Đọc truyện Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại – Chương 107
Sau một đêm, mạng xã hội rần rần vài tin hot.
Trọng tâm đều là liên quan đến đại thiếu gia độc tử độc tôn của Lý gia – Lý Thắng.
Thông tin đám cưới bị hủy bỏ giữa chừng đã bị rò rỉ ra ngoài.
Cộng thêm việc thiếu gia nhà họ Lý bị cướp, bắn bị thương phải nhập viện.
Bây giờ Lý gia đang nhốn nháo vô cùng.
Lý Minh, cha của Lý Thắng bận tối mày tối mặt, công ty đang trên đà xuống dốc, cổ phiếu hạ giá liên tục.
Còn mẹ của Lý Thắng, bà Lý Kiều Hoa khóc nức nở, thương xót cho đứa con trai một của mình.
Lý Thắng nhập viện, bất tỉnh đã được một ngày một đêm.
Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân nghe tin Lý Thắng nhập viện, cả hai người họ dù sao cũng là bạn bè thân thiết, không thể không giúp đỡ được.
Chỉ riêng Giang Mạc, hắn sau khi nghe tin động trời đó.
Vẻ mặt của hắn rất bình thản, đã thế còn chẳng bước một bước đến thăm Lý Thắng.
Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân muốn nói nhưng lại thôi.
Vì họ biết rõ tâm tư của Giang Mạc.
Hắn làm như thế chính là vì Úc Noãn.
Lại nhớ Lý Thắng quả thật rất quá đáng.
Đấng nam nhi nhưng lại ra tay thô lỗ, đánh Úc Noãn.
Người “làm chồng” như Giang Mạc sao có thể làm ngơ mà bỏ qua.
Tại bệnh viện.
Tận nửa ngày, Lý Thắng đầu óc mơ hồ tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng khóc của Lý Kiều Hoa.
Lý Thắng thở nhẹ, âm thanh mệt mỏi lên tiếng:
– Mẹ à, con không sao, con ổn.
Lý Kiều Hoa rất vui mừng khi con trai mình tỉnh dậy.
Có điều vài giây sau bà liền trở nên tức giận, lên tiếng trách móc, chửi rủa người đàn bà tâm địa độc ác kia:
– Con tiện nhân Thảo Thanh đó, thật là tức chết mẹ mà.
Con ơi con, sao số con khổ thế này…
– Mẹ à…đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa.
Lý Thắng giận dữ không kém, hắng giọng nói.
Bà Lý Kiều Hoa hiểu chuyện, gật gật đầu, không nhắc đến nữa.
Lúc này Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân gõ cửa đi vào phòng bệnh.
Lý Kiều Hoa thấy thế liền đứng dậy đi ra ngoài, chừa không gian lại cho bọn họ nói chuyện với nhau.
Hiện tại chỉ còn ba người, Trịnh Nhân là bác sĩ, tiến tới giường bệnh của Lý Thắng, tinh tế xem xét vết thương.
Thấy vết thương băng bó rất tốt, không bị hở.
Trịnh Nhân yên tâm, lùi lại phía sau.
Hoàng Tuấn ngồi xuống ghế đơn cạnh giường.
Ngồi chéo chân, tay khoanh lại.
Giọng điệu khắt khe nói:
– Đúng là chúng ta đã nhìn lầm người rồi.
Thật đê tiện mà.
Trịnh Nhân đồng tình, nhưng sắc mặt vẫn yên lặng, không nói gì.
Còn Lý Thắng thì nhăn mặt, khó chịu nói:
– Chết tiệt, đôi cẩu nam nữ đó.
– Bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, chú tâm dưỡng thương trước đi đã.
Trịnh Nhân bây giờ mới lên tiếng, khuyến khích Lý Thắng đừng suy nghĩ gì nhiều, kẻo nặng đầu khó chịu.
Không khí nói chuyện lúc đầu có chút căng thẳng, dần dần không nhắc còn đến Thảo Thanh nữa, bầu không khí mới có chút thư giãn ra.
Lý Thắng cử động khó khăn, may nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Tuấn, dễ dàng cầm lấy ly nước và uống nhấp môi.
Sau đó cả ba người nói chuyện một chút về vấn đề công ty của Lý Thắng.
