Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 117


Đọc truyện Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại – Chương 117


Không thể để cô ta thoát được, Lý Thắng cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau truyền từ chân, tay dùng hết tất cả sức lực đẩy tảng đá ra.
Dáng vẻ hết sực cực nhọc và đầy khẩn trương.

Mãi được một lúc mới thành công thoát khỏi tảng đá to.
Hiện giờ một bên chân đã vô lực, vai cũng không còn sức, nhưng Lý Thắng vẫn quyết không từ bỏ, bằng mọi giá phải bắt cho bằng được kẻ đang đào tẩu kia.

Dù cho có lết đến phế đi nữa.
Đằng khác, Thảo Thanh đi theo trí nhớ của mình.

Đi sâu vào con đường mà cô ta chọn, càng dần dần sẽ thấy được một bậc thang.

Không chần chừ hay suy nghĩ gì nhiều, Thảo Thanh một mạch chạy theo lối cầu thang, cảm nhận càng lúc đi lên cao.
Mãi mới thấy tận cùng, trên mép đầu nhìn lên là thấy một cánh cửa gỗ nhỏ.

Thảo Thanh gõ nhẹ vài cái, xác định đúng đây là lối ra ngoài, cô ta cười vui vẻ, đưa tay đẩy cảnh cửa gỗ trên đầu ra.
Sau đó dùng sức leo lên trên, vừa nhấc người ra khỏi hầm mộ, một làn gió nhẹ thổi qua người, tựa như sợi lông chim làm tê tái cả cơ thể.
Thảo Thanh hít thở khí trời trong lành, nhìn quan sát xung quanh mới biết hoá ra bản thân đã lên tới đỉnh núi.

Từ đây có thể nhìn rõ mọi cảnh vật khắp nơi.
Cô ta chẳng hề biết sợ độ cao, ngược lại dáng vẻ rất khoái trí, đứng thẳng lưng ngay trên đỉnh núi, hai tay dang rộng hít thở khí trời.
Cảm giác của sự tự do, thoải mái!
Hồi sau Thảo Thanh mới quay về vấn đề chính, cô ta ngồi xuống, tay bắt đầu mở chiếc gương chứa châu báu.
Vì có khoá lại nên cô ta dùng súng, bắn dứt khoát.
Thành công mở khoá, trước khi mở hẳn gương ra, Thảo Thanh hít một ngụm khí, cười nhẹ ra một cách hạnh phúc.

Tay bắt đầu từ từ mở gương.
Lòng háo hức từ lâu nhưng vô tình bị trùng xuống nỗi thật vọng rất nhanh.

Bởi vì…cái gọi là châu báu nhà Lý gia, hoá ra chỉ là một cuộn giấy mục nát.

Cố kìm lại nỗi thất vọng, Thảo Thanh mở ra thử xem cuộn giấy ghi gì, lỡ như trong đó lại ghi địa chỉ cất giấu thì sao.
Nào ngờ…mọi cố gắng của cô ta không được đền đáp.

Cuộn giấy rách nát cũ ký kia chỉ ghi toàn gia phả của Lý gia, cũng như là lịch sử ra đời và tồn tại đến tận bây giờ.
– Khốn khiếp! Gia phả mà còn gọi là báu vật.
Thảo Thanh tức giận, văng tục một câu.

Nỗi cay đắng này làm sao mà có thể nguôi ngoai được.

Cô ta đã được trùng sinh, tận dụng hết mọi cơ hội để dành được báu vật gia truyền này, nào ngờ ông trời quá nhẫn tâm, khiến cô ta rơi vào vực thẫm vô tận.
Bất công, quá bất công…
Thảo Thanh ném cả cái kho gương đi, cô ta đứng bật dậy, miệng hét to vào giữa trời:
– Khốn khiếp, tất cả mọi người trên thế giới này đi chết hết đi…!
– Cô mới là người phải chết.
Lý Thắng tiếp tục làm một pha xuất hiện đầy ngoạn mục.

Anh ta đứng ngay sau lưng Thảo Thanh, chẳng biết là từ khi nào anh ta đã đứng gần sát, chỉ cách có vài bước chân.
Thảo Thanh giật mình, quay đầu nhìn.

Ánh mắt của sự căm phẫn trồi lên, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, nếu không có được tiền tài thì cô châc chắn sẽ kéo bọn chúng chết hết.
Những tên đã và từng làm tổn hại cô ta đều phải chết!
Tay thuận tiện cầm súng, cô ta chỉa thẳng vào mặt của Lý Thắng, nhanh lẹ bóp còi.

