Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng

Chương 17: Tôi Để Ý


Bạn đang đọc Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng FULL – Chương 17: Tôi Để Ý


Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Nghĩ đến quá trình cây gậy th*t kia trở nên to lớn và nóng bỏng trong cơ thể cô, Nghiêm Vi gục đầu xuống dưới.

“Em có thể hiểu là thiên phú dị bẩm.” Sức lực Tần Diệm dùng để nắm lấy mông cô tăng thêm một chút, tinh tế xoa bóp, Nghiêm Vi rên lên hai tiếng, trừng mắt liếc Tần Diệm một cái: “Đừng có lưu manh.”
“Em đang nghĩ đến hình ảnh không thể miêu tả nào vậy, đỏ mặt rồi kìa.” Tần Diệm nhàn nhạt cong môi: “Tôi đang thảo luận về một vấn đề rất đứng đắn đó.”
“Tôi cũng đứng đắn lắm đó được không?” Nghiêm Vi lắc lắc cổ Tần Diệm, tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt: “Chú còn không biết xấu hổ mà bảo tôi chịu trách nhiệm với chú đó hả, tôi không bảo chú chịu trách nhiệm với tôi là tốt lắm rồi đó hiểu không.”
“Vậy ngày mai chúng ta đi lãnh chứng.”
Nghiêm Vi: “Tôi nói muốn đi lãnh chứng lúc nào.” Nghiêm Vi người da đen mặt dấu chấm hỏi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ – Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.
“Chẳng lẽ em còn thích Tần Hằng? Muốn chen vào giữa Tần Hằng và Ôn Nhược Liên sao?”
Nghiêm Vi lắc đầu.

“Tôi hỏi em, điều kiện của tôi có tốt không?”
Nghiêm Vi gật đầu.

“Em có hài lòng với dáng người của tôi không?”
Nghiêm Vi vô cùng thành thật sờ sờ.

“Làm em sướng không?”
Nghiêm Vi đỏ mặt, không nhìn Tần Diệm.

“Em thích sao?”
“Cái lỗ dâm đãng này ướt rồi đúng không?”
“Có muốn tôi làm em?”
Nghiêm Vi:…!
“Rốt cuộc chú muốn nói cái gì?” Nghiêm Vi tức muốn hộc máu rống vào mặt Tần Diệm.

“Tổng hợp lại những điều trên, tôi là sự lựa chọn tốt nhất của em, kết hôn với tôi, chỉ có lợi.”

“Để tôi suy nghĩ lại đã.”
Tần Diệm tiếp tục đi về phía trước, loáng thoáng nghe được giọng nói nhàn nhạt, như đang uất ức, vừa hưởng thụ lại khổ sở, Tần Diệm và Nghiêm Vi liếc nhau, Nghiêm Vi trượt xuống từ trên người Tần Diệm: “Chúng ta trở về đi.”
“Nếu em đã ướt, tôi không ngại dã chiến đâu.”
“Nhưng tôi để ý.”
Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ – Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.
Ngày hôm sau, Nghiêm Vi chạy trốn, là Ninh Kỳ Kỳ đến đón cô.

Ngồi trên ghế phụ, Ninh Kỳ Kỳ cười ha ha: “Vi Vi, cậu đây là bị Tần Diệm bức hôn sao? Ha ha ha ha ha, chao ôi, một thanh niên lớn tuổi vất vả lắm mới tìm được một người phù hợp với mình cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu nói xem sao người ta bỏ qua được?”
“Nói nữa, Tần Diệm nói đúng còn gì, anh ta đúng thật là sự lựa chọn tốt nhất của cậu, so với tên khốn Tần Hằng kia tốt hơn rất nhiều, cậu cũng nói rồi mà, Tần Diệm thiên phú dị bẩm, bảo đảm ngày nào cậu cũng sẽ được sung sướng.”
“Ninh Kỳ Kỳ, cậu câm miệng.” Nghiêm Vi thẹn quá thành giận, đúng lúc này, Chu Ninh gọi điện thoại đến, Nghiêm Vi vốn định cúp máy, lại trượt tay.

“Vi Vi, đến Shadow[1] đi, bọn mình đã chuẩn bị bất ngờ cho cậu.” Phía bên Chu Ninh vô cùng ầm ĩ, Nghiêm Vi vừa lúc cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, nói với Ninh Kỳ Kỳ, sau đó cả hai đến Shadow.


[1] Shadow: gốc là dạ sắc (夜色), nghĩa là bóng đêm, nhưng hoy đây là chỗ chơi bời đặt cái tên tiếng Anh cho nó sang:”)
Shadow là một chỗ để chơi bời, gần như đám con nhà giàu trong vòng đều đã từng đến Shadow, nguyên chủ trước kia là một người ngây thơ đơn thuần, chơi với Chu Ninh nên mới lăn lộn vào đây, chẳng qua cô ấy cũng chỉ là một cái phiếu cơm dài hạn mà thôi, Chu Ninh gọi một đống người đến, nguyên chủ là người trả tiền, bị người ta ném qua một bên không nói, còn bị chèn ép, nguyên chủ cũng là một người rộng lượng, người ta nịnh nọt vài câu lại vui vẻ trở lại.

Nghiêm Vi thở dài trong lòng, đi cùng Ninh Kỳ Kỳ đến phòng bao theo ký ức, đẩy cửa ra, bên trong chướng khí mù mịt, Nghiêm Vi giật cả mình, vội vàng che miệng mũi lùi về phía sau.

Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ – Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.
Chu Ninh nhìn thấy Nghiêm Vi, sao lại để con vịt mình đã nấu chín bay đi được, cửa vừa đóng lại Chu Ninh liền đi ra, thân mật ôm lấy cánh tay Nghiêm Vi, nhìn thấy Ninh Kỳ Kỳ thì hơi đơ người lại: “Vi Vi, sao cậu lại đến cùng cô ta? Không phải cậu đã nói Ninh Kỳ Kỳ có ý xấu sao?”
Chu Ninh tỉnh bơ mách lẻo, Nghiêm Vi quăng tay Chu Ninh ra: “Tôi thích chơi với ai thì chơi với người đó, cô quản nhiều như vậy làm gì? Như thế nào, không chào đón?”
“Sao lại vậy chứ, cậu tới tất nhiên là mình rất hoan nghênh, đương nhiên, Ninh Kỳ Kỳ cũng vậy.” Cho dù sắc mặt đã cứng đờ, Chu Ninh vẫn cố gắng chịu đựng nịnh nọt Nghiêm Vi: “Đi vào trước đi.”
“Trong đó thối lắm, không muốn vào.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.