Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 17: Bước Thứ Mười Bảy Của Trà Xanh


Bạn đang đọc Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 17: Bước Thứ Mười Bảy Của Trà Xanh


Edit: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Trong trí nhớ của mọi người, con vật như heo chính là đại diện cho ‘ngốc’, nhưng mà chuyện vừa nãy đã làm thay đổi nhận thức của bọn họ, một con heo vậy mà có thể chuẩn xác nhảy lên xe ba bánh, quan trọng là không ai đuổi nó về hướng đó hết!
Nhưng điều kỳ dị nhất là lúc trước rõ ràng đuổi như thế nào cũng không đi, nó giống như nằm bất động trong chuồng heo, kết quả Tô Trầm Ngư vừa nói một câu, nó lập tức chạy lên xe.
Lúc trước Tô Trầm Ngư vừa mới nói cái gì mà―― “…Hay là, chúng ta làm thịt nó ở đây, sau đó đem ra chợ bán?”
“F*ck! Con heo này có khi nào nghe hiểu chúng ta nói không? Nó nghe thấy Trầm Ngư định làm thịt nó nên mới tự giác như thế?” Nhậm Gia Viễn xoa mắt, xác nhận con heo đang nằm bất động trên xe ba bánh, giống như không phải nó chủ động chạy lên, mà là bị người ta đuổi.
“Cũng có thể.” Thẩm Tâm Tâm khép miệng lại, chắc chắn nói: “ Nó nghe hiểu nên mới nghe lời như vậy, coi như thông minh, khỏi cần chúng ta đuổi.”
Lâm Túc Thiên: “Mấy người chắc chắn một con heo có thể nghe hiểu?”
Hắn liếc sang Tô Trầm Ngư, cho rằng lúc nãy Tô Trầm Ngư làm một động tác nhỏ lúc mọi người không chú ý―― ví dụ như lặng lẽ chích cái gì đó, mới làm con heo này chạy lên xe, dù gì cô cũng chơi phi tiêu tốt như vậy mà!
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, hắn lặng lẽ nhích sang bên cạnh, cách Tô Trầm Ngư xa hơn một chút.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó ăn ý nhìn qua Tô Trầm Ngư.
Tất cả đều cho rằng con heo nghe hiểu Tô Trầm Ngư nói nên mới bị dọa đến.
“Thầy Lâm à, thật ra IQ của heo cũng cao lắm đó, nghe hiểu chúng ta nói là chuyện bình thường.”
Tô Trầm Ngư đột nhiên nghe giọng con heo kia:【Con heo thông minh như mình sao có thể nghe không hiểu chứ!】
Cười nói: “Nó thông minh như thế là chuyện tốt nha, chúng ta đem đến chợ tìm người mua tốt, sẽ bán được nhiều tiền.”
Mọi người “……”
Mọi người đều thấy bất ngờ với hành vi tự giác của con heo, có mỗi Tô Trầm Ngư nghĩ đến chuyện con heo thông minh nên bán được nhiều tiền?
Nhìn đi, đây mới là cuộc sống! Cố mà học!
Thấy thời gian không còn sớm, không thể trì hoãn nữa, bọn họ mau chóng bỏ trái cây, rau củ và cá tươi lên xe ba bánh.
Lâm Túc Thiên bỗng nhận ra một vấn đề, chỉ vào con heo mập kia.

“Chúng ta ngồi ở phía sau với nó à?”
Mục Quân Bạch trầm mặc hai giây, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “……Rộng mà, đủ cho chúng ta ngồi.”
Thẩm Tâm Tâm nhấc tay: “Tiểu Ngư Nhi lái xe, em ngồi với cô ấy.”
Năm người đàn ông tự giác gật đầu, bọn họ từng người một ngồi xuống băng ghế nhỏ, còn lại chỉ đủ chỗ cho hai nhiếp ảnh gia đi theo, những người khác ngồi xe của tổ tiết mục đi theo sau.
“Em bắt đầu chạy đó.” Giọng Tô Trầm Ngư từ phía trước truyền đến.
Lý Địch và Nhậm Gia Viễn ngồi gần heo mập nhất, hai người thường xuyên nhìn qua phía nó, sợ con heo đột nhiên điên lên đụng bay bọn họ, may mắn con heo này giống như xem bọn họ không tồn tại, cũng không thèm nhìn, nó híp mắt, cái đuôi cũng không động đậy, miệng phát ra tiếng ‘ụt ịt’, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
Bọn họ đương nhiên không biết, con heo mập này đang nói cái gì.
 Nó đang nói: 【Ngồi xe thật thoải mái, thật đáng giá.】
Tô Trầm Ngư: “…”