Đang ngồi bàn bạc cách giải quyết, đúng lúc ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Cả ba người trong phòng đều ngờ hoặc khó hiểu, nếu là Lý phu nhân thì đâu cần phải gõ cửa như thế.
Để mau chóng giải quyết nghi vấn, Lý Thắng lên tiếng cho mời vào.
Hai thân người một cao một thấp tiến vào trong.
Nhìn rõ đó là Giang Mạc và Úc Noãn, cả ba người trong phòng đều bất ngờ.
Bởi họ còn tưởng Giang Mạc sẽ không đến.
Nào ngờ đã đến còn dẫn thêm người.
Lý Thắng không hiểu sao cảm thấy bản thân có chút ngượng.
Nhất là khi đối mặt với Úc Noãn, có chút khó xử.
Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân đứng dậy, nhường lại ghế cho Giang Mạc và Úc Noãn.
Giang Mạc lắc đầu không muốn ngồi, nhưng mà hắn tiến tới, kéo ghế về phía sau một chút, sau đó để Úc Noãn ngồi xuống.
Hắn sợ cô mỏi chân.
Úc Noãn ngoan ngoãn nghe lời.
Ngồi chéo chân, phong thái lãnh đạm không khác gì Giang Mạc.
Giang Mạc tiến tới cạnh giường, trên tay hắn đang cầm một sấp giấy tờ, hắn nhanh chóng đưa tới cho Lý Thắng.
Lý Thắng nhanh chóng nhận lấy, lật lật ra xem.
Vài phút sau sắc mặt của Lý Thắng trở nên âm trầm.
Mày kiếm nhăn lại, sắc mặt tối đen, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
– Quá đáng, thật là quá đáng.
Lý Thắng đập mạnh sấp giấy tờ xuống tủ nhỏ sát bên.
Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân khó hiểu, cùng nhau tiến tới và cầm xem thử.
Hoá ra đây là thông tin liên quan đến Thảo Thanh.
Tất cả mọi việc xấu của cô ta đều bị vạch trần ra.
Từ việc cô ta sắp xếp mọi chuyện để được gặp đám người bọn hắn.
Đã thế còn nhiều lần giở trò, bỏ thuốc bọn họ.
Khiến tất cả đều phải một mực lên giường cùng cô ta.
Nhiều lần họ biết rõ Thảo Thanh từng quan hệ với bạn mình, nhưng mà không biết nguyên do gì, nhiều lúc họ trở nên ngu muội, cùng cô ta chơi 4P.
Thật ghê tởm! Đáng ghê tởm!
Nhưng ghê tởm nhất vẫn chính là bọn họ.
Do họ ngu ngốc, ham mê nữ sắc nên gây ra hậu quả như bây giờ.
Có điều Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân dạo này không còn đụng tới Thảo Thanh nữa.
Hình như khoảng từ 5 năm trước, cái đêm cuối cùng kia, bọn họ xong việc đều chấm dứt quan hệ với Thảo Thanh.
Cùng lắm thì gọi điện mời ra ăn cơm.
Còn Lý Thắng thì khác họ, anh ta vốn đã luôn yêu Thảo Thanh.
Không để tâm đến quá khứ, một mực muốn rước cô ta về nhà.
Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân còn tưởng tính tình cô ta tốt bụng, ngoan hiền nên cũng không cản gì ý định của Lý Thắng.
Nhiều lúc họ còn tự trách bản thân lúc trước quá cường bạo, còn trách chính mình đã dùng địa vị để ép buộc Thảo Thanh lên giường cùng mình.
Còn tự mình trách mình, và cảm thấy thật có lỗi với Lý Thắng.
Hoá ra tất cũng chỉ là do chiêu trò của Thảo Thanh.
Do cô ta tự dựng chuyện, giả vờ mình thuần khiết.
Hứ! Thật đáng để kinh tởm…!
…—————————–…
Hồi lại suy nghĩ của mình, Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân quăng sắp giấy xuống đất, làm tất cả rơi lộn xộn dưới nền sàn.
Cả ba người đều rơi vào trầm lặng.
Giang Mạc đứng bên nhìn một lượt, rồi lắc đầu nói:
– Mọi chuyện cũng đã qua, biết rõ mọi việc là tốt rồi.
