Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 32: Bước Thứ 32 Của Trà Xanh


Bạn đang đọc Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 32: Bước Thứ 32 Của Trà Xanh


Edit: Béo
Beta: TVy
***********************
Một lát sau, Mẫn Tích Chu tỏ vẻ như chưa có chuyện gì mà cười cảm ơn với Tạ Vân Điềm vì đã nhường chỗ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Trầm Ngư, thản nhiên ăn bữa sáng.
Còn Tô Trầm Ngư thì vẫn tiếp tục an tĩnh ăn bánh bao nhân trứng sữa của mình, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa bò, trông vui vẻ vô cùng.
Về Lưu Huống…anh ta trừng mắt nhìn chén mì, sau lưng có cảm giác ớn lạnh như thể có vô số côn trùng đang len lỏi bên trong, ghê tởm đến nỗi khiến anh ta muốn cầm chén mì này ném thẳng vào mặt Mẫn Tích Chu.
Sao anh ta có thể nghĩ tới người mà Mẫn Tích Chu nhắm tới không phải là Tô Trầm Ngư, mà là chính mình!
—— Lưu Huống tin Tô Trầm Ngư nói mà không hề do dự.
Chính vì thế, anh ta còn liệt kê luôn rất nhiều chứng cứ trong đầu mình.

Ví dụ như buổi ghi hình ngày hôm qua, anh ta thường xuyên cảm giác được tầm mắt kỳ quái của Mẫn Tích Chu khi nhìn về phía mình, khi đó còn cảm thấy khó hiểu nhưng hiện tại thì tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.

Thậm chí vừa rồi Mẫn Tích Chu dường như còn tức giận muốn đánh nhau với anh ta, có lẽ là muốn gây sự chú ý.
Chết tiệt, đi quay một cái gameshow cũng gặp phải biếи ŧɦái, đừng để anh ta một mình gặp phải tên đó!
Ba ngày tiếp theo, Mẫn Tích Chu không hề gây ra chuyện gì, lúc ghi hình thì cần phối hợp sẽ phối hợp, luôn tuân thủ quy củ, mọi người cùng tan làm sẽ hẹn nhau ăn cơm.

Dường như Mẫn Tích Chi bị câu nói kia của Tô Trầm Ngư đả thông hai mạch Nhân Đốc vậy, đến lúc mọi người cùng hẹn nhau ăn cơm hắn sẽ luôn cố ý đi hỏi Lưu Huống…tất nhiên Lưu Huống bị ghê tởm đến mức phải từ chối rồi, vì thế mỗi lần hẹn cơm đều không có mặt anh ta.
Mà tổ chương trình cũng thật là vô sỉ.

Tuy phát hiện Mẫn Tích Chu hoàn toàn không e ngại chuyện “yêu thích” của hắn bị Tô Trầm Ngư tiết lộ, mà Lưu Huống thì ngược lại cũng không quan tâm, chỉ cần người xem thích nhìn là được.
Thế nên trong đợt ghi hình tiếp theo, lúc sắp đặt nhiệm vụ, tổ hợp của Mẫn Tích Chu và Lưu Huống luôn được sếp cùng nhau, không khí mùi khói thuốc súng giữa hai người luôn sẽ dẫn phát ra hàng loạt những tình huống hấp dẫn.

“Anh Phó, chúng ta trốn ở đây liệu có an toàn không?”
Sau khi liên tục ghi hình hai cái chủ đề, đến lượt cái thứ ba, cuối cùng Tô Trầm Ngư cũng có cơ hội được sắp xếp cùng Phó Thanh Hứa.
Yêu cầu nhiệm vụ của chủ đề thứ ba rất đơn giản, các khách mời vô tình xâm nhập và nhà của biếи ŧɦái gϊếŧ người cuồng ma.

Sau đó bị kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái ấy đuổi gϊếŧ, bọn họ vừa hoảng chạy vừa lẩn trốn, nếu mà bị kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái phát hiện thì sẽ trở thành một trong số những vong hồn trên tay hắn.
“Tạm thời an toàn.”
Phó Thanh Hứa trả lời:

