Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 80: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 24


Đọc truyện Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công – Chương 80: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 24


Bạch Ấn đã hạ kết giới nên khi tiểu hồ ly rời khỏi động đương nhiên chàng sẽ biết được.
Cơ Vô Danh cũng biết điều này nên vừa ra khỏi sơn động, hắn lập tức đưa nàng rời khỏi Bất Vong phong.

Nhưng phạm vi của núi Lăng Tiêu quá lớn, khi hắn mới đưa Tô Noãn rời khỏi núi Lăng Tiêu một đoạn đã bị Chu Tuyết Kiến dẫn người đuổi tới.
Đi theo sau Chu Tuyết Kiến đều là thế hệ đệ tử tuổi trẻ nhân tài kiệt xuất của núi Lăng Tiêu.

Lúc bọn họ nhìn thấy Tô Noãn được Cơ Vô Danh bế trong ngực, thần sắc lập tức biến đổi, có người còn giật mình nói thành tiếng.
“Chẳng lẽ Tô sư muội là gian tế của Ma giáo? Vậy các đệ tử bị hại mấy ngày trước…”
Hắn ta còn chưa nói xong nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ phần nào…
Mấy ngày nay, núi Lăng Tiêu liên tiếp có các đệ tử bị Ma tu gϊếŧ hại, nhưng lại chẳng hề kinh động đến bất cứ vị trưởng lão nào.

Ngoại trừ việc bản thân ma tu đó rất mạnh thì còn có một khả năng khác, đó là có nội gián.
Bây giờ bọn họ nhìn thấy Tô Noãn được một Ma tu đưa rời khỏi núi Lăng Tiêu thì ngay tức khắc liên tưởng đến chuyện của mấy ngày trước.
Một khi đã nảy sinh suy đoán thì sẽ rất khó để dừng lại.
Có đệ tử bị hại, sư tôn Bạch Ấn muốn trục xuất Tô Noãn khỏi Bất Vong phong, hơn nữa còn giao nàng cho Kiếm Tiên có tiếng là tính tình như lửa.

Thế này đúng là quá trùng hợp.
Gần như tất cả mọi người đều có một suy đoán: sư tôn Bạch Ấn biết rõ Tô Noãn là nội gián nên không muốn để nàng lưu lại Bất Vong phong.

Trong lúc này, đệ tử của Ngự Kiếm phong mới bị hại, nơi đây thủ vệ nghiêm ngặt, một khi Tô Noãn bị đưa tới đó sẽ nhanh chóng lộ ra dấu vết.
Nhưng Tô Noãn không muốn ở lại Ngự Kiếm phong, thậm chí không tiếc rời khỏi núi Lăng Tiêu.

Điều này thật quá kỳ lạ.
Có thể ở lại núi Lăng Tiêu không biết là mộng tưởng của bao nhiêu người tu tiên, chỉ là một con linh hồn hèn mọn vậy mà lại không chút lưu luyến lựa chọn rời đi.

Nếu không phải sợ bản thân bại lộ, còn có thể vì nguyên nhân gì?

Đây cũng là lý do tại sao nàng bị sư tôn Bạch Ấn đưa về Bất Vong phong cấm túc.
Ra là vậy, thì ra là vậy!
Chỉ bằng mấy lời, tất cả mọi người như thể đã phát hiện ra chân tướng.

Nay còn bắt gặp nội gián đang trên đường chạy trốn, trong lòng lập tức sục sôi ý chí chiến đấu, thề phải đâm chết phản đồ của núi Lăng Tiêu này dưới kiếm mình.
Trong lúc các đệ tử đã tự lần ra “chân tướng”, thần sắc của Chu Tuyết Kiến vẫn rất bình tĩnh, hay nói cách khác là lạnh lùng.

Nàng ta chỉ thản nhiên nhìn Cơ Vô Danh, không biết có nhận ra người từng có duyên gặp mặt với nàng ta một lần hay không.

Ngay sau đó, tầm mắt nàng ta rơi lên người Tô Noãn, bỗng chốc biến thành rét lạnh.
“Sư tôn đối xử với người không tệ.

