Đọc truyện Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ – Chương 162: Trở về vị trí, nguy cơ cận kề
” Trần Lam… Thiếu chủ ngươi có thể tu luyện sao, điều này làm sao có thể.” Một bên Nhị trưởng lão ấp úng khi nhìn thấy Trần Lam tu vi, không mỗi riêng hắn mà những người còn lại cũng đang chờ đợi câu trả lời từ phía Trần Lam.
Trần Lam nghe đến đây từ trong nóng giận chuyển sang lúng túng không biết phải nói làm sao cho phải, khi hắn liếc nhìn Mộ Ly để cầu cứu, chỉ thấy nàng vẫn vô tâm nhắm mắt hưởng thụ.
” Sư phụ làm sao đây.” Trần Lam lo lắng truyền âm cho Mộ Ly.
” Ngươi phải tự mình giải thích, không phải những chuyện gì cũng phải nhờ đến vi sư.” Mộ Ly lười biếng thanh âm truyền vào trong đầu Trần Lam.
Bất đắc dĩ thở dài, Trần Lam nhìn những gương mặt đang chờ câu trả lời từ phía hắn, cố gắng tìm lí do thích đáng để giải thích.
” Các vị trưởng lão, Trần Lam lúc trước quả thật không có cách nào để tu luyện, nhưng trong quá trình thời gian bị giam trong diện bích hạp đã vô tình nhận được mẫu thân di vật, bên trong đó có một cây Tẩy Linh Thảo giúp tiểu tử có thể nghịch thiên cải mệnh, bồi dưỡng ra một linh căn.” Trần Lam cố tìm một lý do, nhưng khi nghe hắn giải thích như vậy thì Mộ Ly lại cười phá lên trong đầu hắn.
” Ngu ngốc tiểu tử, ngươi nói như vậy chẳng khác nào nói trong người ta có chí bảo, các ngươi mau đến cướp.” Mộ Ly trêu chọc thanh âm nói: ” như vậy cũng tốt, xem như một cơ hội để rèn dũa lại tính cách của ngươi, tốt nhất là hảy chuẩn bị tinh thần đi.”
Trần Lam nghe Mộ Ly nói như vậy sắc mặt liền tối sầm, hai mắt liếc nhìn những người khác cố ý thăm dò bọn họ biểu hiện.
Quả đúng như Mộ Ly dự đoán, những người này sau khi nghe xong trong lòng thầm nguyên rủa không công bằng, hai mắt không che dấu đi tham lam thèm khát.
Trần Đại Sơn nhìn Trần Lam bất đắc dĩ thở dài, trong lòng than ngắn bởi tính cách Trần Lam còn non nớt, chưa đủ thâm trầm mưu lược để bước chân vào tu chân, nhưng dù sao sớm hay muốn thì hắn cũng phải trải qua, thân là một người cha hắn chỉ còn cách âm thầm bảo vệ để con mình từng bước tự phát triển.
” Trần Lam thiếu chủ quả có khí vận nghịch thiên, xem ra Trần gia chúng ta sắp có người kế nghiệp, không biết thiếu chủ đã trắc qua linh căn.” Ngũ trưởng lão mặt dễ gần lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của những người khác, ánh mắt tham cứu đánh giá Trần Lam.
” Ta….” Trần Lam ấp úng không nói nên lời, mặc dù hắn đã bồi đắp ra linh căn, nhưng là không thuộc tính linh căn, nếu để bọn họ biết được thì chẳng phải bị chê cười sao.
” Ta xem thiếu chủ xung quanh linh khí có mang theo hàn khí mạnh mẽ, rất có thể cùng hàn khí bên trong diện bích hạp có chút tương đồng, rất có thể thiếu chủ có một băng thuộc tính linh căn.” Ngũ trưởng lão vuốt râu cười nói.
Một bên nghe ngũ trưởng lão phân tích chúng trưởng lão còn lại có chút đứng ngồi không yên, nếu quả thật như vậy Trần gia có một thiên linh căn thiên tài mà trước đây chưa từng có. Môt bên Trần Nghị sắc mặt càng trở nên âm trầm đáng sợ, hắn lúc này đang lo lắng cho địa vị của mình, nếu Trần Lam quả thật là một thiên linh căn thì đó chính là một tai hoạ nguy hiểm khó có thể diệt trừ.
” Suy luận cũng không có nắm chắc, chi bằng Lam thiếu thử trắc linh căn một lần cho chúng ta mở mang tầm mắt.” Trần Nghị mắt híp nguy hiểm nói với Trần Lam.
Không chỉ có hắn muốn xác minh, mà những người khác cũng muốn biết Trần Lam rốt cuộc là loại linh căn gì, nếu quả thật đúng như bọn họ dự đoán thì Trần gia địa vị sẽ nhanh chóng tăng lên, các đại tông phái sẽ ra sức chiêu mộ Trần Lam loại này thiên tài.
” Sư phụ làm sao bây giờ.” Trần Lam bất an cầu cứu Mộ Ly.
” Cứ để họ kiểm tra, ngươi chỉ cần thả ra một tia linh lực, đến lúc đó bọn họ sẽ không phát hiện linh căn ngươi có vấn đề.” Mộ Ly giải thích, trong lòng lại thư sướng khi những gì nàng muốn đều nằm trong kế hoạch, nếu Trần Lam bày ra Thiên linh căn tư chất thì địa vị sẽ nghiên trời lệnh đất cải biếng, đến lúc đó nàng có thể mượn nhờ địa vị của hắn mà giúp nàng trở lại tu vi ban đầu.
