Đọc truyện Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công – Chương 74: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 182
“Gì ạ?” Tiểu cô nương ngơ ngác, ngẩng đầu khó hiểu.
Một tay Bạch Ấn chống lên bàn, một tay khác thì vòng ra sau vuốt mái tóc mềm mại của nàng, tới gần nàng, khẽ nói: “Ta nói sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ, ta hối hận rồi.”
Chỉ mới ba ngày không gặp, chàng đã nhớ nàng đến vậy.
Chàng muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, muốn hôn môi nàng, nếm thử ngọt ngào của nàng, bao phủ nàng trong hơi thở của mình, không bao giờ cho nàng cơ hội rời xa.
Tiểu hồ ly mở to mắt mê ly nhìn chàng, gương mặt không che giấu được sự vấn vương, không muốn xa rời.
Dáng vẻ ấy của nàng khiến Bạch Ấn cực kỳ an lòng, môi chàng cong lên, trong tay vốn trống rỗng nay biến ra một chiếc trâm cài bạch ngọc.
Chàng nâng tay cài lên mái tóc của tiểu cô nương, tóc bạc ngọc trâm càng thêm rực rỡ, trông thật đẹp mắt.
Tiểu cô nương tò mò đưa tay sờ, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.
Nàng hôn chụt một cái lên khóe môi chàng.
“Cảm ơn sư tôn, đồ nhi rất thích người…”
Bạch Ấn lập tức nhướng mày: “Nàng nghĩ kỹ rồi?”
Tiểu hồ ly chớp mắt: “Nghĩ gì ạ?”
“Thích ta!” Bạch Ấn âm thầm buồn bực, đáy mắt xuất hiện sự thấp thỏm, ngay sau đó chàng nhìn thấy tiểu hồ ly trong ngực nở nụ cười, mi mắt cong cong, không để chàng phân trần đã ôm lấy cổ chàng, bỗng chốc từ tư thế ngồi trên bàn nhào vào trong ngực chàng, đầu ghé sát ngực chàng nhõng nhẽo nói.
“Đồ nhi thích sư tôn, rất thích, rất thích người…”
Bạch Ấn cực kỳ vui vẻ, nhưng ngay sau đó chàng lại buồn bã đưa tay ôm nhẹ lấy nàng, mở miệng nhưng phát hiện âm thanh đã trở nên trầm thấp: “Tiểu Bạch…”
“Sư tôn gọi tên đồ nhi được không?” Tiểu hồ ly hơi tức giận.
Bạch Ấn bật cười cúi đầu, lần thứ hai bắt lấy cánh môi nàng, khe khẽ đáp: “Được chứ, Noãn Noãn của ta…”
Lần thứ hai chàng bị lạc trong ngọt lành và mềm mại của nàng, nhưng ngay lập tức chàng cảm giác tiểu cô nương trong ngực không an phận động đậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, chàng hít sâu một hơi.
Tiểu hồ ly làm như bị dọa sợ bởi phản ứng của chàng, mắt trông mong giải thích: “Sư tôn, ngọc bội trên người của người chọc vào người con…”
Thoắt cái, màu đỏ lan từ tai đến tận cổ Bạch Ấn, chàng duỗi tay giữ chặt không cho nàng lộn xộn.
Trên người chàng nào có chiếc ngọc bội nào, mà là…
Tiểu hồ ly vô tâm vô phổi, buổi tối vẫn ngủ bên gối chàng.
Bạch Ấn nhắm mắt nhưng lại không ngủ nổi, chờ tới hơn nửa đêm không thấy nàng trong lúc ngủ mơ hóa thành hình người đành phải mất mát từ bỏ.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, chàng cảm thấy hạ thân nhớp nháp, lúc hiểu rõ đó là gì Bạch Ấn bùm một cái đỏ bừng mặt.
Chàng như trốn chạy nhảy xuống khỏi giường, rồi lại nhìn tiểu hồ ly đang say giấc mộng phía sau lưng mình.
