớ lại những lời cuối cùng mà thân xác này đã nói với cô, cô ấy nói:

“Nhan Y Hàn, cô tuy sống trên thân xác của tôi là người ở thế giới này. Nhưng linh khí, và ý niệm của cô, vẫn còn ở thế giới kia.Cô và lương thần, linh khí khác nhau. Nếu Lương Thần lúc nào cũng ở bên cô nhiều như vậy, tôi đoán chừng, nếu cô không mau rời xa hắn, thì chậm là một năm, ngắn là chưa tới một năm, hắn sẽ chết”

Cô thở dài trong lòng, đưa tay ra, ôm hắn lần cuối, nói:

“Anh không làm sai. Là tình cảm của em đã thay đổi”

Câu nói này của cô, hắn đứng gần như vậy, sao có thể không nghe thấy. Tim hắn dừng lại chút, nhỡ lòng đau đớn một nhịp, hắn vẫn muốn hỏi cô một câu ngốc nghếch:

“Ý em là sao?”

Nước mắt cô rơi xuống, cô nhìn hắn nói những lời đau lòng:

“Thời gian qua, cảm ơn anh đã bên em, giúp đỡ em, trao tình yêu cho em. Nhưng Lương Thần, em đã từng nghĩ đến chuyện, sẽ ở bên anh, nhưng em thật sự, không thể quên Đường Hàn, bao năm qua rồi, em vẫn không thể quên anh ấy. Nếu em ở bên anh, tức là lừa dối chính mình, lừa dối anh, lừa dối cả Đường Hàn. Lương Thần, xem như lần đó em cứu anh, là trả ơn cho anh, thời gian qua đã giúp em rất nhiều. Từ giờ, anh và em, không còn tình cảm gì nữa. Chúng ta chia tay đi, anh đừng đến tìm em nữa”

Cô dừng lại, cô không dám nhìn vào mắt hắn nữa, cúi đầu xuống, cô không biết, lúc đó, ánh mắt hắn đau lòng đến nhường nào. Hắn mím chặt môi, mãi mới nói ra câu:


“Chia tay? Vậy thời gian qua, hóa ra với em chẳng là gì?”

Cô không trả lời, hắn cũng quá đủ để biết đáp án. Hắn nắm chặt hai bên vai cô, giống lên:

“Vậy thời gia qua, tất cả là do em lừa dối tôi?”

Cô im lặng, không nhìn hắn, cũng không nói gì. Hắn quát lên:

“Nhan Y Hàn! Em nói gì đi”

Cô thực sự không chịu nỗi nữa, cô không thể nói gì nữa, môi cô mím chặt. Cô dùng hết sức lực còn lại, cô gắng hết mức mà đẩy hắn ra.

“Buông Tay! Lương Thần! Anh buông em ra!” Cô dãy dụa thế nào, cánh tay hắn vẫn không chịu thả lỏng, cô tức giân, liên hồi đấm vào người hắn, nói:

“Lương Thần! Anh điếc rồi sao? Em nói muốn chia tay với anh! Em nói em không còn yêu anh nữa!”


Lương Thần tức giận, giữ chặt cổ tay cô, không để cô phản kháng, hắn cúi xuống hôn cô. Nụ hôn hắn như nước vỡ đê, tràn vào trong miệng cô, càn quét mọi thứ. Vừa ngọt ngào, vừa đắng chát, lại rất chua xót. Cô. Nhan Y Hàn mở to mắt, cô đấm vào người hắn, dùng hết lực đẩy hắn ra. Nhưng Lương Thần nào có dễ dàng tha cho cô như vậy. Lương Thần ôm lấy cổ cô, đẩy người cô gắn chặt vào tường. Môi anh vẫn không chịu buông ra, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau. Lương Thần dùng tay, kéo áo bệnh nhân của cô xuống, một khuy gần cổ nhất đứt ra. Áo cô bị chệch xuống. lộ ra một vùng da thịt trắng ngần. Cô cố gắng dãy dụa:

“Lương Thần! Anh muốn làm gì! Anh buông em ra! Anh mau buông em ra!”

Cô không thể để cho hắn làm như vậy. Nếu hắn gần gũi với cô, linh khí của cô ở hiện tại, sẽ ảnh hưởng đến hắn, cô muốn hắn sống. Thê một ngày nào thì hay ngày đó. Nếu hắn ở bên cô nữa, thì không thể biết, hắn lúc nào sẽ ra đi. Cô cố gắng chống cự, nhưng cô càng chống cự, Lương Thần càng giữ chặt. Vào lúc này. Đường Hàn cũng tới thăm cô, thấy cảnh tượng này, hắn ta tức giận nhanh chóng chạy vào, giống lên:

“Lương Thần! Anh mau buông cô ấy ra!”

Đường Hàn chạy vào, ngay sau đó kéo hắn ra, đấm vào mặt Lương Thần một cú đấm rất mạnh. Hắn lùi mấy bước. Môi dớm máu. Đường Hàn chạy lại bên cô, cẩn thận kéo áo cô lên, hỏi cô:

“Em không sao chứ?”

Cô lắc đầu. Lương Thần ngẩng lên nhìn hai người họ, cười cay đắng, thì ra. Thời gian vừa qua, ah cố gắng thế nào, cũng không bằng một phần tình cảm cô dành cho Đường Hàn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, đầy hận thù, đầy uyệt vọng, đầy đau lòng. Cả đời này của cô, cũng không bao giờ quên đi được ánh mắt hắn lần đó. Lương Thần lặng lẽ, môi mím chặt, người lạnh buốt, quay bước đi. cô không dám nhìn theo bước chân hắn. Cô ôm Đường Hàn, ở trong lòng hắn khóc. Từng giọt lệ rơi xuống, thấm dần vào tim. Lương Thần, anh phải sống thật tốt. Nhất định phải hạnh phúc. Nhất định phải sống lâu hơn em. Lương Thần, em yêu anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.