Nghe thấy Giang Mạc lên tiếng, cả ba người đàn ông ngu muội kia bừng tỉnh, nhìn thẳng vào Giang Mạc.
Ánh mắt khâm phục hắn, bởi vì trong số họ, thì Giang Mạc vẫn luôn tỉnh táo nhất, có thể nói dường như từ trước đến nay họ chưa từng thấy Giang Mạc đụng vào thân thể của Thảo Thanh.
Lúc này họ cùng nhau dời mắt, nhìn sang cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế.
Úc Noãn thảnh thơi ngồi chéo chân, hai tay đặt lên đầu gối, ngón tay nhỏ nhỏ nhịp từng nhịp.
Bây giờ mới nhận ra, người trước giờ Giang Mạc luôn xem trọng, luôn yêu thương chính là con gái nuôi của hắn – Giang Úc Noãn.
Họ gật gật đầu, nể phục.
Sau đó Lý Thắng nhớ ra gì đó, anh ta ấp úng lên tiếng:
– U-Úc Noãn, lần trước… tôi xin lỗi.
– Không sao? Tôi dù gì cũng là người rộng lượng, bỏ qua hết, bỏ qua hết đi.
Có điều…
Âm thanh kéo dài, ánh mắt liếc nhìn sang Giang Mạc, cô nhếch mép cười một cái, rồi nói tiếp:
– Chồng tôi có bỏ qua hay không thì tôi không có chắc.
Úc Noãn cười mỉm, cười một vẻ rất đầy tâm ý.
Giang Mạc cũng cười, hắn hiếm khi cười nên mấy người đàn ông trong phòng đều bất ngờ, cả kinh.
Thấy cô tự nhận hắn là chồng, hắn làm sao không vui cho được.
Nhưng để sang một bên, bây giờ quan trọng nhất là phải đòi lại công bằng cho vợ của mình.
– Tôi biết công ty cậu bây giờ đnag gặp khó khăn, đơn giản lắm, tôi sẽ đầu tư giúp cậu.
Nhưng… sau khi xong việc, cậu phải nhường lại 5% cổ phần của công ty cho Úc Noãn.
Coi như đây là phí bồi thường cho hai cái tát mà cậu đã từng tặng cho cô ấy.
Lý Thắng khó tin, mắt trợn to nhìn Giang Mạc rồi nhìn một lượt sang Úc Noãn.
Dừng lại người Úc Noãn một hồi, bỗng có một thân người cao khác che chắn tầm nhìn của mình.
Nhìn lên thì thấy khuôn mặt của Giang Mạc.
Hoá ra là đang giữ vợ, làm như sợ Lý Thắng nhìn muốn thủng Úc Noãn.
Lý Thắng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút.
5% là một con số không hề nhỏ.
Nếu công ty của Lý gia có người nắm giữ con số này, thì chắc chắn sẽ được vào ban hội đồng, có thể có tiếng nói trong công ty.
Ngay cả Lý Thắng là con trai ruột, độc tôn của Lý gia mà cũng chỉ được 18% cổ phần.
Nếu nhượng lại cho Úc Noãn 5% thì cần phải cân nhắc rất kỹ.
Đắn đo một hồi, Lý Thắng nhìn lên Giang Mạc, tâm trí rối loạn.
Nhưng hiện tại công ty của nhà mình thật sự đang trên bờ vực nguy cấp.
Thật không thể cứu vẫn được nữa.
Lý Thắng thở dài một tiếng, sau đó gật đầu đồng ý.
Giang Mạc đạt được ý muốn của mình, mím môi bạc cười.
Từ trong túi xách của Úc Noãn lấy ra một bản hợp đồng.
Bên trong là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.
Thật không hổ danh Giang Mạc, làm việc gì cũng tính toán rất kỹ lưỡng, rất chu toàn.
Xong việc, Úc Noãn và Giang Mạc khoác tay nhau vui vẻ ra về.
Trước khi đi Giang Mạc còn nói:
– Lần sau sẽ cùng mọi người ăn một bữa cơm.
Bây giờ chúng tôi có việc phải về trước.
– À, tạm biệt.
Hoàng Tuấn lên tiếng trả lời thay Lý Thắng và Trịnh Nhân..