Đọc truyện Nữ Phụ Siêu Quậy: Nữ Chính Ta Đến Đây – Chương 19: Kìm nén – từng là người yêu?
Miêu Ngọc nghe tiếng động thì mở mắt nhìn, nhìn thấy bóng đen quen thuộc cô không khỏi hỗn loạn. Sự ngỡ ngàng, đau xót, nhớ nhung, tủi hờn chen lấn nhau làm cô không biết nên cảm thấy ra sao, trái tim như bị con dao cứa mạnh. Bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy, mái tóc ấy đã làm trái tim cô rung động không biết bao nhiêu lần, làm cô đau nhói bao nhiêu lần. Không phải hắn đã đi Mĩ rồi sao vậy tại sao bây giờ hắn lại ở ngay trước mặt cô, chỉ cách cô vài bước chân. Tên lạ mặt nghe tiếng cọt kẹt của giường bên cạnh thì quay sang nhìn cô mà cũng không tránh khỏi bất ngờ, hắn lên tiếng, vẫn giọng nói trầm thấp đó:
-” Miêu Ngọc? Là cô?”
Miêu Ngọc như sực tỉnh, ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt chỉ một mảng vô cảm xúc, cô chỉnh lại quần áo bước từng bước đến chiếc bàn làm việc, ngồi vắt chéo chân, hai tay chống cầm nhìn hắn,cô cất giọng nhàn nhạt:
-” Oh? Anh còn nhớ đến tôi cơ à? Tôi có nên cảm thấy hạnh phúc không nhỉ?”
Hắn như bất động, ngỡ ngàng nhìn cô, đây là Miêu Ngọc sao? Là cô gái hoạt bát, nhí nhảnh, vui vẻ đây sao? Chắc là không phải đâu nhỉ? Miêu Ngọc ngày trước không thể nào lạnh lùng như vậy được, với mình càng không. ( T/g: * khinh bỉ* anh tự tin quá mức rồi đấy)
Hắn nhanh chóng lấy lại ý thức, cũng lạnh nhạt lên tiếng:
-” Bất ngờ thật!! Không ngờ cô gái ngày trước hay quấn lấy tôi lại trưởng thành như vậy. Thật có khí chất” hăn còn kèm thêm mấy cái vô tay nữa.
Trái tim cô đau nhói như muốn xé toạc ra, hắn đâu biết rằng khi cô nói ra những lời lạnh lùng như vậy với hắn trái tim cô như bị trăm mảnh vỡ cứa phải, cô phải kìm nén bao nhiêu sự nhớ nhung và tủi hờn để không phải xà vào lòng hắn. Cô như muốn khóc òa mà không được, cô cắn chặt môi để nước mắt không rơi:
-” Cảm ơn đã quá khen, anh vẫn nói được như vậy thì chắc là còn khỏe nhỉ?” cô hơi nhếch mép hỏi hắn.
Hắn vẫn cảm xúc đó:
-” Ừ, tôi cứ nghĩ là cô đã quên tôi rồi chứ nhưng chắc tôi nhầm…..” hắn dừng lại nửa chừng, giọng hắn bỗng chất chứa toàn sự khinh bỉ ” một cô gái mê muội tôi đến chết mê chết mệt như cô thì làm sao có thể quên tôi được chứ, với một cô gái như cô thì càng không thể! Tiểu Miêu nhỏ ạ!”
Khi nghe hắn gọi cô như vậy, toàn thân cô cứng đờ, người cô run lên lẩy bẩy, tay cô nắm chặt đến nỗi móng tay cô bấm cả vào da, môi cô bị cắn đến ứa máu. Hắn nhìn biểu hiện của cô mà càng thêm thích thú kèm ghét bỏ cô:
-” Chà ~ vậy là tôi nói đúng rồi nhỉ? Tôi không phải là người hiểu cô nhất sao? Hahaha!!!”