Lúc bọn họ đến chợ là đã hơi trễ rồi, người đi chợ đa số đã về nhà, thấy đằng xa có một đám người tới, làm mấy người dân kia thấy tò mò.
“Là chương trình gì đó quay ở thôn Toái Thạch Tử, có rất nhiều minh tinh đấy.”
“Tôi có nghe qua, thì ra là minh tinh tới.”
“Minh tinh đâu?”
“Chắc là người đang ngồi trên chiếc xe ba bánh á, nhìn mặt bọn họ rất giống mình tinh.”
“Nữ minh tinh cũng biết lái xe ba bánh hả, thật thần kỳ.”
“…… Ủa? Bọn họ chở heo đến? Muốn bán heo sao?”
……
Tô Trầm Ngư lái thẳng đến chợ, nơi này nhiều người hơn một chút, lúc trước bọn họ có phân công rồi, người nào bán đồ ăn, người nào bán trái cây, người nào bán cá, còn về phần Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An, là hai người bọn họ mượn xe, nên giao luôn con heo cho bán.
Tổ tiết mục cực kì tò mò Tô Trầm Ngư định dùng cách gì bán heo.
“Bây giờ chúng ta đi tìm Lưu đồ tể mà mọi người hay nói hả?” Chu Diệc An đem quyền ‘chỉ huy’ giao cho Tô Trầm Ngư, dù sao chỉ cần nghe cô là được!
“Không” Tô Trầm Ngư lắc đầu: “Chúng ta chia nhau ra đi từng nơi hỏi giá, cuối cùng mới tìm Lưu đồ tể mà mọi người nói, so sánh xem nơi nào mua lại giá cao hơn.”
“Chúng ta để nó ở đây lỡ nó chạy sao.”
“Nó không dám chạy.” Tô Trầm Ngư cười tủm tỉm nhìn con heo đáng vểnh tai nghe bọn họ nói: “Nếu nó dám chạy nói, bắt về lập tức gϊếŧ.”
Chu Diệc An trơ mắt nhìn lỗ tai con heo kia run kịch liệt.
Hắn: “…”
Lúc đi, Tô Trầm Ngư vỗ đầu heo: “Heo nhỏ, ngoan nhé.”
【 Vậy là lần trước sự yêu thích của cô đối với tôi là giả sao? Thì ra yêu cũng sẽ thay đổi.】
Tay Tô Trầm Ngư cứng đờ, nhanh chóng thu lại.
Cô tình nguyện nghe không hiểu!!!
Con heo đau lòng nhìn cô đi xa.
【Muốn bán mình đi cũng không cho mình ăn no, nặng hơn một chút là có thể bán được nhiều tiền hơn, đồ đần!】
Tổ tiết mục cứ thấy biểu cảm của Tô Trầm Ngư nhìn có chút lạ, lại nhớ lúc trước cô cho heo ăn xong lưu luyến không đi, chẳng lẽ bây giờ không nỡ bán?
Tô Trầm Ngư hỏi từ trên xuống dưới, trong lòng cũng đã rõ, một lát sau, Chu Diệc An trở về, giá cả đều không khác nhau mấy.
“Anh vừa đi hỏi Lưu đồ tể, giá hắn đưa ra cao hơn người khác ba tệ.”
Lúc này Lưu đồ tể lập tức được mấy người xung quanh hâm mộ―― minh tinh bán heo cho ông ta, đó lại là con heo minh tinh nuôi, nghĩ lại, được minh tinh bán heo cho không phải là đang tuyên truyền miễn phí à.
Sau khi được nam minh tinh kia hỏi, người mua thịt heo chỗ Lưu đồ tể nhiều hơn hẳn.
Ông Lưu cực kì vui sướng, lặng lẽ trách vợ hắn, lẽ ra lúc nãy phải tăng tiền nhiều hơn hai, ba tệ nữa: “Thấy chưa, bây giờ em lại hiểu thêm một đạo lý, dám vào hang cọp mới bắt được cọp con.”
Vợ ông ta không nhịn được cười, giải thích.

