Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 46: khám phá hang động 1


Đọc truyện Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh – Chương 46: khám phá hang động 1


Hạ Vũ sau ngày tiến giai luôn luôn chìm trong tâm cảnh tu luyện không hề thức dậy,không phải vì nàng không muốn mở mắt mà chính là lực bất tồng tâm.Ngày hôm đó Hạ Vũ đánh một ván cược rất lớn,rất mạo hiểm,nếu sơ sẩy chính là đi chầu diêm vương cũng được coi là may mắn rồi. Nói vậy là bởi nàng dám đem linh khí cô rút hết mà thay vào đó là linh lực huyền bí của bóng tối. Từ xưa tới nay, con người thường thường thực yêu chuộng những thứ mới,bất quá những thứ khác lại cũng sẽ không như vậy,mà điển hình chính là thân thể ta. Ngươi thử nghĩ coi những trận ốm sốt từ đâu mà có,ấy chẳng phải là phản ứng của cơ thể chống lại lũ vi khuẩn vi rút ngoại bang tới xâm nhập sao. Tình cảnh của Hạ Vũ lúc này cũng không khá hơn đó là bao.Nàng bắt đầu tu luyện từ hơn tháng trước,được nương cùng ca ca đánh cái trụ cột rất tốt,lại tự thân vận động mà đi lên,cũng chưa thấy tiếp xúc một chút ngoại vật như đan dược hoặc bài thuốc quí nào,chính vì thế tinh thần lực cùng linh khí trong cơ thể thật tinh thuần không pha chút tạp chất,có thể nói này là cái thiên hạ ao ước cắn xé nhau tranh dành cũng không được.Hạ Vũ thực táo bạo,đem cái tinh thuần này rút cạn đi vào hai viên châu cũng thôi đi,lại cố nhiên hút vào bóng tối để tu luyện.Một cái rút ra đem cơ thể hao tổn cực lớn,lại đem cái mới khác biệt đối chọi gay gắt ngay lập tức hấp thu thế chỗ vào,đem nàng cơ thể tổn thương cũng không phải nhỏ. Hạ Vũ trung tu luyện cũng nghĩ tới này sự,lại cười cho thân phận nữ phụ của mình.Người ta nữ chính nhắm mắt ngủ ngày cũng qua nguy hiểm,bản thân một cái pháo hôi muốn đi qua được xem là may mắn cũng tổn nửa cái mạng rồi.Bất quá cười thì cười thế thôi,chứ sống cũng vẫn phải sống,cố gắng cũng vẫn phải cố gắng,bởi nàng biết nàng là sống cho cả ca ca,cả nương…

