Bạn đang đọc Nữ Phụ Thì Đã Sao – Chương 48
Sau khi dùng bữa Lục Thiên Thiên lên phòng mẹ Lục tâm sự mỏng.
Khai báo tình trạng hiện tại đang yêu đương của mình.
Đại khái là…!ừm khai tất! Mẹ Lục hỏi dồn dập và đủ mọi loại trên trời dưới đất, cô chỉ có nước khai hết sự thật mới được thả về phòng.
Vừa về đến phòng cô liền đi tắm rửa sạch sẽ.
Đang sấy khô tóc thì nghe có tiếng gõ cửa.
Là Tống Dật!
Anh có việc gì sao?”
“Chẳng phải em nhớ tiểu Cat sao? Có cần qua nhìn nó chút không?”
Lục Thiên Thiên hai mắt sáng ngời:
“Tiểu Cat, được đưa đến rồi sao? Em muốn nhìn nó!”
“Ừm, vậy qua phòng anh đi, nó ở bên trong.”
Lục Thiên Thiên hí ha hí hửng chạy qua phòng Tống Dật, liền thấy cú mèo bé nhỏ lúc trước mình mua giờ đã lớn thật rồi.
Cô hì hục ôm nó vào lòng trong lòng vui vẻ biết bao, miệng không ngừng lải nhải với tiểu Cat:
“Tiểu Cat có nhớ chị không? Không ngờ em mới vài tháng không gặp em đã lớn như vầy rồi a.
Mau giảm cân thôi, nếu không sẽ không nhóc mèo nào thích đâu nhé!”
Như nghe hiểu lời nói của Lục Thiên Thiên tiểu Cat liền phản bác hai tiếng:
“Meo meo~” Em không hề béo đâu nhé, rõ ràng là chị béo..hư..hư.
Tiểu Cat nhảy khỏi vòng tay Lục Thiên Thiên chạy đến bên chân Vương Tu Kiệt kêu hai tiếng phản ánh sự uất ức của mình.
Tống Dật bất đắc dĩ ôm bé mèo “nhỏ” lên nhẹ vuốt đầu nó bảo:
“Được rồi, con không béo chút nào, đừng giận mẹ con! Ngoan, mau qua mẹ đi!”
Tống Dật đưa tiểu Cat trở lại vòng tay Lục Thiên Thiên, cô liền ôm lấy, cũng không để ý lời anh nói, bắt đầu suy tư:
“Hình như lâu rồi em không tiếp xúc với nó, tiểu Cat là cảm thấy lạ sao?”
Thấy vẻ mặt cô thoáng buồn anh liền trấn an:
“Không sao, tiếp xúc thêm một thời gian nữa sẽ dần quen thuộc thôi.”
Cô vuốt đầu tiểu Cat rời ừ nhẹ trả lời anh.
Chơi với tiểu Cat khoảng hai mươi phút cô liền để nó trở về ổ nhỏ của nó, tạm biệt Tống Dật rồi về phòng mình.
Lục Thiên Thiên trở lại phòng liền “nói chuyện yêu đương” cùng Vương Tu Kiệt.
Cô gửi cho anh những tấm hình của tiểu Cat mà mình mới chụp khi nãy.
Trong lòng thầm cảm thán một câu tiểu khả ái a~, cô cũng không quên khoe khoang với anh.
“Đây là tiểu khả ái của em nè, có phải là đặc biệt đẹp không :):)”
Vương Tu Kiệt nghe được tin nhắn từ điện thoại liền chuyển tầm mắt khỏi máy tính.
Nhìn những bức hình cô chụp chung với tiểu Cat anh bất chợt phì cười.
Cái đôi mắt mở to của cô cùng đôi mắt chú mèo kia có gì khác nhau.
Vương Tu Kiệt nhỏ giọng cảm thán “mèo nhỏ” thật đẹp!.
Tay anh nhanh nhẽo lướt qua từng bức lại từng bức rốt cuộc bất động ở một tấm ảnh vài giây rồi ngón tay linh hoạt chạm vào màn hình mà phóng to! Cái bóng dưới mặt bàn kia là nam nhân! Càng phóng to thì anh càng phát hiện rõ ràng người đàn ông trong hình khác hoàn toàn ba Lục.