“Em chỉ là nghĩ minh tinh rất giàu, chúng ta không cần cô giá quá cao.”
Nói xong thì thấy một đám người bước lại, Lưu đồ tể khều tay vợ, đôi vợ chồng này lập tức tươi cười chào đón, vợ Lưu đồ tể cẩn thận nhìn Tô Trầm Ngư, nghĩ thầm cô gái kia lớn lên cũng thật đẹp, làn da căng mọng chứa nước, khó trách có thể làm minh tinh.

Thật hâm mộ quá đi.
Hai vợ chồng theo Tô Trầm Ngư xem heo, vừa thấy đã biết con heo này được nuôi rất tốt, tai to mặt lớn, là heo ngon.
“Ông Lưu, mọi người đừng làm thịt nó sớm, có thể tiếp tục nuôi.” Chu Diệc An nghe Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng nói: “Nó rất thông minh, có thể nghe hiểu chúng ta nói, không chừng có thể mang đến vận may cho hai người đấy.”
Chu Diệc An cực kỳ kinh ngạc.
Hắn cho rằng Tô Trầm Ngư sẽ mượn cơ hội nâng giá, không nghĩ tới cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Heo nhỏ, ngẩng đầu lên chào chủ nhân mới này.”
Người vây xem xung quanh có rất nhiều, nghe Tô Trầm Ngư nói, bọn họ lập tức ngó vô xem coi có phải con heo kia thông minh như vậy không, có thể nghe hiểu tiếng người.
Sau đó mọi người nhìn thấy con heo mập kia ngẩng đầu lên, nhìn Lưu đồ tể kêu ‘ụt ịt’ lấy lòng.
 
“Wow, thật sự nghe hiểu kia.”
“Con heo này lớn lên thật thông minh.”
“Lão Lưu, mua con heo này là đúng rồi, mua về làm lợn giống, sinh một bầy heo con thông minh.”
“Có thông minh cũng là heo, thịt heo không ngon hơn sao?”
……
【Lợn giống là gì? Chẳng lẽ làm lợn giống thì mình sẽ không bị ăn?】
Tô Trầm Ngư nhìn con heo mập nghi hoặc mà vẫy vẫy lỡ tai, khóe miệng cô hơi cong, thu ánh mắt lại, Lưu đồ tể chuẩn bị dụng cụ để cân, mất một chút thời gian thì cuối cùng cũng mua bán thành công.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, con  heo mập bị Lưu đồ tể mang đi, đi về nơi mà nó không biết cuộc sống  của mình sẽ ra sao.
Tô Trầm Ngư đưa một xấp tiền cho Chu Diệc An.
“Bây giờ chúng ta có tiền, Tiểu Trầm Ngư, em muốn ăn gì, anh trai mua cho.” Chu Diệc An ra dáng người giàu.
Tô Trầm Ngư chớp mắt nhìn hắn: “Anh heo heo, đó là chi phí chung.”
“Chi phí chung thì làm sao? Heo là do em bán đúng không?”
Cô gật đầu.
“Vậy trong chuyện này có công của em đúng không?”
Lại gật đầu.
“Vậy anh trai dùng chi phí chung mua đồ ăn cho em, có phải rất bình thường không?.”
“Anh heo heo*, anh thật tốt mà!”
* [朱] pinyin cách đọc là /zhu/, đồng âm cách đọc với [猪] /zhu/: trư = heo
Cả người Chu Diệc An cực kì thoải mái, hận không thể điên cuồng mua đồ cho cô, chỉ cần có thể làm cô vui.
Bọn họ bên này tiến triển thuận lợi, còn tổ của Thẩm Tâm Tâm và Lâm Túc Thiên lại cực kì không ổn, hai người bọn họ phụ trách bán trái cây, kết quả không ai mua, nhưng người vây quanh chụp ảnh lại không ít.
Giờ này đa số các thanh niên đều đi làm, vì thế người đi chợ đều tầm trung niên cả, bọn họ không thế nào nhận ra minh tinh, nhưng lại thích xem náo nhiệt, không quan tâm có nhận ra hay không, giơ điện thoại lên chụp là được rồi.
“Vì sao mọi người không chịu mua thế?” Lâm Túc Thiên nghĩ mãi không ra.