“Kẻ gϊếŧ người đã đuổi theo nhóm Lưu Huống.”
“Vậy chúng ta phải làm sao tiếp đây?”
Phó Thanh Hứa tính toán trong lòng, đẩy mắt kính lên, có vẻ đã nhập vai vào tình huống, anh nói:
“Em cảm thấy gian phòng này bố trí như thế nào?”
Không thấy ai đáp lại, quay đầu mới thấy Tô Trầm Ngư dường như đang tìm kiếm thứ gì.
“Anh Phó, em đang tìm xem ở trong này có vũ khí hay không, lỡ như chúng ta phải đối mặt với kẻ gϊếŧ người kia còn có thể dựa vào nó để đấu kháng một chút, gia tăng cơ hội chạy trốn.”
Tô Trầm Ngư nói xong, mới trả lời vấn đề của Phó Thanh Hứa.
“Em cảm thấy gian phòng này giống như dùng để sưu tập, có thật nhiều kệ tủ, trong những ngăn này chứa đầy con rối, cái kia thì toàn là búp bê vải… còn cái này thì chứa những chai lọ vại bình, trông thật kỳ quái.”
“Dựa theo kịch bản của phim kinh dị thì em cảm thấy bên trong những con búp bê vải này nhất định cất giấu thứ gì đó thật khủng bố… có lẽ kẻ gϊếŧ người còn sẽ nhét một ít sở thích kỳ lạ mà khi hắn gϊếŧ người…”
Đột nhiên, trong căn phòng an tĩnh vang lên một tiếng “răng rắc” quỷ dị như có một thứ gì vừa xoay một chút.
Phó Thanh Hứa nhìn cô, nếu không phải trong thanh âm của Tô Trầm Ngư hàm chứa sự khẩn trương và sợ hãi thì rất có thể cô là nằm vùng mà tổ chương trình sắp đặt, vốn dĩ là hoàn cảnh không hề đáng sợ, trải qua “giải thích” của cô, làm cho căn phòng trở nên âm u, lạnh lẽo không thể giải thích được.
Đây là vấn đề chung của hầu hết những người xem phim ma, khi xem xong họ không sợ hãi bởi cốt truyện bên trong mà họ thường sợ hãi bởi những người xung quanh.
Tô Trầm Ngư nhảy bắn về phía anh:
“Anh Phó, em vừa rồi cảm thấy trong ngăn tủ kia, hình như có thứ gì vừa mới xoay là thế nào.”
“Không phải hình như.”
Phó Thanh Hứa nói:
“Nó thực sự xoay.”
Anh vừa nói vừa đi đến ngăn tủ chứa búp bê kia, kéo ra cửa kính, trực tiếp cầm đầu con búp bê kia quay trở lại.
“Anh Phó, anh không sợ tí nào sao?”
Tô Trầm Ngư tò mò hỏi
Sau ba lần ghi hình liên tục cùng nhau, cô thấy rằng Phó Thanh Hứa là người duy nhất trừ cô không hề bị dọa sợ.

Có lẽ anh có sợ, nhưng không có thể hiện ra.
Cô phải thừa nhận rằng ê-kíp thực hiện đã nỗ lực rất nhiều trong việc dàn dựng, gần như giống thật 100% với những cảnh kinh dị và đa phần cô đều hoàn toàn “nhập diễn” trong một số tình huống.

Đương nhiên, lý do cô không sợ không phải là các coser diễn kịch quá giả, thậm chí họ làm rất khá, nếu không sẽ không dọa người khác sợ tới mức oa oa kêu to.
Mà là —— ngay cả khi đây là những thứ có thật, cô sẽ không lại sợ hãi.
“Thật may là những thứ này còn nằm trong khả năng chịu đựng của tôi.”
Phó Thanh Hứa nhìn kĩ con búp bê một lúc, xác định không phải người trốn bên trong mới thu hồi ánh mắt, thuận miệng hỏi:
“Còn em, rất sợ sao?”

Tô Trầm Ngư không chút do dự gật đầu:
“Đúng đúng.”
Phó Thanh Hứa quay sang nhìn cô, hơi khẽ cong môi, ánh mắt hiện lên vẻ trêu đùa.
Tô Trầm Ngư: “…”
Nụ cười này, là đang chọc trúng tim cô.
Bên ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân trầm trọng, cùng với âm thanh chói tai từ cây búa kéo lê trên mặt đất, cuối cùng, nó dừng lại trước cửa.
Trong nhà chỉ có mấy chiếc tủ đựng đồ sưu tầm, phạm vi chúng cất giấu được chỉ ở bên hông tủ mà kẻ gϊếŧ người đi vào chỉ cần quay đầu lại là có thể tìm thấy họ.
“Em đã khóa cửa.”
Tô Trầm Ngư nhỏ giọng nói.
Phó Thanh Hứa lắc lắc đầu:
“Khóa cửa sẽ báo cho kẻ gϊếŧ người một sự thật là trong phòng có người mà vũ khí trong tay hắn sẽ mạnh mẽ cậy vào.”
Quả nhiên, kẻ gϊếŧ người bắt đầu dùng cây búa phá cửa.