Cả một ngày Bạch Ấn đều cảm thấy không được tự nhiên, chàng sợ bỗng dưng bị tiểu hồ ly luôn bên cạnh người nhìn ra gì đó, may mà chàng xử lý sớm nếu không bị người ta biết, vậy…
Chàng bắt đầu suy xét buổi tối không thể tiếp tục ngủ chung một giường nữa, nếu không nam tử thiếu niên mới nếm thử tư vị tìиᏂ ɖu͙© như chàng căn bản có sức chống cự với nàng.
Nhưng chờ tới tối rồi, chàng chưa kịp đưa ra yêu cầu chia giường ngủ đã phát hiện tiểu hồ ly trên giường có gì đó không đúng.
Nàng co mình lại, thoáng run rẩy, thanh âm nhỏ bé nức nở dường như rất đau đớn, thống khổ.
“Tiểu Bạch…” Chàng vẫn có thói quen gọi nàng là Tiểu Bạch.
Khi chàng duỗi tay chạm vào nàng, nàng lập tức hoá thành hình người, chàng bỗng ngơ ngẩn.
“Sư tôn…” Toàn thân tiểu hồ ly nóng bỏng, nhìn thấy chàng như nhìn thấy vị cứu tinh, dán tới ôm lấy chàng nhỏ giọng tố khổ: “Đồ nhi khó chịu quá…”
Bạch Ấn luống cuống tay chân muốn kiểm tra cho nàng, nhưng lại không đành lòng đẩy ra, thế là cứ để nàng cọ sát như vậy một lúc lâu, rồi chàng mới ngỡ ngàng nhận ra, tiểu hồ ly của chàng đang động dục.
Linh hồ cũng thuộc loài thú, thú đều có kỳ động dục, nhưng nàng…
Tiểu hồ ly dường như cũng đã nhận ra, nàng cố gắng giữ vững vài phần lý trí đẩy chàng ra, định rời đi: “Sư tôn, để con về trong núi trước.”
Tuy bị giả thiết hệ thống làm suy yếu ý chí và tình cảm cá nhân để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhưng nàng vẫn không thể tiếp thu bản thân sẽ biến thành một con hồ ly động dục trước mặt chàng.
Hồ tính bổn dâʍ, không biết loài thú khi động dục sẽ có tình trạng thế nào, nếu làm ra trò hề gì doạ vị trích tiên tương lai trước mắt này chạy mất thì nàng phải khóc thét mất thôi.
Nhưng không đợi nàng bước ra nửa bước, một lực mạnh mẽ đã áp nàng xuống giường.
“Đang tới kỳ động dục mà nàng còn muốn đi đâu?” Bạch Ấn cắn răng nói.
Tiểu hồ ly vốn đã cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ hiện giờ càng như vì câu hồn đoạt phách con người mà sinh ra.
Linh hồ càng gần thần tiên thì càng dụ hoặc.
Nếu bây giờ để nàng ra ngoài, biết đâu gặp phải kẻ ác…
Bạch Ấn phát hiện chỉ nghĩ tới khả năng này thôi chàng đã không thể chấp nhận được, mặc kệ dáng vẻ khó chịu của nàng, chàng duỗi tay buông rèm giường.
Chờ chàng khôi phục tinh thần, phát hiện bản thân đã kéo đai lưng của tiểu cô nương dưới thân ra, bạch y lỏng lẻo lộ ra da thịt trắng ngần.
Chỉ một chớp mắt, Bạch Ấn cảm thấy suy nghĩ của mình đã không còn chịu khống chế nữa.
Chàng thấy tiểu cô nương khó chịu dưới thân, bèn cố gắng ổn định tinh thần, vừa dán sát nàng, vừa khẽ an ủi bên tai.
“Tiểu Bạch ngoan nào, đừng sợ, ta sẽ giúp nàng…”
Dứt lời, bàn tay run rẩy men theo vạt áo của nàng lần xuống phía dưới….