” Có thể sao.” Trần Lam nghe Mộ Ly đơn giản giải thích như vậy liền nghi hoặc.
Thở dài trong lòng, Trần Lam lấy lại tỉnh táo đi lên phía trước.
Mọi người một mực theo dõi Trần Lam tiến gần, Trần Đại Sơn vẫn như củ im lặng quan sát Trần Lam cử động.
Đến phía trước ngũ trưởng lão, Trần Lam đặt tay lên trắc linh cầu trong tay ngũ trưởng lão bên này, theo Mộ Ly chỉ dạy quán thông một tia linh lực vào trắc linh cầu, một tia sáng lạnh như dây tóc điện loé ra từ trong thuỷ tinh cầu.
Theo linh lực càng quán chú vào trong, thuỷ tinh cầu càng phát tra cường đại ánh sáng băng lam, phía trên thuỷ tinh cầu phát ra chỉ số độ tinh thuần của linh căn.
” Băng linh căn, độ tinh thuần trung đẳng.” Ngũ trưởng lão mặc dù đã dự tín từ trước nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể che dấu nổi sợ hải.
Nghe ngũ trưởng lão thông cáo kết quả, chúng nhân hít vào một ngụm khí lạnh, Trần Nghị hai tay dấu trong tay áo đã xiết chặc hằn lên những gân xanh khiếp sợ, ánh mắt ngoan độc nhìn lên khuôn mặt ngây thơ của Trần Lam như muốn nuốt hắn vào bụng.
” Tốt rồi, chuyện đến đây nên dừng tại đây, Tiểu Lam đã có thể tu luyện cũng xem như một chuyện mừng, từ nay Tiểu Lam nên dời đến Hoa Đông viện, vị trí thiếu chủ cũng nên trở về đúng vị trí của nó.” Nghị sự điện một phen náo nhiệt trở nên im lặng bởi chỉ lệnh của Trần Đại Sơn.
Một bên nghe gia chủ quyết định như vậy những người còn lại không giám phản bác, nhưng đừng nghĩ vậy mà bọn họ đã chết tâm đánh chủ ý lên Trần Lam.
” Hừ, thế sự việc ở diện bích hạp gia chủ nên xử chí như thế nào.” Trần Nghị không muốn mọi chuyện dừng lại ở đây, vẫn muốn gây khó dễ cho Trần Lam.
” Bởi vì Trần Lam không có chứng cớ có mặt tại diện bích hạp, thân là thiếu chủ phải giữ gia quy để tộc nhân noi theo. Nhưng xét thấy Trần Lam biểu hiện tu vi thiên phú, ta quyết định xử phạt cấm túc ba tháng không được phép bước ra Hoa Đông viện.” Trần Đại Sơn bình tĩnh lên tiếng, nhìn Trần Nghị rồi nói tiếp: ” Không biết Đại trưởng lão có dị nghị gì không.”
Bị Trần Đại Sơn ánh mắt uy hiếp nhìn mình, Trần Nghị hừ lạnh phất tay ra về, trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Trần Lam uy hiếp.
” Nghị sự đến đây kết thúc, Tiểu Lam ngươi trước trở về thu dọn đến Hoa Đông viện đi.” Trần Đại Sơn mặt không biểu tình, phất tay rời khỏi đại điện đang ồn ào.
Trần Lam sự kiện khiến cho Trần gia, thậm chí là Giang Đông trấn một trận nghị luận ầm ĩ, đại đa số tò mò đây có phải là sự thật, thậm chí là ghen ghét tại sao hắn có được nghịch thiên cơ duyên như vậy.
Hoa Đông viện ngày thứ hai.
” Tiểu tử, không cáo từ cha ngươi sao.” Mộ Ly duỗi mình dưới ánh năng bên khung cửa sổ, giọng người phát ra từ miệng mèo.
” Chúng ta chỉ đi ra ngoài ba tháng thôi, đâu phải là đi không từ biệt.” Trần Lam một bên đang chuẩn bị, một bên nói với Mộ Ly.
” Trường Sơn rừng rậm rất nguy hiểm, rất có thể ngươi sẽ đi không trở về.” Mộ Ly nhếch mép nhìn Trần Lam.
” Qua ba tháng là Giang Đông tuấn kiệt tỉ thí, nếu không nhanh chóng tăng lên thực lực e rằng đến lúc đó sẽ bị những lão già kia âm thầm hạ thủ đồ đệ.” Trần Lam bận rộn nói.
” Nói cũng đúng, ngươi thân là thiếu chủ vẫn không thể là rùa rút đầu, nhưng ngươi để bộ dạng này đi ra ngoài sao.” Mộ Ly nguy hiểm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trần Lam gầy nhỏ thân thể.
” Sư phụ có cách, ta cũng không muốn gây chú ý để tăng thêm phiền phức.” Trần Lam nghe Mộ Ly nói hai mắt liền sáng lên mà không để ý hai mắt nham hiểm của Mộ Ly đang nhìn mình.
” Có chứ có chứ, ngươi cho rằng sư phụ ngươi là ai.” Mộ Ly miệng mèo nhe ra nham hiểm cười, nhìn thấy nàng khuôn miệng nhếch lên như thế khiến Trần Lam không khỏi rùng mình một cái.