Nữ Phụ Thì Đã Sao

Chương 42


Bạn đang đọc Nữ Phụ Thì Đã Sao – Chương 42


Tống Dật đi dạo xung quanh biệt thự Lục gia, có lẽ là do không khí trong biệt thự quá ngột ngạt cũng có lẽ anh đang mang tâm sự nặng nề nên không khí bên ngoài sẽ khiến anh dễ chịu hơn.Đi được một lúc, anh dừng lại đứng dưới tán cây lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Tô:
“Mai lái xe đến biệt thự Lục gia đón tôi, đặt thêm phòng ở khách sạn cho tôi..”
Anh ngước mặt về phía trước, bỗng thấy thân ảnh quen thuộc.

Kia chẳng phải là Thiên Thiên sao? Người đàn ông đứng bên cạnh cô là Vương tổng của Jewellery.
Lục Thiên Thiên nắm tay Vương Tu Kiệt ra khỏi biệt thự.
“Em có thể tự về, anh vào trong đi” Cô mỉm cười xua tay với anh.
Anh cũng mỉm cười nhưng tỏ vẻ đứng đắn nói:
“Được, vậy em lại đây, anh tặng em một món quà”
Cô vui vẻ tiến lại gần anh hơn.

Vương Tu Kiệt nắm lấy bàn tay còn lại của cô, kéo cô lại gần anh, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngay trán cô.
“Bảo bối ngủ ngon” Anh kề sát tai cô nhẹ nhàng thủ thỉ.
Nụ cười trên môi cả hai càng nồng đậm.

Cô ngước mắt lên nhìn anh cũng nhẹ nhàng khiễng chân lên in một nụ hôn bên mặt anh, tươi cười bảo:
“Bạn trai xinh đẹp cũng ngủ ngoan nhé” Nói xong cô chạy vội về nhà.

Bỏ lại người đàn ông vì nụ hôn cùng câu nói kia mà mỉm cười ngây ngốc.Mọi hành động của hai người đều đước thu toàn bộ vào mắt của Tống Dật, im lặng một lúc giọng anh lạnh lẽo vang lên:

“Không cần thuê khách sạn, Sáng mai mang tiểu Cat đến Lục gia.” Sau khi nói xong anh vẫn đứng đó nhìn người đàn ông ở phía xa kia, khóe môi khẽ cong một chút rồi mới tiến lại gần chiếc ghế ở gần đó thư thái mà ngồi xuống.
Lục Thiên Thiên vừa trở về đã nhìn thấy Tống Dật đang ngồi gần đấy liền muốn tiến vào nhà thì nghe giọng nói của anh vang lên:
“Thiên Thiên”
Cô chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
“Ngồi cùng tôi một lúc, được chứ?”
Lục Thiên Thiên suy nghĩ rồi từ từ bước lại gần chiếc ghế đối diện anh mà ngồi xuống.

Cô im lặng nhìn anh đang cầm bật lửa trên tay mà châm điếu thuốc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút thuốc, anh vẫn luôn không nói chỉ nhìn xa xa hướng khác, cũng không nhìn cô.
“Anh đang không vui” đó là suy nghĩ của cô bây giờ, Lục Thiên Thiên nhìn anh lúc này lại nhớ đến lúc bản thân không vui luôn mong có người nào đó bên cạnh.

Vì thế cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.

Ngồi được một lúc cô chợt nghe:
“Lục Thiên Thiên, tôi còn cơ hội không?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, vẫn chưa hiểu anh muốn nói gì thì lại nghe:
“Tôi đã từng bày tỏ với em, cũng từng nhận sự lãng tránh của em..

Lục Thiên Thiên! Bây giờ tôi hỏi em một lần nữa, tôi có còn cơ hội trở thành người đàn ông em yêu không?” Tống Dật nhìn về phía cô chất vấn. 
Từ sâu thẳm ánh mắt của anh cô thoáng thấy một chút gì đó van cầu, nài nỉ.