Tại sao lại phản bội?” Nàng ta từ từ nâng thanh kiếm trong tay lên, đáy mắt trào ra sát ý.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, gϊếŧ Ma tu đằng sau lưng người, sau đó ta sẽ đưa ngươi quay về, giúp ngươi cầu tình với sự tôn.”
Tô Noãn bị Cơ Vô Danh bế ngang, nàng không thể động đậy, nhưng hình ảnh này rơi vào trong mắt người khác lại biến thành nàng không hề sợ hãi.
“Ngươi không muốn?” Chu Tuyết Kiến lạnh lùng nhướng mày.
Tô Noãn mắng thầm trong lòng đến điên lên rồi!
Ai không muốn, ai không muốn hả? Không nhận ra đây là bắt cóc hay sao? Sao các người nói nhiều thế làm gì, xông lên đi chứ! Vây công đi, dùng chiến thuật bắt lấy giáo chủ Ma giáo này đi chứ!
“Một khi đã như vậy thì đừng có trách ta tuyệt tình!” Chu Tuyết Kiến chầm chậm nâng trường kiếm trong tay lên lạnh giọng nói: “Đã từng là sư tỷ của ngươi, vậy cứ để ta đây thanh lý môn hộ!”
Khí lạnh trong người Chu Tuyết Kiến bùng nổ, cả kiếm và thân thể nàng ta đồng thời biến thành một luồng ánh sáng đâm thẳng về phía Tô Noãn.
Cơ Vô Danh đứng sau bỗng cười khẽ, lòng Tô Noãn dâng lên một dự cảm xấu, tiếp đó nàng cảm giác bản thân mình có thể chuyển động.

Nhưng chưa kịp phản ứng Tô Noãn đã bị Cơ Vô Danh đột ngột đẩy về phía trước, sắp sửa chạm vào trường kiếm của Chu Tuyết Kiến.
Nàng rủa thầm một tiếng, không thể không dùng hết toàn lực để chống cự.

Thế nhưng tu vi của nàng kém Chu Tuyết Kiến quá nhiều, dường như chỉ mới đối mặt, nàng đã bị kiếm khí của Chu Tuyết Kiến đẩy ngược về sau.
Ngay lúc này, đằng sau nàng truyền tới một lực đánh cực kỳ mạnh mẽ.


Nàng nghe thấy giọng nói vốn thiếu đứng đắn của Cơ Vô Danh trở nên cực kỳ rét lạnh.
“Dám đả thương người của bản tôn…” Vừa dứt lời, Tô Noãn trông thấy Chu Tuyết Kiến phun ra một ngụm máu tươi, bắn ngược ra sau.

Lúc nàng ta ở giữa không trung, trên người đột nhiên bộc phát một luồng linh khí cực kỳ dày đặc rồi lập tức tiêu tan.
Tô Noãn sửng sốt, linh căn của Chu Tuyết Kiến đã bị phế!
Không ngờ Cơ Vô Danh lại xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Ngay lúc này, giữa không trung, một cơn gió nhẹ thổi tới, khi cơn gió ấy đến gần, nó đón lấy Chu Tuyết Kiến, một luồng gió khác thì xông thẳng về phía Cơ Vô Danh cách đó không xa.
Cùng là một cơn gió nhẹ nhưng đối với Chu Tuyết Kiến là dịu dàng nhưng đối với Cơ Vô Danh lại là sát khí lạnh thấu xương.
Chỉ một chớp mắt, trong đầu Tô Noãn chợt loé lên một suy nghĩ, nàng như hiểu ra gì đó, vội vàng chạy tới, không hề do dự chắn trước người Cơ Vô Danh.
Sắc mặt Cơ Vô Danh đại biến, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Luồng gió nhẹ quét thẳng vào người nàng tựa như lôi đình vạn quân, đánh nàng đập lên vách núi đá.

Nàng đến đầu còn chưa kịp nâng, trong mũi, miệng đã phun ra một lượng lớn máu tươi.
Lúc này Bạch Ấn đang lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt vốn lạnh lùng đạm mạc cuối cùng cũng xuất hiện sắc thái khác.

Đồng tử co lại, ngay sau đó biến thành hàn băng.

Chàng không chớp mắt, lại chém ra một kiếm bay về phía Cơ Vô Danh đang lao về phía Tô Noãn.

Hắn không kịp đề phòng bị một chưởng này đánh rơi xuống vách núi.
Một lần nữa bị giải tới điện Vân Tiêu.