Hạ Vũ đem bản thân chìm nghỉm trong bóng tối,lấy sức bình sinh mà hút vào những quang cầu đen tối trong không gian.Nói không phải quá,người ta nói ” ma cao một thước phật cao một trượng ” nàng Hạ VŨ một thân phận cỏn con không dám bàn luận nhưng nghi ngờ còn không được sao.Nàng nghi ngờ như thế nào là ma,như thế nào là phật,lại như thế nào một thước,như thế nào một trượng.Ngươi tự cho mình là chính đạo nhưng lại cướp của giết người thì khác gì yêu ma,nhưng yêu ma lại có tấm lòng bồ tát thì hẳn là nên được tôn quí đi.Mà ngay tại thế giới tu chân này thôi cũng đừng bàn mấy cái đó,chỉ cần ngươi đủ cường đại,ai còn dám nói ngươi sai chứ,phải không? Như lúc trước khi hấp thụ linh lực bóng tối,Hạ VŨ trong lòng cũng không khỏi băn khoăn,làm như thế có phải sẽ đem bản thân cũng nhuộm màu tà ác,biến bản thân trở thành một con người không làm chủ được nữa hay không,nhưng suy đi tính lại,lại thấy này cách hấp thu tu vi nhanh hơn nhiều lắm,mà nàng thiếu nhất chính là thời gian. Chưa nói tới Lan Băng Băng tu vi đã chạy chạy cách nàng nhiều thực nhiều,mà kia các lão yêu tinh tu vi gần như bất tử nàng lại khi nào với tới.Nàng là có thể chờ,nhưng nương sự tình là không thể chờ
Hạ Vũ lần này mạo hiểm tuy nguy hiểm nườm nượm,nhưng lợi ích thu vào cũng không phải không có.Cái thứ nhất kể đến đó là thuận tiện tiến giai đem Sóng Lửa tháp thăng lên tầng hai.Ở tầng này cả tháp như biến đổi hoàn toàn,biến ánh bạc từ trong mà ra,tại trung tâm có hai viên linh châu tràn đầy linh khí vờn quanh.Hạ Vũ cũng có thử đem thần thức tiến tới thu hoạch thành quả,bất quá là nàng đoán sai,vẫn như trước nàng chỉ có thể tiến một bước mà không tài nào tới gần được,cuối cùng đành bỏ qua cho.Hạ Vũ hiểu có lẽ tu vi mình còn quá yếu,không thể đủ trình độ đem kia đôi ngọc thâu vào tay.Bảo tháp tiến giai đem lại nhất sự kiện vui mừng không chỉ không gian từ hai mươi mét vuông tiến thành bốn mươi,mà nhiều ra một tòa sen ngọc để người có thể ngồi tọa thiền tu luyện,con người cũng không chỉ có thần thức tiến trụ mà có thể cả thể xác cũng vào trong.Vì vậy Hạ Vũ dứt khoát trốn vào ngồi trên tòa ngọc tu luyện luôn.Nói tới tòa ngọc này cũng thú vị,ngồi thiền trên đó tâm luôn êm ái thư thả như có dòng nước mát lành chảy qua,điều này làm tâm vốn để trên cành cao của Hạ Vũ được thả xuống.Nàng lúc này hấp thu lực lượng cường đại của bóng tối lại biết khi nào bị nó đánh trả mà tẩu hỏa nhập ma,có này tòa ngọc cũng chẳng sợ tâm cảnh bất định.Chính vì thế Hạ Vũ dứt khoát gọi tòa ngọc này là Tịnh Tâm tọa,dùng ngày qua ngày.Hạ Vũ còn thấy bảo tháp rớt ra một tâm pháp khiến nàng thực ngỡ ngàng,đó có tên là “Sóng Lửa hợp tam”chính là kết hợp giữa cái “sóng” cùng “lửa” mà nàng lĩnh hội được ở tầng một.Hạ VŨ trầm ngâm,cứ này chiếu xuống thật giống như xây cái tháp dường như,đáy thật to với bốn trụ đỡ dần dần đem kết hợp,đến cùng đỉnh là đem cả bốn hợp lại thành một bộ đầy đủ.Nghĩ tới đây Hạ Vũ vừa mừng vừa lo.Mừng là bởi bộ này pháp quyết sẽ không phải vừa,có thể thấy huyền ảo biến dổi vô cùng,nhưng lo bởi nàng biết đến khi nào luyện thành,không biết cần cù lại có thể đủ bù được nữa hay không ? Vì thế Hạ Vũ cũng không vội vàng tu luyện công pháp mà tập trung tới mục tiêu chính là tu bổ lại thân thể

Sau nửa tháng có thừa qua đi,một thân nhỏ bé luôn ngồi im trong góc bỗng nhúc nhích,đó không gì khác chính là Hạ Vũ,nàng lúc này đã hoàn toàn hồi phục.Mở mắt ra tinh quang bắn ra bốn phía,Hạ Vũ có thể cảm thấy sự biến đổi ngay từ chính bản thân mình,nàng cảm thấy đối với bóng tối bỗng đâm ra cảm giác thân thiết kì lạ,thị giác cùng thính giác trong đêm tối cũng linh mẫn hơn nhiều lắm,điều này tới nỗi nàng không cần dùng tới Vọng Kì chân vẫn thấy rõ từng rung động nhỏ nhất của cảnh vật xung quanh.Hạ VŨ tinh tế đánh giá không gian xung quanh,không có cái gì cả.Đây chính là đơn thuần một cái hố sâu,mà nàng chính là tận cùng của nó.Vì nhìn rõ cảnh vật,Hạ Vũ cũng không nữa sợ sệt mà lao thẳng ra con đường phía trước,nàng thực muốn đi ra ngoài kia,không phải vì gì cả mà là muốn bản thân thử sức với một cái nguy hiểm mới : đem nhật năng tiến hành thử tu luyện,nàng muốn tận dụng mọi thứ trong đất trời này để tu luyện,không sợ nguy hiểm đến đâu.
Hạ VŨ đi theo thông đạo,mà này kì lạ chính là chỉ có một đường duy nhất,không đâm ngang ngõ dọc gì cả.Ban đầu Hạ Vũ còn cứ nghĩ thông đạo chính là nhẹ nhàng tự nhiên mà qua như thế,nhưng đi tới nửa canh giờ có hơn vẫn không thấy xuất hiện một cái gì mới lạ,điều này thể hiện thật hiển nhiên là có biến,chắc chắn có điều kì lạ,là mê cung còn đỡ,nếu như rơi vào kia trường hợp thật là khó sống nổi,nàng là không muốn bản thân rơi vào đó : một cái vây hãm pháp trận.Đến cùng khi nào nàng mới có thể bình an đây ?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.