Đọc truyện Nữ Phụ Ta Đến Đây – Chương 2: Cãi lộn
A! Nãy giờ ngồi tự kỷ mà quên mất rằng dưới nhà mọi người đang chờ cô. Thôi kệ, có cô cũng như bình phong. Xuống nhà, ôi mọi người đều đông đủ, mặt mày căng thẳng. Vừa chưa được ngồi thì ông già mắng chửi:
– Sao lâu lắc thế? Mày ngủ ở trên đấy luôn à. Mày làm gì Lam thế? Để nó bị thương như thế kia.
Ông phun ra một loạt chữ, giọng lớn đến nỗi sập nhà. Đã thế còn thưởng cho cô cơn mưa mà mưa axit nữa mới ghê . Cũng may là đứng xa, không là dính đạn. Nội công thâm hậu, cô nói nhẹ nhàng từ tốn :
– Lười xuống. Việc cô ta bị thương không liên quan đến tôi.
Cô liếc mắt nhìn Lam đang được người thân che chở, Lam nhận được ánh mắt của Di, không ngừng run rẩy. Thật ra cô cũng không làm khó nữ chính, chỉ là cô yếu đuối và nhu nhược. Đó là thể loại người mà con ghét.
– Mày dám nói chuyện với ba mày kiểu đó
– Ừ
Cô không thích nói nhiều với ông ấy. Sắc mặt của ông ta đỏ bừng vì giận. Nhìn thật tức cười.
– Mày… Mày xin lỗi Lam đi không thì cút ra khỏi nhà này.
Ông ta đập bàn và đi ra thì :
– Cha ơi!
Lam lên tiếng
– Gì vậy con gái?
Ông ta trở nên vui vẻ, sáng mưa chiều nắng nhỉ?
– Chị ấy… ko cố ý là do con ko cẩn thận.
Mãi một phút mới rặng ra từng chữ.
– Con không cần biện hộ cho nó. Cái đứa con bất hiếu đó nên ra khỏi căn nhà này.
– Không bằng thằng cha đánh đập vợ con.
Cô nói ko to cũng ko nhỏ, vừa đủ để lọt vào lỗ tai của ông già. Bạn già đi lại chỗ cô và tát cô một cái. Nhưng đời không như mơ, cô né được. Cô không như mấy truyện khác, không thích ra tay với người già, đặc biệt là ông cha. Sợ bẩn tay và đau nữa, hại bản thân làm gì. Da mặt ông ta dày như miếng thịt( thì người phải có thịt mà╮(╯▽╰)╭ )
Anh bạn già ngạc nhiên, dám né à, được lắm( có thằng nào ngu mà chịu tát)
– Mày cút ra khỏi nhà đi, tao sẽ không cho mày một đồng xu nào.
– Không cần, tôi không phải ăn xin với lại đồng tiền của ông bẩn lắm… Và nên suy nghĩ kết quả trước khi đuổi tôi
Cô nói câu đó vì bà nội của cô là mẹ của ông ta. Bà nội rất yêu thương mẹ con cô, mọi hiểu lầm của mẹ cô bà nội đều biết. Đám tang của mẹ cô là do bà tổ chức. Bạn già nghe lời bà vì bà nội cô rất giàu có hơn ông già rất nhiều.
Bà gửi cô đến đây và dặn dò ông già là đối sử với cô, không thì sẽ không nhận được đồng nào từ tài sản. Sở dĩ mà ông ta không sợ cô nói với bà nội là bị đối sử tệ hại vì bà nội đang bên nước ngoài.
Bạn già nhớ lại và nói:
– Lần này mày may mắn. Đừng gây chuyện đấy
– Yên tâm, chỉ cần bảo ông không kiếm chuyện là được.
Ông hừ lạnh và đi ra phòng khách. Mọi người dần tan rã. Cô khởi động người, cuối cùng cũng xong. Cãi với ông ta làm cô khô cả họng. Đi bar để quẩy thôi, căn nhà này ngộp ngạt quá. Sau khi thay đồ thì cô phóng xe tới bar.