Quả thật cô biết anh có tình cảm đặc biệt với mình, và mình cũng từng rung động vì anh.

Nhưng mà chỉ duy nhất rung động.

Cái anh cho cô chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà chính cô cũng biết cảm xúc là cái dễ lừa người nhất, khiến cho người ta cảm thấy lầm tưởng nhất.

Và cô không hề lầm tưởng tình cảm của mình.

Cô thậm chí biết, cô đối với Vương Tu Kiệt vẫn chưa gọi là yêu, từ “Yêu” cô vẫn rất còn sợ hãi nó.

Nhưng cô biết chắc rằng tình cảm cô dành cho Vương Tu Kiệt nhiều hơn Tống Dật.


Nếu ở bên Vương Tu Kiệt gọi là “thích” thì ở bên Tống Dật sẽ gọi là “sợ”.

Thật sự từ khi nghe anh bày tỏ cô đã từng tưởng tượng đến cảnh cô cùng anh ở chung với nhau, nhưng bức tranh ấy lại im lìm đến lạ.

Ở bên Vương Tu Kiệt cô cảm thấy thoải mái, vui vẻ còn với Tống Dật cô chỉ biết bị động, cả người như bị gò bó, tình thần không thoải mái chút nào.

Cô biết anh quan tâm cô, nhưng mà cảm giác khi ở bên anh cô cứ như lạc về những nỗi đau ngày trước.

Cô thật không hy vọng để người khác thấy mặt trầm tư của mình chút nào.
“Thật xin lỗi..

hiện giờ em đã có bạn trai rồi, anh đừng phí thời gian quý báu của mình lên em nữa..” Cô ngừng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp:
“Tống Dật à, em không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện chúng ta, em từng nghĩ nếu như mẹ muốn thúc ép thêm nữa..

có lẽ em sẽ kết hôn với anh.

Em lúc đó cảm thấy không có tình yêu cũng ổn, không yêu thì sau này cũng không lụy.

Nhưng mà trong một mối quan hệ em không muốn mình cứ bị động mãi được.

Em xin lỗi, ở bên anh em lại nhớ về quá khứ đau thương lúc trước.

Mà em, em lại muốn lãng quên chúng.

Nếu có thể, em thật mong mình bị mất trí nhớ, để không nghĩ về kí ức đó nữa.


Em thật mong mình là một cô bé vui vẻ, không phiền không muộn chứ không sống trong quá khứ nữa.” Giọng nói của cô có chút run run, hai mi mắt cũng bắt đầu đỏ, nhưng cô vẫn kiềm không để nước mắt rơi, cố mỉm cười mà nhìn anh.
Tống Dật nhìn cô gái nhỏ quật cường nói hết tâm sự của mình, trong lòng anh nhiều cảm xúc xáo trộn nhưng lúc này anh biết đau lắm! Nơi con tim khô cằn của anh như quằn quại vì cô gái yếu đuối nhưng lại cố mạnh mẽ kia.

Anh chỉ muốn bảo vệ cô, bảo vệ tâm hồn chịu nhiều thương tổn của cô.

Cô từ chối anh, anh lại có chút vui mừng, anh…!yêu đúng người rồi, cô ấy luôn tốt như thế.

Thật sự được cô ấy yêu nhất định rất hạnh phúc.

Nhưng mà…người ấy không phải là anh.

Quả thực từ lúc gặp cô anh chưa bao giờ được thấy hình ảnh cô vui vẻ như lúc nãy.

Anh thua rồi~! Thua thật sự.

Nhưng mà, dù không được đường đường chính chính sánh vai với cô, bảo hộ cô, anh cũng sẽ lẳng lặng ở phía sau cô, âm thầm bảo hộ cho cô gái nhỏ này.
“Anh biết rồi, dù thế nào, anh cũng muốn em vui vẻ, cho dù không được là người yêu của nhau nhưng hãy xem anh như người anh của em để anh có cơ hội bảo vệ em được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.