Cô tức giận chỉ muốn tát cho hắn bao nhiêu phát nhưng liệu cô có đủ can đảm? Cô nhìn chăm chăm hắn, cô bây h mới để ý đến tay hắn đang cầm mấy lọn tóc của Thiên Nhi, mặt cô tối sầm, trong chớp mắt sự tức giận đang chất chứa trong lòng cùng sự khó chịu như bùng nổ. Trong lúc hắn còn đang cười cô đã bước đến chỗ hắn trong tíc tắc và…….* CHÁT * khuôn mặt hắn nghiêng sang một bên, bên má phải nóng bừng chuyền đến cảm giác đau rát, hắn đờ đẫn Tại sao hắn không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân của cô? Tại sao cô dám làm hắn đau? Không phải cô rất yêu hắn sao? hắn tức giận, sự cảnh giác của hắn xuất hiện, với một người có trình độ được so sánh như một sát thủ như hắn mà lại không thể phát hiện ra tiếng bước chân của cô thì chỉ có thể cô cũng là một sát thủ mạnh không thể coi thường được. Hắn nhìn khuôn mặt của cô mà giật mình, khuôn mặt cô lúc này như một con quỷ vậy, ánh mắt sắc sảo như muốn xé xác người khác, sát khí tỏa xung quanh nồng nặc, cô nhanh chóng gạt phăng bàn tay bẩn thỉu của hắn khỏi tóc của Thiên Nhi, giọng nói trầm thấp hơn, tỏa ra khí lạnh:
-” Tôi cấm anh động vào Thiên Nhi, anh có thể nói tôi như nào cũng được nhưng tôi cấm anh động vào cô bé anh nghe CHƯA KÌNH LÂM LỘ!!!!!!”
——————————————————————– Ta là dải phân cách thân thiện ————————————————————–*TUÝT* -” KYA!!!!!!!! Y THẦN CỦA EM!!!!!”
-” EM YÊU ANH!!!!
-” OPPA!!!!!! SA-ĐANG-HÊ-YÔ!!!!!!! ( T/g: ta cũng chả biết có đúng k nên mặc kệ đi lười sửa * Cười tươi*)
……….
Lăng Y Thần từ khi vào sân đã lấy được bao nhiêu điểm cho đội nhưng khuôn mặt vẫn chỉ một mảng lạnh lùng cùng tức giận Em dám thách thức tôi sao Thiện Thiên Nhi, tôi sẽ cho em hối hận khi dám thách thức hoàng tử thể thao tôi đây ( T/g: anh ơi xuống đi, kẻo ngã đau lắm đấy * chấm mồ hôi* LYT: * lườm*)
* TUÝT!!!!!!!!!* tiếng còi ngân vang
-” YAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!” đám con gái đứng dậy ôm nhau nhảy tưng tưng:
-” THẮNG RỒI!!!LĂNG Y THÂN ANH NGẦU QUÁ ĐI!!!!!!”
Mc phấn khởi:
-” YA!!!VẬY LÀ THÀNH VIÊN CỦA ĐỘI A LĂNG Y THẦN ĐÃ LẤY CHO ĐỘI MÌNH SỰ CHIẾN THẮNG RỒI!!!! TRẬN ĐẤU KẾT THỨC TẠI ĐÂY VÀ ĐỘI THẮNG LÀ ĐỘI A!!!!!!!”
-” KYAAAA!!!!!!!!!”
-” YOOOO!!!!!!!” cả lớp A đổ xô ra sân bu quanh Lăng Y Thần, tung hắn lên xuống liên tục. Hắn thở không ra hơi đã thế còn bị tung lên xuống làm chóng mặt, nhưng thật sự hắn rất vui Thiên Nhi em đừng bao h thách tôi, chỉ khổ em thôi hắn cười toe toét làm lũ con gái đổ xô vào tranh nhau ôm hắn. ( T/g: Giời ơi!!! Sát gái chưa kìa ~ ối dồi ôi!!!)
Quay lại chỗ chị Thiên Nhi của chúng ta nào.
Sau tiếng nói to của Miêu Ngọc cô gần như giật mình tỉnh giấc, cô từ từ ngồi dậy tay dụi mắt tay che kiện ngáp nói:
-” Hey bà già, hét j to zậy làm tôi tỉnh giấc rồi này mà Lâm Lộ là thằng điên nào”
Thấy Miêu Ngọc không trả lời cô lấy làm lạ mở to mắt ra nhìn thì mới để ý rằng trong phòng không chỉ có cô và Miêu Ngọc. Cô hơi bất ngờ:
-” Anh là ai?” cô tưởng là hết nam chính rồi chứ sao tên quái nào lại chui ra đây, hay là cô quên nhỉ.
