Nữ Phụ Phản Công - Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta Full [ Np - H ]

Chương 55: Chuyện Gì Đến Thì Cũng Sẽ Đến (phần 1)


Bạn đang đọc Nữ Phụ Phản Công – Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta Full [ Np – H ] – Chương 55: Chuyện Gì Đến Thì Cũng Sẽ Đến (phần 1)


Tối hôm trước khi đi dã ngoại…

– Mai Mai, cậu tìm tớ sao?

San San mặc bộ đồ ngủ vô cùng lố bịch hình banana, Mai Mai ánh mắt giật giật nhìn cái áo rồi cố gắng chuyển ánh mắt đi…

– San San…

Mai Mai suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Mai cậu đừng đi dã ngoại có được không…?

Mai Mai lo rằng San San sẽ gặp nguy hiểm… Mai Mai là hậu duệ của Thiên Đạo, dù chưa biết San San là công chúa hay không nhưng Mai Mai cũng không muốn San San gặp nguy hiểm…

Cô nhìn Mai Mai một lúc rồi suy nghĩ… Hình như nữ phụ Mai Mai yêu thầm người anh trai ruột này thì phải? Cô thở dài vỗ vai Mai Mai chắc nịch


– Mai Mai, cậu không phải lo, tìm cơ hội tấn công hắn, tình yêu không có lỗi ( huống chi đây là tiểu thuyết…) – Cô nuốt câu cuối vào trong họng

-??????

Mai Mai ngớ mặt ra nhìn cô… Cái gì mà tấn công? Ruột thịt gì cơ????

San San nhìn khuôn mặt bạn thân liền nghĩ cô nàng có khổ tâm lại tiếp tục thở dài vỗ vai:

– Đừng buồn, cố gắng lên, tớ luôn ủng hộ cậu!

-?????????????????????????????????????????


Mặt Mai Mai lúc này ngàn dấu hỏi chấm…. Cô bắt đầu nghi ngờ về đầu óc của San San có phải bị chạm vào đâu đó không…

Sực tỉnh thì cô nàng San San đã đi vào nhà rồi…

– Chắc mai thật sự phải theo sát San San rồi…

Mai Mai vừa đi liền có bóng người đứng chập chờn không rõ dưới ánh đèn mang một chút quỷ dị làm người khác sốt rét…

– Cố Doanh Doanh….!!!!


.

.


– Các em tập trung… Hôm nay chung xe cùng các em là tôi, thầy kenny và thầy Tiêu.

Dụ Nguyên nở nụ cười dịu dàng, nữ sinh trong xe hét ầm cả lên còn nam trong xe thì ghen tị…

San San ngáp một cái… Cô thực sự không quan tâm lắm… Từ cái vụ nhờ Dụ Nguyên “giải độc” cô cũng chẳng mấy để ý… Vốn nam chủ của nữ chủ rồi, sống an nhàn cho lành…

– Tôi có thể ngồi cạnh em không?

Giọng nói quyến rũ phất phơ bên tai cô làm cô ngứa tai nhìn lên, Minh Dạ Nguyệt mỉm cười đợi chờ cô nói gì đó, cô nhìn một lát rồi cúi xuống:

– Không.

Minh Dạ Nguyệt vẫn cười trong lòng… Đã thú vị như lúc còn bé rồi…

– à… Giáo sư kenny… Nếu giáo sư không ngại… em vẫn còn chỗ…

Giọng nói dịu dàng nữ tính trong veo này cô không cần nhìn cũng biết là ai… Nữ chủ bàn tay vàng của chúng ta chứ ai…

Minh Đang Linh hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh lá nhẹ, mái tóc buông dài khuôn mặt chờ mong người nhìn liền yêu.

Minh Dạ Nguyệt mỉm cười định nói gì đó liền một âm thanh trầm ấm nữa phát lên:

– San San, có thể cho anh ngồi cùng không?

– Không.

Cô thực sự không nhìn mặt mà trả lời trong tích tắc làm khuôn mặt Dụ Nguyên trở lên bất đắc dĩ, Minh Dạ Nguyệt cố nhịn cười đến mặt muốn méo còn Minh Đang Linh vò nát gấu váy….

Con nhỏ Tích San San đáng ghét! Cô ta thật uất ức…!!!!!

Tiêu Hồn thấy liền cười quỷ mị lại gần San San:

– Vậy cô nương có muốn ngồi với tại hạ?

Cách xưng hô kì cục làm San San ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Hồn… Cô vẫn còn có chuyện muốn nói với Tiêu Hồn liền im lặng xích nhẹ người qua, Tiêu Hồn mỉm cười yêu nghiệt ngồi xuống…. Chiếc xe không khí trở lên u ám… Nữ sinh nhìn cô với ánh mắt viên đạn, Minh Dạ Nguyệt và Dụ Nguyên cùng lúc nhíu mày… Cảm nhận được nguy cơ nho nhỏ trong thâm tâm của bản thân…


Tiêu Hồn mỉm cười nhẹ, Mai Mai lúc này mới để ý hắn đã ngồi cạnh cô liền bồn chồn không yên… Cô đúng là sai lầm khi nghĩ hắn không đi chung xe… Đúng là có âm mưu!

– Tại sao hôm đó anh lại bắt cóc tôi?

San San vừa đọc sách vừa hỏi, cô chính là không thích vòng vo…! Tiêu Hồn mỉm cười vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Tại vì tôi thích? (=)))) thỉnh đừng ném đá….)