Ngoài ra, hắn còn có một đại đao, cánh cửa gỗ bị hắn oanh tạc một phen đã phá thành một cái lỗ lớn.
Trên người đầy mùi máu tươi, tên gϊếŧ người mang một chiếc trùm đầu bằng da người buông xuống cây búa, nhấc lên bàn tay to luồn vào lỗ cửa, chuẩn bị mở khóa.
Lúc này Phó Thanh Hứa còn đang tính toán bước tiếp theo làm như thế nào, bóng người chợt lóe mà qua, anh chỉ nhìn đến Tô Trầm Ngư mở ra tủ chứa búp bê, cầm lấy con búp bê mà anh vừa chỉnh lại đầu kia ném nó về phía bàn tay đang luồn vào động cửa.
AAA——!
Kẻ gϊếŧ người rút tay về trong đau đớn.
Tô Trầm Ngư đẩy ra cửa lớn:
“Anh Phó đừng thất thần nữa, chạy mau!”
“…”
Phó Thanh Hứa hoàn hồn và chạy ra ngoài, nhìn thấy Tô Trầm Ngư nhặt lên cây búa mà tên gϊếŧ người buông xuống, chạy nhanh về phía trước.
Tên gϊếŧ người ngơ ngác cầm đại đao, Phó Thanh Hứa nhìn về Tô Trầm Ngư đang ôm cây búa chạy, lại nhìn tên gϊếŧ người ôm đại đao một lượt.
“Xin lỗi.”
Nói xong, anh nhanh chóng đá chân ra, tay kia của tên gϊếŧ người vừa bị đánh vẫn đau đến bây giờ đại đao cũng bị cướp mất, Phó Thanh Hứa tiếp lấy đao một cách xinh đẹp, sau đó đuổi theo Tô Trầm Ngư.
Kẻ gϊếŧ người: “???”
Tui là ai? Tui đang ở đâu? Tui đang làm gì?
Hai thanh hung khí của hắn vừa bị đoạt đi rồi!!!

Tổ chương trình thấy một màn như vậy, bối rối.
“Vì sao tôi có một ảo giác anh Phó bị Tô Trầm Ngư dạy hư???”
“Chúng ta làm gì bây giờ!”
Tô Trầm Ngư đều đã ghi nhớ mọi động tác của Phó Thanh Hứa, ánh mắt cô lấp lánh:
“Động tác của anh vừa rồi trông thật đẹp mắt.

Anh biết võ sao?”
“Từng quay một vài bộ phim võ thuật, học được một chút.”
Phó Thanh Hứa không biết tại sao mọi thứ lại phát triển như thế này nhưng không thể phủ nhận rằng trò chơi đã có chút thú vị hơn.
“Đưa tôi cây búa đi, quá nặng.”
“Được rồi.”
Phó Thanh Hứa đưa thanh đao cho Tô Trầm Ngư.
Hai người đồng thời nhìn nhau như đã cùng hiểu một điều gì đó, sau đó dừng lại.
“Nếu hung khí đã ở trên tay chúng ta, vậy thì… việc gì phải dừng lại?”
Phó Thanh Hứa đẩy mắt kính, cười nhìn Tô Trầm Ngư.
Sau khi tên sát nhân ngơ ngác một lúc, hắn lại nhận mệnh lệnh đuổi theo đoạt lại hung khí, vừa rồi hắn bị cướp là vì bất cẩn.

Vị nam coser kẻ gϊếŧ người này cao tận 1m9, chính vóc dáng này mới có thể gây áp lực cho tâm lý của các khách mời, khiến họ vừa thấy đã sợ.
Kế tiếp, tổ chương trình lại nhìn đến ——
Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa hợp lực, cầm hung khí truy đuổi đuổi kẻ gϊếŧ người.
Kẻ gϊếŧ người: “…”
Hắn nên trốn hay không trốn đây?!
Tạ Vân Điềm thì lại bất hạnh phải chạy trốn cùng Mẫn Tích Chu, cô ta thật sự không muốn giao tiếp với một kẻ tính cách thường thay đổi như hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao Tô Trầm Ngư có thể xử lý dễ dàng với Mẫn Tích Chu như vậy.
Mẫn Tích Chu cũng không muốn nói chuyện với cô ta, đối với hắn, từ khi gặp Tô Trầm Ngư, dù cô không phải loại hình mà hắn thích nhưng những người phụ nữ khác lại không còn hấp dẫn hắn được nữa.
“Vừa rồi rõ ràng đã dẫn tên gϊếŧ người tới chỗ Tô Trầm Ngư, sao mãi mà không thấy động tĩnh gì.”
Mẫn Tích Chu nhíu mày, đợi mãi mà không nghe thấy được tiếng hét sợ hãi của Tô Trầm Ngư.
Tạ Vân Điềm tiếp tục trầm mặc.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên còn nghe thấy được thanh âm mơ hồ của Tô Trầm Ngư, Mẫn Tích Chu giật mình, đi đến trước cửa, khẽ đẩy ra một khe hở nhìn ra bên ngoài.
Nhưng hình ảnh Tô Trầm Ngư bị tên gϊếŧ người đuổi theo cũng không xuất hiện.
Ngược lại, tên gϊếŧ người bị Tô Trầm Ngư đuổi theo!
“???”
Mẫn Tích Chu sửng sốt không cẩn thận đẩy cửa ra, tên gϊếŧ người vừa thấy cửa mở, không chút do dự chạy vào, hai người xấu hổ nhìn nhau, đỉnh đầu đều nổi lên dấu hỏi.
Ánh sáng bỗng lóe lên qua mắt Mẫn Tích Chu, hắn giơ tay lên theo bản năng, bên tai vang lên âm thanh độc đáo mềm ngọt của Tô Trầm Ngư:
“Đừng nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Tô Trầm Ngư chỉ vào tên gϊếŧ người bằng đại đao, mà phía sau là Phó Thanh Hứa đang cầm cây búa của hắn, tên gϊếŧ người thành thật giơ tay lên.