Hắn nhìn cô chỉnh lại quần áo của mình rồi nở nụ cười sát gái:
-” Hân hạnh giới thiệu tên tôi là Kình Lâm Lộ là con trai của tập đoàn CHELES, tôi vừa từ bên Mĩ về rất vui được gặp cô” hắn chìa tay ra
Cô nhìn hắn thầm đánh giá, thân hình khá cao và mảnh khảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc đầu, quần tây, giày da bóng loáng, áo vest khoác hờ bên ngoài, làn da trắng như con gái, mái tóc bồng bềnh màu đen, đôi mắt sâu thẳm màu đen nốt, mũi cao, môi mọng nước, thanh niên này có vẻ là người khó đoán, thủ đoạn và có thể sau này sẽ là người tiếp quản tài sản nếu như nhà hắn là một công ty nào đó, nhìn tổng thể là đẹp zai có thể xếp vào hạng 6 sau mấy tên đực rựa kia. Sau khi đánh giá hắn xong cô chuyển tầm nhìn sang bên Miêu Ngọc thì thấy cô mặt hằm hằm sát khí nên cô đoán trong lúc cô ngủ đã có chuyện j đó sảy ra, cô đề cao cảnh giác với tên này hơn, Miêu Ngọc là người vui vẻ rất khó để có thể làm cho cô ấy tức giận, những lúc cô ấy tức giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô bắt lấy tay hắn nở nụ cười chuyên nghiệp:
-” A! Không ngờ tôi có phước vậy được gặp thiếu gia của tập đoàn CHELES nổi tiếng bên Mĩ, tôi là Thiện Thiên Nhi con gái trưởng của tập đoàn Thiện rất vui được gặp anh”. (T/g: ta đã nói nhà của Nhi tỷ là tập đoàn nổi tiếng chưa nhỉ? Nếu chưa thì cho ta xin lỗi hem)
Hắn cười:
-” Tôi cũng không ngờ rằng tôi được gặp con gái của tập đoàn nổi tiếng Thiện đấy”
Cô cười rồi bỏ tay hắn ra, nhìn sang bên Miêu Ngọc, ra ám hiệu, Miêu Ngọc biết cô đang ra ám hiệu nhưng lại cố tình làm lơ, cô tức giận nhưng liền thay đổi trong chớp mắt cười tươi nhìn Lâm Lộ:
-” Vậy tôi hiện có việc bận, tôi xin phép đi trước, có vẻ thiếu gia đây và chị của tôi có việc để nói nên tôi xin phép”
Hắn chỉ cười trừ khẽ liếc mắt nhìn Miêu Ngọc:
-” À không có j quan trọng cả nhưng chắc cô gấp lắm nên cô cứ đi trước đi”
Cô gật đầu cáo từ rồi lượn nhanh ra ngoài nhưng vừa ra ngoài cô liền dừng lại đứng lép vào tường khẽ nghe lén.
Bên trong phòng khi cô vừa đi ra hàn khí trong phòng liền tăng lên ngùn ngụt, Miêu Ngọc gần như hóa quỷ:
-” Anh tại sao dám động đến Thiên Nhi?”
Hắn cười khẩy:
-” Tôi thích thì tôi làm mà tại sao tôi phải nói với cô nhỉ?” hắn nói bằng giọng khiêu khích
Miêu Ngọc tức giận càng thêm tức giận:
-” Kình Lâm Lộ tôi không ngờ lúc trước anh đã tệ hại rồi bây h còn tệ hại hơn”
Hắn bắt đầu khó chịu gằn giọng:
-” Cô ăn nói cho cẩn thận, cô có quyền j mà nói tôi….” hắn cười khinh bỉ ” hay là với quyền của một người bạn gái? Hahaha!!!!”
Thiên Nhi đứng bên ngoài bất ngờ Miêu Ngọc từng yêu hắn sao
Miêu Ngọc cứng đờ, cắn chặt môi, hắn được nước mà lấn tới:
-” Ngày đó không phải cô rất yêu tôi sao cô sẵn sàng làm bất cứ thứ j tôi nói, đến ngày tôi chia tay cô đã khóc lóc van xin tôi quay lại cơ mà” hắn còn cố tìn thở dài nói ” Aizzz……..ngày đó tôi cũng ác thật dù cô có làm đủ mọi cách tôi cũng lạnh lùng cự tuyệt, nếu biết sau này cô sẽ đẹp như vậy thì lúc cô van xin, tôi nên đông ý thì có phải bây giờ tôi đã có một mỹ nhân bên cạnh tận tình hầu hạ chăm sóc rồi không!!! Hahaha!!!!” hắn cười tiếc nuối.
Không chỉ Miêu Ngọc mà đến cô ở bên ngoài cũng phải tức giận cô nắm chặt tay nhìn Miêu Ngọc mặt tối sầm bên cạnh Tại sao chị không nói lại, sao phải im lặng? Miêu Ngọc! Phải chăng chị còn yêu hắn?.
————————————————
(T/g: ờm…..độc giả nào muốn biết rõ thông tin của các nhân vật hơn thì cmt để ta làm một chương về các nhân vật hơn hem * cười*)