Nhưng Lý Thắng đâu dễ để cô ta qua mặt thêm lần nữa, anh ta né tránh sang một bên, một tay lành lặn phóng mạnh con dao vào người Thảo Thanh.
Không ngờ tới con dao mà cô ta tính sát thương Lý Thắng, lại bị chính Lý Thắng phóng ra làm hại chết mình.
Cô ta không đỡ kịp, một dao đâm thẳng vào tim.

Chân đứng không vững, bước đi loạn xa, vì đứng ngay đỉnh núi, sát vách đỉnh, nên sự bập bênh của cô ta khiến cô ta bị rơi thẳng xuống vách núi.
Tiếng la thất thanh vang vọng ra một khu rừng, Lý Thắng cạnh đó cũng không ngờ tới, anh ta chưa kịp tiến tới bắt lấy tay thì Thảo Thanh đã ngã xuống rồi.
Lý Thắng ngồi bệt xuống, thở dài một tiếng rồi ngửa cổ lên trời la to.


Dường như là đang phóng thích hết tất cả nỗi giận và cũng như tình yêu mà anh ta dành cho Thảo Thanh.
Một hàng nước mắt chạy dọc xuống khuôn mặt đẹp đẽ của Lý Thắng.
Lúc sau anh ta nằm bẹp xuống đất, cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức, có lẽ cửa tử cũng đang từ từ tìm tới anh ta.
Mắt bắt đầu híp lại, trước khi thật sự chìm vào cơn mê, Lý Thắng vẫn nghe rõ được tiếng gọi của Hoàng Tuấn, xen lẫn là tiếng ồn ào của chiếc trực thăng.
…——————————–…
Qua một đêm đầy rẫy sự bi kịch và kịch tính.

Úc Noãn vẫn tiếp tục chìm sâu vào cơn mê.

Còn Giang Mạc tuy bị thương cũng rất nặng, nhưng sức của hắn vốn không phải người thường.
Chỉ nằm ngủ được vài tiếng liền thức dậy, một mực ngồi cạnh giường của Úc Noãn, chờ đợi cô sớm tỉnh dậy.
Bây giờ mặt trời đã nhô cao tới đỉnh, trong căn phòng sang trọng, nồng nặc mùi thuốc khử trùng, sộc lên mũi khiến cho ai cũng phải nheo mắt khó chịu đôi chút.
Ánh năng xuyên thấu tấm màn cửa sổ, bình hoa đặt ngay vách thành của cửa sổ, gió cùng ánh nắng chiếu rọi vào, mùi thơm của cánh hoa nhài lôi kéo cùng mùi nắng, đi thẳng vào phòng bệnh của Úc Noãn.

Nhờ vậy cũng át đi được một ít mùi thuốc khử trùng.
Giang Mạc mang khuôn mặt đậm buồn, mắt chăm chút quan sát từng biểu hiện của Úc Noãn.

Lâu lâu hắn còn thủ thỉ bên tai cô, kể cho nghe những chuyện trên trời dưới đất.
– Úc Noãn, em hãy mau tỉnh dậy đi, chúng ta còn thiếu một cái đám cưới chưa hoàn thành nữa đó.
– Úc Noãn, em xem…bây giờ đã trưa rồi, tại sao em còn không mau tỉnh dậy.

Anh biết em không có thói quen dậy muộn mà…
Từng lời nói đều hàm chứa sự yêu thương, đầy cảm xúc.

Thế nhưng Úc Noãn mãi vẫn không tỉnh dậy.
Đôi mắt của cô bị tổn thương nặng, tạm thời có thể sẽ bị mù.
Bây giờ nhìn lại, Giang Mạc đưa tay vuốt mặt của cô, vải băng trùm lấy đôi mắt xinh đẹp của cô, ngay đầu cũng phủ kín băng, đôi tay vốn mịn màng cũng bị miếng vải băng trắng đục bao lấy.

Người của Giang Mạc cũng không khác gì cô, có điều hắn nào để tâm đến bản thân, điều duy nhất hắn thấy chính là nỗi đau mà cô đang chịu.
Người con gái nhỏ bé mà hắn nâng niu, giờ đây lại nằm im trên giường bệnh, không chút cử động, khắp người đều là mùi thuốc, và vải băng.
Lần nữa Giang Mạc lại khóc.