Lúc này, Tô Trầm Ngư quay đầu về phía Mẫn Tích Chu:
“Mẫn thiếu, tôi không phải nhắc anh nha, anh không cần giơ tay.”
Tô Trầm Ngư vừa nhắc nhở, Mẫn Tích Chu mới phát hiện, hắn đã cùng tên gϊếŧ người giơ tay lên, đưa qua đầu.
Hắn: “???”
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng.
Giây tiếp theo, Mẫn Tích Chu bình tĩnh thản nhiên buông tay xuống, đây là một trong những ưu điểm của tên thần kinh này, chỉ cần hắn không xấu hổ, vậy thì là người khác cũng không cần xấu hổ thay hắn.
Hơn nữa, hắn nhanh chóng đi theo tiết tấu của Tô Trầm Ngư:
“Cần tìm dây thừng trói hắn lên không?”
Tạ Vân Điềm đi ra từ chỗ ẩn nấp, yên lặng đưa cho Tô Trầm Ngư dây thừng trong tay.
Tô Trầm Ngư nhận lấy, ném đại đao về phía Mẫn Tích Chu, người này suýt chút nữa bắt trượt.
Kẻ gϊếŧ người chợt nghĩ tới đồng nghiệp lúc trước cũng bị Tô Trầm Ngư trói thảm, thân thể cao lớn luồn lách, lanh lẹ lao ra khỏi phòng.

Khách mời chắc chỉ dùng hung khí uy hiếp hắn, chẳng lẽ lại động thủ thật?
Quả nhiên, Phó Thanh Hứa ngăn ở bên ngoài có chút chần chờ, tên gϊếŧ người trực tiếp thoát khỏi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi người chỉ kịp nhìn Tô Trầm Ngư cũng chạy theo ra, khom lưng cởi giày, ném về phía chân của tên gϊếŧ người.
Sau đó là một hình ảnh khiến họ trợn mắt há mồm, cái giày kia dường như mọc ra một đôi mắt, gắt gao sát sao chạy theo tên gϊếŧ người, đánh về phía cẳng chân hắn.

Kết quả là ai cũng biết, tên gϊếŧ người ngã xuống đất một tiếng, khăn trùm đầu văng ra, lộ ra một khuôn mặt tràn ngập sự mờ mịt và nghi hoặc.
Tô Trầm Ngư nhanh chóng xông lên, dùng dây thừng trói lại hai tay của hắn về phía sau lưng, thắt một cái kết mà càng giãy giụa càng thít chặt hơn.
Bên kia, Chu Vấn Sâm cùng Lưu Huống cũng nghe thấy thanh âm rồi chạy qua đây, đặc biệt Lưu Huống, người này vừa rồi bị tên gϊếŧ người đuổi theo, tiếng thét chói tai hôm nay thu được đại bộ phận là anh ta cống hiến.
Sau đó, anh ta hoàn toàn xem xong một màn vừa rồi của Tô Trầm Ngư.
Cô gái nhỏ nhắn nhu nhược mà anh ta luôn nhận định, chỉ dùng một chiếc giày, hạ gục một gã to con trông như một ngọn núi nhỏ?!
Tô Trầm Ngư phủi tay, thản nhiên đối mặt với vài vị khách mời đều có một biểu tình dại ra mà nhặt về chiếc giày, vừa đeo giày vừa áy náy mà nói:
“Chúng ta bị kẻ sát nhân đuổi theo cả một buổi sáng, tôi đối với hắn như vậy cũng không phải là quá đáng đúng không?”
Mọi người: “…”
Đây là trọng điểm sao!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của hoàng hậu nương nương:
Ngày nọ tháng nọ năm nọ
Hôm nay thu tiết mục, có vẻ như bổn cung giành được khá nhiều hảo cảm từ Phó mỹ nhân.
Chỉ là, hành vi cuối cùng của bổn cung hôm nay không quá thục nữ, hy vọng sẽ không dọa đến Phó mỹ nhân.
Hết chương 32.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.