Cô bỏ quyển sách xuống ánh mắt giật giật… Thật muốn đấm người này mà…

– Vậy tại sao lại thả con sư tử cái vào phòng của tôi?

– A…? Cái đó tại vì tôi cũng thích?

Cô trợn mắt… Tay nắm chặt… Cô muốn giết người!!!!!! Nếu không phải hắn chính là nam phụ sống sót duy nhất trong tiểu thuyết và nam phụ không thể động vào dù là nam chủ thì cô sớm cho hắn vài nhát dao vào m… ( Cho trí tưởng tượng bay xa =))) )

Minh Đang Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn gã Tiêu Hồn ngồi mỉm cười với San San… Gã là của cô ta! Gã chính là nô lệ của cô ta! Cô ta không cho phép gã được để ý đến loại đàn bà rác rưởi đấy!

Mọi thứ cứ vậy cho đến lúc xuống xe đi theo đoàn người, Dụ Nguyên phổ biến mỗi nhóm khoảng 8 ng, chia ra làm nhiều nhóm, cả đàn anh chị lẫn đàn em.

Dụ Nguyên, Mai Mai, Phương Ân Hoa,Minh Dạ Nguyệt, Phương Mẫn Mẫn,Tiêu Hồn, Tích San San,Minh Đang Linh.

Khi bốc phiếu chung với nhau cô liền muốn đổi… Tại sao cô lại cùng nhóm với Minh Đang Linh? Cô là nữ phụ hy sinh nhiều nhất đây mà… Đúng là cẩu huyết! Lại còn toàn nam chủ nữ chủ cùng với dàn nữ phụ…. Vô cùng cẩu huyết… Cô thật muốn phun một búng máu ra quá mà!

Dụ Nguyên là người dẫn đường bắt đầu lên núi, các nhóm khác cũng tản ra để lên núi xem ai lên trước.

– Mọi người đi cẩn thận, ở đây cũng khá là nguy hiểm, có thể ngã xuống vực, đi thật cẩn thận!

Dụ Nguyên nhắc nhở cả nhóm liền làm San San nhớ ra…. Cô nhớ rằng đây chính là lúc Lăng Hạo Thiên xuất hiện… Một trận động đất xảy ra làm nữ chủ bị ngã xuống vực, bất tỉnh gần một ngày thì Lăng Hạo Thiên xuất hiện, nếu cô không nhớ nhầm thì đây chính là đất chủ quyền của hắn…. Sau khi cứu được nữ chủ liền đem cô về vừa trị thương vừa xxoo vô cùng cuồng nhiệt làm cho nam chủ Dụ Nguyên cùng Minh Dạ Nguyệt tìm cô đến muốn bạc cả tóc hói cả đầu….

San San thở dài một hơi dài… Đúng là mấy gã mê gái..!

Uỳnh…

Mọi thứ bắt đầu chấn động… Cô nhíu mày… Cái gì vậy? Có cần động đất nhanh đến như thế hay không chứ?!

Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội làm tất cả gần như mất thăng bằng, Minh Đang Linh gần như ngã xuống thì đất liền nứt ở gần chỗ cô ta…


San San biết trước tình thế… Cô sẽ giúp hay không giúp đây? Cô chỉ là nữ phụ… Nữ chủ còn có bàn tay vàng… Nhưng nhỡ đâu lại có hiệu ứng cánh bướm xảy ra…? Cô chần chừ thấy đất gần nứt ra hết mà Minh Đang Linh vẫn nằm yên một chỗ, Dụ Nguyên cùng hai người kia cố gắng đứng dậy chạy qua chỗ Minh Đang Linh để kéo cô ta lại nhưng không được…

– Chết tiệt! Mình đúng là con ngu!

Vừa nói xong cô liền phóng vọt người về phía Minh Đang Linh kéo cô ta đứng dậy nói:

– Đứng dậy nhanh! Sắp nứt đất rồi cô còn nằm đó chờ chết à?!

Minh Đang Linh run rẩy túm tay San San… Vừa đứng dậy thì mặt đất nứt ra, San San và Minh Đang Linh cùng mất thăng bằng, nhưng cô cố nắm tay Minh Đang Linh cho cô ta không bị ngã… Bỗng chốc khóe môi cô ta hiện lên một sự quỷ dị, San San ngơ người ra bị một lực đẩy kéo ngã về phía chỗ đất nứt, còn Minh Đang Linh ngã ra chỗ đất lành…

Lúc cô rơi xuống vực sâu, cô nghe thấy tiếng gào lên của Dụ Nguyên, tiếng gọi tên của Minh Dạ Nguyệt cùng với khuôn mặt hoảng hốt của Tiêu Hồn chạy kịp ra… Chỉ có Minh Đang Linh đứng trân người ra trên miệng cô ta hiện lên một nụ cười quỷ dị cùng nói thầm…

– Đồ cặn bã…. Chết đi….

Cô đọc được khẩu miệng của cô ta liền cảm thấy mình quá ngu dốt và thảm bại… Thảo nào cô bị giết bởi Dạ Minh… Giờ cô đã thấu… Tình người không phải lúc nào cũng được đáp lại….

San San nhắm chặt mắt lại…. Rơi dần vào trong bóng tối vực thẳm… Cô thật ngu ngốc….!

.

.

.

.

.

.

( ây gu ta chìm quá lâu rồi, bây giờ ta bơi lên nè :)))) cả nhà tối vui vẻ, yêu lắm :* thương lắm :* hê hê :3 )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.