Hắn khóc đến nỗi không thể thành tiếng.

Nỗi đau cứ nghẹn lại trong lồng ngực, tim hắn nhói đau.
Cứ thế thoáng cái đã 3 năm trôi qua.

Úc Noãn vẫn như cũ, một dấu hiệu cử động cũng không có.
Như thường lệ, Giang Mạc luôn ở cạnh cô, hắn đem hết công việc từ trên công ty đem tới bệnh viện.
Một bên xử lý tài liệu, một bên chăm chú quan sát từng biểu hiện của cô.

Ngày qua ngày cứ lặp lại như thế.
Xử lý xong tài liệu, hắn liền kéo ghế ngồi cạnh giường của cô.

Tay lúc nào cũng nắm chặt lấy tay của cô.

Ở bên tai nói không ngừng nghỉ.

Mặc cho cô có nghe thấy hay không, hắn vẫn luôn nói.
Hắn kể về những chuyện thường ngày, việc học của Dalizel, và việc quản lý nhà hàng riêng của cô.
Lâu lâu ba mẹ nuôi của cô có đến thăm, ông bà cũng hay ngồi nói chuyện với cô.

Chỉ là…đáp lại họ chỉ toàn là sự tĩnh lặng.
Mẹ Liên của Úc Noãn nhiều lúc không kìm được lòng, đau buồn mà khóc nấc lên.

May thay ba Tuấn ở cạnh vỗ về, mới ổn được đôi chút.
…——————————-…
Cũng trong suốt 3 năm đó, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Từ sau vụ việc Thảo Thanh trượt chân té xuống vách núi, cô ta đã được đội cứu hộ tìm thấy, cơ thể đã bị tan nát, do rơi ở độ cao 40m.
Còn Lý Thắng, sau khi được Hoàng Tuấn kịp thời tìm thấy, anh ta may mắn giữ được cái mạng.


Có điều một bên chân trái bị cưa đi, tảng đá to rơi xuống đã làm tổn hại rất lớn đến chân của anh ta.

Cả đời về sau, anh ta đã thành một người tàn phế.
Tưởng chừng Lý Thắng sẽ rất ai oán, nhưng mà không, anh ta ngược lại cảm thấy rất hài lòng.

Bởi lẽ đây cũng coi như là một sự trừng phạt thích đáng dành cho anh ta.
Bản thân vì quá mê muội trong tình yêu với Thảo Thanh, hại bạn bè và người thân của mình phải luôn đối mặt với sự đau khổ.
Coi như đây là cái giá phải trả vậy…
Về Vĩ Triết, anh ta đã nhận lấy sự trừng phạt từ pháp luật.

Bị phán 15 năm tù giam, nhưng vì tình nghĩa cũ, Giang Thiên xin toà giảm án phạt, từ 15 xuống còn 10 năm.
Trịnh Nhân thì không ngờ rằng, người cứ mải mê trong y học, thế mà lại có thể cưới được Katia về làm vợ.

Chỉ mới tìm hiểu được 2 năm, vậy mà đến năm thứ ba liền phát thiệp cưới cho mọi người.
Ai nhận được thiệp cũng đều bất ngờ.

Thật là lẹ làng làm sao.

Nhiều người còn không ngờ rằng Trịnh Nhân và Katia lại ở bên nhau, rốt cuộc đã bắt đầu từ bao giờ.

Đây coi như là một ẩn số rất lớn.
Nhóc Dalziel bây giờ cũng đã 9 tuổi, bắt đầu lên lớp 4.

Nhóc vốn thừa hưởng trí thông minh và lanh lẹ từ cha lẫn mẹ, thế nên việc học toàn đạt được thành tích rất tốt.
Mỗi lần làm bài kiểm tra đạt được điểm tối đa, nhóc đều đến bệnh viện đưa bài cho mẹ xem.

Nhóc hứng thú kể rất nhiều chuyện.
Nhiều lần Giang Mạc cùng ở bên hai mẹ con, nhìn cô vẫn cứ nằm im, mặc cho nhóc cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện.

Hắn nhìn rất đau lòng, luôn ở cạnh bên ôm lấy nhóc Dalziel, an ủi nhóc cũng xem như an ủi chính bản thân mình.
– Úc Noãn, em mau tỉnh dậy đi, sắp cuối năm thứ ba và bắt đầu sang năm thứ tư, thật sự thì đến khi nào em mới có thể tỉnh dậy đây.

Anh xin em….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.