Thẩm Tâm Tâm bán manh “Trái cây này là bọn cháu mới hái lúc sáng, tuyệt đối còn tươi, sẽ không bán cho mọi người quả dở đâu.”
Rốt cuộc cũng có một bà dì nói chuyện, bà ấy bắn ra một tràng tiếng địa phương “Nông dân không nôn ra tiền đâu.”
Thẩm Tâm Tâm, Lâm Túc Thiên “???”
Hai người bọn họ không hiểu nổi dì kia đang nói cái gì.
“Dì ơi, dì nói chậm một chút, bọn cháu nghe không hiểu……”
“Quá quý, quá quý!”
Sau đó những người khác cũng nói loại ‘ngôn ngữ’ này, toàn là ngôn ngữ địa phương, cho dù là tiếng phổ thông thì âm giọng cũng rất lạ, hai người căn bản không hiểu nổi.
Thật tuyệt vọng.
Tổ tiết mục đứng một bên, cười muốn điên luôn.
“Ý bọn họ là bán mắc quá.” Cuối cùng cũng có người đến ‘cứu vớt’ bọn họ.
Tô Trầm Ngư cầm một cây kẹo dẻo to gấp hai lần đầu cô, cái miệng nhỏ nhai nhai, ánh mắt Chu Diệc An nhìn cô… Thẩm Tâm Tâm đứng xa nhìn, nói thầm: “Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt anh heo heo nhìn Tiểu Ngư Nhi giống như cha nhìn con.”
Lâm Túc Thiên: “…”
Hắn hoảng sợ nhìn sang Thẩm Tâm Tâm, đây mẹ nó là kiểu so sánh gì đấy.
“Tiểu Ngư Nhi.” khi bọn họ đến gần, Thẩm Tâm Tâm lập tức ôm Tô Trầm Ngư: “Hai người bán heo nhanh như vậy?”
“Đúng vậy.” Tô Trầm Ngư đưa cho cô ấy kẹo.

“Rất ngọt á.”
Hai cô gái cùng nhau ăn.
Chu Diệc An cười cực kì giống hồ ly: “Biết Tiểu Trầm Ngư bán heo được bao nhiêu tiền không?”
Dưới ánh mắt mong chờ của hai người họ Thẩm, Lâm, Chu Diệc An làm động tác đếm tiền, tỏ vẻ bán được rất nhiều.
“!”
Lâm Túc Thiên phản ứng đầu tiên: “Chúng ta có nhiều tiền đến thế thì bán được trái cây hay không cũng chẳng quan trọng nữa.”
Tự dưng ngồi ở đây cũng quá ngốc rồi!
Bán không được càng mất mặt!
Hắn định đi tìm tổ tiết mục, lúc chỉnh sửa thì cắt đoạn này đi, nếu không sẽ mất fans.
Thẩm Tâm Tâm trừng hắn.
Thấy Chu Diệc An cũng dùng ánh mắt không đồng ý nhìn mình, Lâm Túc Thiên ngượng ngùng cuối đầu, không dám tùy tiện mở miệng.
Mắt thấy Tô Trầm Ngư đi ngang qua hắn, ngồi xổm xuống, lấy bút lông không biết chuẩn bị khi nào sửa bảng giá giảm xuống một nửa.
“Vậy…Vậy cũng quá rẻ rồi!” Lâm Túc Thiên buột miệng thốt ra.
“Lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh.” Tô Trầm Ngư kêu hắn nhìn xung quanh: “Người bán trái cây nhiều như vậy, bọn họ cũng bán trái cây như chúng ta, nhưng giá lại rẻ hơn nhiều, hơn nữa các chú, dì cũng không phải fans, bọn họ có thể bởi vì tò mò mà lấy điện thoại chụp ảnh, nhưng sẽ không bỏ tiền ra mua vì thần tượng.”
Lâm Túc Thiên không biết vì sao cảm thấy trên mặt nóng rát.
Sau khi giảm giá xuống một nửa, rất nhanh có người mua, không lâu sau thì trái cây bán hết.