Lúc này đây, ngoài bị trói bằng dây trói yêu nàng còn bị hai tên đệ tử ấn quỳ trên mặt đất.
Trực tiếp bị đẩy ngã ra đất, Tô Noãn thầm than.

Nàng đã bị một chưởng của Bạch Ấn đánh cho suýt chết rồi, bây giờ còn bị trói bằng dây trói yêu nữa, đến đi còn không nổi, có cần phải đối xử với người ta thế không!
Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Ấn thanh lãnh không nhiễm bụi trần đứng đó.

Chu Tuyết Kiến đã được mang đi chữa trị nhưng tất cả mọi người đều hiểu, linh căn đã bị phế rồi, cho dù nàng ta có được cứu cũng chỉ là một một phế nhân mà thôi.
Nghĩ đến đây, các vị trưởng lão nhìn Tô Noãn càng thêm giận dữ, hận không thể lóc xương lột da nàng ra, lấy lông hồ ly của nàng đi làm đệm giường.
“Sư đệ, tiểu đồ đệ của đệ hại đại đồ đệ của đệ bị thương, bây giờ nên xử lý nghiệt súc này thế nào, đệ định đoạt đi!” Người vừa lên tiếng là Hư Thần Tử quản lý núi Lăng Tiêu thay tôn thượng Thương Vân.
Vừa nói xong, Hư Thần Tử lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Chuyện này mấy người làm sư huynh chúng ta cũng không tiện nhúng tay, chỉ là… thiên phú của đứa bé Tuyết Kiến hẳn đệ cũng thấy rõ, càng biết con bé có ý nghĩa thế nào với núi Lăng Tiêu.

Sư huynh hy vọng… đệ chớ có nhân từ mà nương tay.”
Phong chủ Kiếm Tiên của Ngự Kiếm phong cũng phụ họa: “Sư huynh nói rất đúng! Con hồ ly này cấu kết với giáo chủ Ma giáo làm hại vài đệ tử của núi Lăng Tiêu ta, theo ta thấy, tốt nhất nên gϊếŧ chết nàng ta như những con yêu quái khác tại đài chém yêu!”
Các vị phong chủ khác cũng đồng tình, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Bạch Ấn.
Tô Noãn thở dài.

Nàng đã chẳng thể nhập vai làm một con hồ ly thì thôi,…!lần này sợ rằng còn mất luôn tính mạng.

Bị người xung quanh luôn miệng thuyết phục nhưng từ đầu tới cuối Bạch Ấn vẫn không hề mở miệng.

Sau cùng chờ mọi người đều đã nói xong, chàng mới chầm chậm mở miệng nói với tiểu hồ ly: “Ngươi còn lời nào muốn nói không?”
Nhìn chàng, hai mắt tiểu hồ ly đầy trông mong.

Chàng thấy nàng bị dây trói yêu trói lại, rõ ràng sợ hãi run bần bật nhưng vẫn gắng kiên cường cắn môi nhìn chàng.
“Sư tôn, đồ nhi không cấu kết với Ma giáo hại các sư huynh đệ, người tin con có được không?”
Bạch Ấn không nói gì, Hư Thần Tử đứng cạnh chàng lại nhíu mày: “Chết đến nơi rồi mà còn giảo biện, rõ ràng đi cùng với ngươi là giáo chủ Ma giáo Cơ Vô Danh.

Ngươi có dám nói không quen biết hắn không?”
Đôi mắt Bạch Ấn đang cụp xuống, nhưng ngay khi nghe thấy ba chữ Cơ Vô Danh, đồng tử trong mắt thoáng chốc trở nên sâu hơn, hàn ý càng thêm dày đặc.
Ban đầu nhìn thấy tiểu hồ ly loang lổ vết máu trên người khiến chàng rất đau lòng, nhưng chỉ một thoáng tất thảy đã bị thay thế bởi âm u giá lạnh… chàng nhớ tới dáng vẻ nàng không màng tới tính mạng bản thân che chắn trước người Cơ Vô Danh.
Nàng xem hắn còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân ư?
Tô Noãn khϊếp sợ quỳ trên đất giải thích: “Đúng là con quen biết Cơ Vô Danh, nhưng con với hắn chỉ là bằng hữu bình thường, không hề cầu kết gì cả, hắn cũng không hề gϊếŧ người.

Tuy là giáo chủ Ma giáo nhưng hắn không phải người như vậy!”