Thực tức giận mà!! Anh khoanh tròn thân ảnh kia một vòng đỏ chói gửi lại cho cô:
“Lục Thiên Thiên! Em nói xem ai đây???” kèm theo những cái sticker khó nói khiến cô nhìn vào liền có dự cảm chẳng lành.
Bình giấm nhỏ của cô đang nổi giận thì phải! Lục Thiên Thiên mở bức ảnh kia rồi zoom ra.
Hai mắt bắt đầu trố to vì hoảng sợ, cô đưa tay vỗ vào đầu miệng không ngừng lặp lại:
“Tiêu rồi, tiêu rồi” miệng bất giác nuốt từng ngụm nước bọt phát ra tiếng “ặc ặc”.
Bình giấm nhỏ lại ghen rồi!!! Không được, bánh ngọt của mình a~.
Nhớ tới bánh ngọt, Lục Thiên Thiên như có thêm nội lực, cô quẳng luôn cái điện thoại lấy hết sức bình sinh chạy ra ngoài rõ cửa nhà anh.
Vương Tu Kiệt vừa ra mở của thì liền bị ôm cứng ngắc không kịp phản kháng, cơ ngực bị một cái đầu nhỏ va vào.
Chưa kịp phục hồi tinh thần thì anh lại thấy cô gái nhỏ để cằm tựa vào ngực anh ngẩng đầu vẻ mặt đầy ủy khuất mà nói:
“Bình giấm nhỏ em không có!!”
Thấy biểu hiện của cô như vậy, Vương Tu Kiệt thật sự không nỡ giận, trong lòng anh biết rõ cô không phải loại người như thế nhưng mà anh thực sự không thích cái tên kia cứ lãng vãng trong nhà cô, tùy thời là có thể được gặp cô như thế.
“Buông ra”
Nghe lời nói lạnh lùng của anh cô càng sợ hãi, đôi tay ôm eo anh càng chặt, rút mặt vào ngực anh mà cọ cọ vài cái giọng càng thêm ủy khuất:
“Không buông!”
Vương Tu Kiệt với tay định đẩy cô ra nhưng anh vừa động đậy tay cô lại càng thêm siết chặt.
“Anh nói lại lần nữa, buông ra”
“Không buông!! có đánh chết cũng không buông”
Thấy cô càng ngày càng ôm chặt Vương Tu Kiệt bất đắc dĩ nhẹ giọng bảo:
“Lục Thiên Thiên em định mưu sát chồng mình à”
Cô nghe anh nói vậy liền hiểu đành buông ra, cô cúi mặt nhìn xuống chân, nhỏ giọng bảo:
“Em không cố ý mà, chẳng phải là sợ anh tức giận sao?”
“Ồ, em nói xem anh là vì cái gì mà tức giận?” Vương Tu Kiệt hai tay khoanh trước ngực, hỏi.
“Còn không phải anh thích ăn giấm sao” Cô thủ thỉ trả lời.
“Hừ! Còn không phải em thu hút quá nhiều ong bướm? Lục Thiên Thiên em khiến anh càng ngày càng không kiềm chế được…”
Từ lúc quen cô anh đã không còn là Vương tổng mặt than mà người ta hay đồn đại nữa.
Anh cũng tự nhận mình rất giỏi kiềm chế nhưng đó chỉ là lúc trước khi gặp cô mà thôi…!Bây giờ anh đã có người trong lòng, vì người đó mà vui, hạnh phúc và cũng vì người đó mà buồn mà tức giận.
Cảm xúc của anh vì người con gái ấy mà bùng cháy và cũng vì cô mà dập tắt!
Lục Thiên Thiên đưa tay choàng lấy cổ anh đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên bờ môi đang hé mở kia, từ từ quấn lấy.
Hai người cùng chìm đắm trong sự ngọt ngào với một nụ hôn sâu…
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Thật sự không biết làm sao wattpad trên máy tính tui không đăng nhập được hổm giờ luôn.????????????????