Bên chỗ Mục Quân Bạch, Lý Địch, Nhậm Gia Viễn hiệu suất cũng không tồi, cuối cùng mọi người tụ tập lại, trừ con heo mập bán được nhiều, còn lại cũng được khoản tám trăm tệ*.
*Một tệ = 3500 VNĐ
Cũng không uổng phí công sức bọn họ cực khổ cả một buổi sáng.
Ai cũng vừa mệt vừa đói, nhưng tất cả đều rất thỏa mãn.

Sau đó mọi người mua nguyên liệu nấu ăn, mua xong thì trở về nhà nghỉ.
Đang đi nửa đường thì thấy có mấy người đang nhặt gì đó ở sườn núi, lúc này tổ tiết mục mới xúi bọn họ: “Đó là quả, gọi là khoai lang, dân bản xứ rất thích đào, mọi người thử xem sao.”
“Muốn đi không?”
“Đi!”
Dù sao cũng quá đói rồi.
Tô Trầm Ngư không muốn đi, cô định về phòng nằm, chờ đến 5 giờ chiều là cô đã hoàn thành buổi ghi hình.
Nhưng những người khác đều muốn đi, một mình cô không đi thì không ổn lắm.
Vì thế cả nhóm leo lên sườn núi, bắt đầu đào khoai lang giống những người khác.
“Hồi nhỏ em từng ăn loại quả này, chỗ em gọi là sơn long, khi còn nhỏ ăn thấy nó rất đáng yêu.”
“Bọn tôi cũng có nè.”
“Đúng là nhiều năm rồi chưa thấy nó.”
Mọi người nhớ đến chuyện hồi nhỏ, kể cho nhau nghe, cười nói rôm rả.
“Tiểu Ngư Nhi thì sao, hồi nhỏ em thế nào?”
Mọi người không hẹn mà nhìn về phía Tô Trầm Ngư.
“Em……” Cô cúi đầu cười cười: “…”
Còn chưa nói dứt lời, Nhậm Gia Viễn đột nhiên thét lên, nhảy lên khỏi mặt đất ba mét: “Đệt, có rắn!!!”
!!!
Cái này đừng nói Nhậm Gia Viễn, những người khác cũng theo phản xạ có điều kiện chạy sang bên cạnh, bọn họ vừa thấy cái gì đó màu đen, sau đó là con rắn độc đang bò lại, cái đầu dẹp dựng lên, nhìn thẳng bọn họ.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, lông tơ trên cơ thể bắt đầu dựng ngược lên.
Giây tiếp theo, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một bóng người, căn bản là chưa nhìn rõ thì con rắn khủng bố kia đã nằm trong một cánh tay trắng nõn.
Chỗ bảy tấc* bị nắm lấy, giống như bị nắm chặt vận mệnh, không thể nhúc nhích.
*”bảy tấc” hay “ba tấc” chính là vị trí 1/7 và 1/3 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn – được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.

Tim là bộ phận rất quan trọng của rắn, khi đánh trực tiếp vào đây, rắn sẽ lập tức mất khả cô di chuyển và không thể tiếp tục tấn công.

Hơn nữa khu vực này chính là vùng xương tủy sống.

Khi xương sống của rắn bị thương cô khi khả cô di chuyển cũng không tốt, trung khu thần kinh và con đường dẫn đến các bộ phận khác của cơ thể bị gián đoạn.
Nhìn theo cánh tay kia, bọn họ thấy khuôn mặt cực kì xinh đẹp của Tô Trầm Ngư.
Mọi người: “??????”
“Thật đáng sợ.”
Bọn họ nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Tô Trầm Ngư, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng mà, có chỗ không hợp với giọng nói và biểu cảm vừa nãy, cô dùng tốc độ cực nhanh, nhét con rắn vào trong túi xách.
Mọi người ở hiện trường đều như nhau… chết lặng.
Hết chương 17.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.