Lời này rơi vào trong tai Bạch Ấn không khác gì cầm kiếm đâm vào trái tim chàng.
Ha, hắn không phải người như vậy? Vậy hắn là loại người gì? Nếu không phải hắn thì là ai?
Mắt chàng càng tối, khí lạnh như sắp tràn ra ngoài nhưng đã bị chàng đè xuống.
Hư Thần Tử cười lạnh: “Bằng hữu? Ngươi làm bằng hữu với giáo chủ Ma giáo từ bao giờ thế? Nghiệt súc, ngươi cho rằng người của núi Lăng Tiêu ta đều là kẻ ngốc hết hay sao? Bằng hữu, đường đường là giáo chủ Ma giáo lại làm làm bằng hữu với một con hồ ly đê tiện như ngươi, không tiếc liều mạng xâm nhập vào núi Lăng Tiêu để cứu ngươi hả?”
Bạch Ấn thong thả ngẩng đầu.

Hư Thần Tử vừa dứt lời, tiểu hồ ly như mới hiểu ra, nàng giật mình, sau đó gương mặt hiện ra vẻ bi thương mất mát.
Cho dù ngây thơ đơn thuần đến mấy nàng cũng biết được Cơ Vô Danh tiếp cận mình là cố ý, nhưng nàng không biết tại sao Cơ Vô Danh lại làm vậy.

Cho dù biết, nàng vẫn cứ tự cho mình là bằng hữu của hắn, nhưng sự thật thì chỉ có một bên tình nguyện.
Bạch Ấn nhìn tiểu hồ ly quỷ trên đất đau lòng, chàng lạnh lùng híp mắt.
Thế nào? Biết bị hắn lừa nên mới đau lòng đến vậy sao?
Một đầu tóc bạc của nàng bị nhiễm máu đỏ trông vô cùng chật vật.

Chàng đau lòng vì nàng bao nhiêu thì đáy lòng càng sinh ra từng ấy âm u.
Tất cả cảm xúc bây giờ của nàng đều chỉ vì một kẻ thậm chí không được tính là Ma tu.
Giọng nói lạnh lẽo của Kiếm Tiên vang lên: “Không cần hỏi thêm gì nữa, đưa con hồ ly này đến đài chém yêu đi, xử tử nàng ta xem như đòi lại công đạo cho Tuyết Kiến!”
Đài chém yêu…
Bạch Ấn trông thấy sau khi nghe thấy ba chữ đài chém yêu, tiểu cô nương sợ hãi mở to mắt, trong đôi mắt ấy là hoảng sợ, là tủi thân, là không dám tin, sau cùng là tuyệt vọng.

Nàng nhìn về phía Bạch Ấn, giọng run rẩy khẽ gọi một tiếng: “Sư tôn…”
Bạch Ấn thản nhiên nhướng mày: “Ngươi đang cầu xin ta?”
Chàng trông thấy tiểu hồ ly cắn chặt môi, cố nén nước mắt và sợ hãi nhìn chàng, giống như nhìn cọng rơm rạ cứu mạng.

Nàng không ngừng lắc đầu.
“Sư tôn, đừng mà… đừng đưa con tới đài chém yêu, con không hề làm những chuyện đó… Sư tôn, người tin con đi, người tin con đi mà…”
Bạch Ấn vẫn không dao động, thong dong hỏi lại: “Ta hỏi rằng có phải ngươi đang cầu xin ta không?”
Hư Thần Tử và đám người Kiếm Tiên đứng bên cạnh đều cảm thấy chàng hơi là lạ, nhưng không đợi bọn họ nghĩ kỹ đã thấy tiểu hồ ly gật đầu: “Cầu xin người, sư tôn con không muốn… con không muốn đi tới đài chém yêu…”
“Được thôi.” Bạch Ấn ngả lưng dựa lên ghế, mặt mày như băng: “Ngươi không hối hận là được.”
“Sư đệ…” Hư Thần Tử đang định mở miệng đã bị Bạch Ấn giơ tay ngăn lại, ngay sau đó, mọi người đều nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Bạch Ấn: “Đồ nhi của ta đã bị hủy hoại linh căn, hiện giờ sẽ dùng linh khí trời sinh cộng với tu vi của linh hồ này luyện thành Kim Đan, đúc lại linh căn cho đồ đệ ta.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.