Đọc truyện Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công – Chương 8: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 081
Trong chớp mắt nhìn thấy Tô Noãn, rõ ràng Trình Ngộ cảm thấy hơi bất ngờ một chút.
Không đợi cậu phản ứng lại, Tô Noãn đã hét lên đầy giận dữ, thuận tay cầm chiếc đèn đặt dưới đất rồi vọt lên.Bởi vì lửa dục và tức giận, tên đàn ông vốn có gương mặt thoạt nhìn khá đoan chính nay lại trở nên vặn vẹo.
Hai mắt phiếm đỏ, ông ta không kịp phòng ngừa đã bị Tô Noãn hung hăng đập một cú thật mạnh vào người.
Ông ta gào một tiếng giận dữ rồi lui về phía sau, Tô Noãn nhân cơ hội vội vàng nâng Trình Ngộ dậy.Nhìn thấy trên cổ thiếu niên có vết thâm đen do bị véo, da thịt ở cánh tay thì bong tróc…!Thêm cả dây lưng quần cũ nát cũng bị kéo ra, trong lòng Tô Noãn ngập tràn khí lạnh.Cô bỗng nhiên nhớ tới hồi trước từng xem qua một bộ phim điện ảnh tên là lò luyện.Ở nơi đó, những đứa trẻ bởi vì câm điếc mà bị bắt rồi làm hại…!Khi ấy cô còn không tin trong hiện thực sẽ có loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại…!nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên bên cạnh, cô thấy lòng mình chứa đầy khiếp sợ và lạnh lẽo.Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở trần gian.Cô không thể tin nổi, cô nhi viện như vậy, viện trưởng như vậy, những đứa trẻ đó và Trình Ngộ tuổi niên thiếu rốt cuộc đã phải trải qua một cuộc sống sinh hoạt đen tối, u ám tới mức nào…Ánh mắt hung hăng nhìn thẳng về phía viện trưởng đang vỡ đầu chảy máu, cô kéo Trình Ngộ chạy ra ngoài, thoát khỏi con quái thú với chiếc miệng như bồn máu to, ngăn cản một chiếc taxi.
Trong tầm mắt chứa điều nghi hoặc của tài xế, Tô Noãn ngồi phía sau ôm thật chặt thiếu niên, mãi cho đến khi đưa cậu về đến nhà mình.“Trình Ngộ?” Đèn trong phòng đều tắt, không gian tối đen làm Trình Ngộ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Tô Noãn khẽ mở miệng, vươn tay về phía cậu thiếu niên đang ngồi trong một góc của chiếc sô pha.Cơ thể Trình Ngộ đột nhiên run lên.Tô Noãn thấy hơi lo lắng, nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào cậu, thiếu niên bất chợt ngẩng đầu xoay người, tầm mắt giao nhau…!Không có nước mắt sợ hãi giống như trong tưởng tượng của cô, trên mặt cậu là lạnh lẽo, là hận thấu xương.“Chờ mình lớn hơn chút nữa…” Thiếu niên đè nén giọng nói, thanh âm nghẹn ngào: “Mình sẽ giết chết ông ta!”Trong lòng Tô Noãn bất chợt nhảy dựng, cô vội vàng nắm lấy tay thiếu niên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cậu: “Trình Ngộ, nhìn mình…!Đừng sợ, mình sẽ không để ông ta tổn thương cậu lần nữa, mình bảo đảm.
Cậu không cần quay lại đó nữa, chúng ta sẽ ở cùng nhau, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau có được không?”Cô nắm chặt tay thiếu niên rồi nhìn thẳng vào cậu, một lúc lâu sau, đôi con ngươi đen nhánh của cậu mới từ từ dừng trên gương mặt cô, bình tĩnh nhìn cô.Tô Noãn vội vàng mở miệng: “Không cần giết ông ta, ông ta là người xấu, nhưng cậu thì còn rất nhiều cơ hội, còn cả tương lai sáng lạn.
Chờ cậu lớn lên rồi sẽ biết cuộc đời này thật sự rất tốt đẹp, cậu không thể vì một kẻ cặn bã mà huỷ hoại bản thân mình, biết không?”Môi Trình Ngộ khẽ mấp máy, nước mắt tuyệt vọng trào ra như thủy triều.“…!Cậu, cậu không hiểu đâu, mình không có tương lai, mình…”Thiếu niên còn chưa nói dứt lời, Tô Noãn đã vội ôm cậu vào trong ngực.
Giống như dỗ dành đứa bé, cô vỗ nhẹ lên vai Trình Ngộ giọng nói dịu dàng mang theo kiên định khẽ vang lên: “Không đâu, mình bảo đảm, mình thề, mình sẽ luôn quan tâm đến cậu.
Tin tưởng mình, cậu sẽ bình an khỏe mạnh lớn lên, sẽ nhìn thấy tương lai tươi sáng.
Khi ấy lớn lên rồi, nhớ về hiện tại, cậu sẽ chỉ cười coi đó là một cơn ác mộng mà thôi.
Mình thề đấy, cậu nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp…”Thiếu niên vùi đầu trong lòng cô, ôm chặt cô không buông, cậu phát ra thanh âm nức nở như những con vật bé nhỏ yếu đuối.Một lúc lâu sau, khi thiếu niên đã hơi bình phục, Tô Noãn mới buông ra để cậu đi mở nước tắm.Trình Ngộ ngây người trong phòng tắm gần hai tiếng đồng hồ.
Thiếu niên tắm rửa xong, bước ra.
Cậu mặc áo ngủ màu xám mà cô mua, mái tóc ẩm ướt, gò má phiếm hồng, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu có sinh khí.Thiếu niên đứng ở đó nhìn về phía cô.
Cậu không được tự nhiên dời mắt, sườn mặt tinh xảo đẹp đẽ hiện đầy vết bầm xanh tím xấu xí.Tô Noãn thật sự cảm thấy đau lòng cho đứa bé này.
Cô kéo Trình Ngộ ngồi xuống, ngựa quen đường cũ giúp cậu xử lý vết thương trên người.Cũng may không có nhiều vết thương bị rách da lắm, đa số đều là bị đánh đến ứ máu, chỉ có thể dần dần khôi phục.Bôi thuốc xong, cô lại lấy máy sấy tóc ra vừa sấy tóc cho cậu vừa luồn năm ngón tay chải vuốt mái tóc ngắn cho cậu thiếu niên.Tóc của cậu rất đen rất mềm mại, sờ vào rất thích, Tô Noãn cứ như vậy tự nhiên giúp cậu vừa sấy vừa chải tóc, không hề nhận thấy được bên tai thiếu niên dần hiện lên một màu phiếm đỏ khả nghi..