Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 62: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 122


Đọc truyện Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công – Chương 62: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 122


Soi trắng nhìn hắn một cái, gầm nhẹ một tiếng đáp lại.

Các trưởng lão của phái Thanh Vân ngồi quanh mặt mày kích động.
Đạo pháp có thể đưa tới động vật vừa có linh tính vừa mạnh mẽ như vậy, Trần Phá này nhất định có thể trở thành trụ cột vững vàng trong tương lai của phái Thanh Vân.
“Kiểm tra hôm nay dừng tại đây, đệ tử nào chưa triệu hồi được vật sống có thể thu dọn đồ rời đi.”
Trưởng lão Văn Tùng phụ trách chủ trì lần kiểm tra hôm nay nhìn quanh rồi mở miệng, nhưng chưa dứt lời ánh mắt ông nhìn thấy đệ tử duy nhất vẫn ngồi yên trong bụi cỏ khoanh chân, mày lập tức nhăn lại.
Mọi người đứng bốn phía cũng cười trộm, đặc biệt là những đệ tử ngoại môn không thể triệu hồi ra vật sống.


Khi nhìn thấy Bạch Ấn vẫn nhắm mắt đả tọa ở chỗ kia, bọn họ không chút lưu tình châm biếm, dường như so với những đệ tử ngoại môn không thể triệu hồi vật sống khác, Bạch Ấn thảm bại hơn nhiều.
“Bạch Ấn, kiểm tra đã kết thúc, con đang làm gì vậy?” Trưởng lão Văn Tùng hơi nhíu mày, cũng không hùng hổ dọa người.
Biểu hiện mấy ngày nay của thiếu niên này ông đều đặt vào trong mắt, bản thân hắn cũng không làm sai điều gì, chỉ có xuất thân là…
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Ấn mở mắt ra nhìn trưởng lão Văn Tùng, thấp giọng mở miệng: “Thưa trưởng lão, đệ tử cảm giác được có một hơi thở linh khí cực kỳ nồng đậm, hẳn là vật sống cực kỳ có linh tính, đệ tử đang muốn giao lưu để gọi nó lại đây.”
Bốn phía chợt phát ra tiếng cười vang, mấy đệ tử ngoại môn thường xuyên bắt nạt Bạch Ấn càng cười khoái chí hơn.
Mấy trưởng lão khác cũng không biết nên nói gì, trong mắt mang theo khinh thường.
Trước khi sói trắng xuất hiện bọn họ đã nhận ra rồi, nó là sinh vật có linh tính nhất trong khu rừng này.

Bây giờ Bạch Ấn còn dám nói có loài vật còn có linh tính hơn nữa.
Chẳng lẽ cảm giác của hắn so với bọn họ còn nhạy bén hơn ư?
Trong lòng trưởng lão Văn Tùng cũng không tin, nhưng vẫn do dự nói: “Vậy sẽ cho con thêm thời gian nửa nén hương, nếu con có thể gọi nó ra tới sẽ tính là con vượt qua.”
Bạch Ấn cung kính nói lời cảm tạ.

Trong tiếng cười vang bốn phía, chàng lần thứ hai nhắm mắt lại.

Sói trắng vẫn đứng bên cạnh Trần Phá, Trần Phá nhìn Bạch Ấn ngồi đó, trong mắt toàn là ánh sáng lạnh.
Cha mẹ của hắn đều bị ma tu hãm hại, hắn càng ghét Bạch Ấn hơn bất cứ ai khác, chỉ là trước đây hắn khinh thường nhằm vào kẻ đáng thương này mà thôi.
Đệ tử bốn phía cười vang: “Làm bộ làm tịch, nếu hắn có thể thật sự triệu hồi ra vật sống, cho dù có là con giun ta cũng sẽ khen một câu bản lĩnh!”
“Phải đấy, tự rước lấy nhục mà, thân mang huyết mạch ma tu dơ bẩn, chẳng lẽ ngươi lại muốn hắn thú nhận bản thân là một con ác quỷ hay sao, ha ha ha…”
Tiếng nói bốn phía không ngừng chui vào tai, trưởng lão Văn Tùng không thể không ho nhẹ một tiếng: “Bạch Ấn, con…”
Nhưng chưa nói xong, bởi vì ngay khi ông mở miệng, một bụi cỏ không xa trước mặt Bạch Ấn bỗng nhiên phát ra tiếng động sàn sạt.
Tất cả mọi người đều thấy sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng đó.

Những đệ tử đang chửi rủa khinh thường cũng ngừng thở.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, ngay khi tất cả mọi người cho rằng bụi cỏ chỉ bị gió thổi, giây tiếp theo, một con hồ ly nho nhỏ màu trắng bạc bước ra khỏi bụi cỏ rậm rạp, bước đến bên cạnh Bạch Ấn.

Hồ ly nhỏ bé màu trắng bạc xõa tung chiếc đuôi còn to hơn cả thân thể của nó, tai hơi rủ xuống, nó nhỏ giọng kêu một tiếng “chít, chít”.

Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của Bạch Ấn, nó nhảy một cái ngồi lên đầu gối chàng.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, trưởng lão Văn Tùng càng không dám tin tự hỏi một tiếng: “Linh hồ ư?”
Những người khác chưa nói gì, Trần Phá đã đáp: “Không thể nào, có lẽ chỉ là một con bạch hồ bình thường thôi.”
Sói trắng bên người hắn dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, gầm nhẹ một tiếng về phía Bạch Ấn thị uy, ra vẻ bài xích đối với hồ ly.
Nhưng tiếp đó, trong ánh mắt không dám tin của mọi người, hồ ly nhỏ bé ngồi trong ngực Bạch Ấn thong thả ngẩng đầu đối mắt với sói trắng…!mà con sói trắng còn uy phong lẫm liệt trước đó bị liếc một cái, lập tức lùi lại vài bước, sau đó trực tiếp quay đầu trốn về rừng cây….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.