Đọc truyện Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại – Chương 102
Giang Mạc sau vài ngày nghỉ ngơi bây giờ cũng đã khoẻ.
Hắn tiếp tục lao đầu vào công việc, bận ngày bận đêm.
Mỗi lần nhìn vào màn hình laptop của mình, khuôn mặt của Úc Noãn cứ luôn hiện ra.
Hắn cứ mỗi lần đọc xong một câu chữ, là lại nhớ cô một lần.
Out ra phần trang làm việc là trở về màn hình chính.
Nhìn chăm chú vào, khuôn mặt say ngủ của Úc Noãn hiện ra.
Nhớ lần trước hắn lợi dụng thời cơ, canh lúc cô ngủ say liền chụp lấy vài bức.
Rồi bản thân cũng lén lút đặt làm ảnh màn hình laptop.
Nhưng mà… Nhìn trêи ảnh thì vẫn không thể làm hắn vơi đi hết nỗi buồn nhung nhớ cô.
Hắn thở dài một tiếng, và rồi quyết định đứng dậy.
Thu dọn bàn làm việc cho gọn.
Thân cao lớn, soái khí một mạch hướng người đu ra cửa.
Trong lòng hắn hiện giờ nôn nao muốn gặp Úc Noãn vô cùng.
Về đến nhà thì lại thất vọng.
Đi vòng khắp nhà vẫn không tìm thấy cô đâu.
Giang Mạc nhăn nhó, khó chịu trong lòng.
Xoay người rời đi, đúng lúc Úc Noãn nhẹ nhàng từ cửa nhà đi vào.
Giang Mạc nhìn thấy, nét mặt nhăn nhó khi nãy phút chốc đều tan biến.
Nhanh chóng đi tới gần cô, chu đáo đỡ lấy tay của cô và giúp cô đi vào trong nhà.
Thấy hắn về sớm hơn thường ngày.
Bây giờ chỉ mới đúng 11 giờ.
Mọi ngày phải đến 12 giờ trưa, hắn mới trở về.
Nay bất ngờ thấy hắn về sớm, cô tính lên tiếng muốn hỏi nhưng lại thôi.
Dìu Úc Noãn ngồi xuống ghế salon.
Giang Mạc liền lao người đi xuống bếp.
Tự tay hắn lấy nước mát và trái cây đã gọt sẵn.
Nhanh chóng đem tới cho cô, hầu hạ cô.
Úc Noãn muốn cười nhưng không dám.
Cảm thấy hôm nay hắn ngoan đến lạ thường.
Ngờ hoặc hắn đang muốn giở trò.
Cô lên giọng nói:
– Sao đây, chú lại tính bày trò gì à? Sao hôm nay nhiệt tình đến vậy.
– Nào có, em cứ nghĩ xấu cho anh.
Anh quan tâm em là chuyện lẽ thường mà.
Nào mau lên, mau uống nước, ăn trái cây đi.
Hắn khẩn trương đưa nước cho cô, rồi lại xiên một miếng táo nhỏ đưa cho cô.
Khi cô nhận lấy, hắn liền vòng người đi qua phía sau lưng của Úc Noãn.
Nhẹ nhàng đưa lên vai và xoa bóp cho cô.
Úc Noãn tuy có chút nghi kỵ, nhưng thấy hắn chăm chỉ, chịu làm.
Cô cũng cười cười cho qua và bản thân tận hưởng quyền lời hiếm có này của mình.
Vài phút sau thấy dáng vẻ của cô thoải mái, vui vẻ.
Giang Mạc liền ấp úng nói nhỏ:
– Noãn này.
Hiếm khi thấy hắn nhẹ giọng như thế.
Úc Noãn bị nổi hết cả da gà lên.
Đã thế hắn còn gọi cô là “Noãn”.
Biết ngay sẽ có chuyện không lành đến tìm mà.
Úc Noãn thở nhẹ ra một tiếng.
Thấp giọng nói:
– Sao thế? Chú muốn nói gì thì mau nói đi.
– Chuyện là hiệp ước một tháng của chúng ta đó, em còn nhớ không?
Hắn vừa dứt lời, Úc Noãn mở to mắt nhìn thẳng hắn.
Lòng hắn thì thấp thỏm, lo âu.
Hắn sợ cô sẽ…
Nào ngờ Úc Noãn nhanh chóng lên tiếng nói:
– Nhớ chứ, đến khi thời điểm thích hợp, tôi sẽ cho chú một câu trả lời.
– Có thật không?
– Thật mà.
Nghe cô khẳng định như thế.
Giang Mạc vui mừng.
Vội vàng đưa thêm nước và trái cây cho cô.
Còn bản thân thì tiếp tục xoa bóp vai cho cô.
Ân cần và chu đáo đến mức thái quá.
Úc Noãn cười bất lực, nhưng cũng mặc kệ hắn.
…—————————–…
Một tuần sau.
Đến ngày lễ cưới của Thảo Thanh và Lý Thắng diễn ra.
Úc Noãn không ngần ngại đưa thẳng thiệp mời của mình cho Giang Mạc xem.
Hắn vô cùng bất ngờ.
Muốn ngăn cản cô, không cho cô đi.
Hắn sợ mọi người sẽ làm khó cô và cô sẽ bị khó xử.
Nào ngờ Úc Noãn gạt bỏ suy nghĩ lo lắng đó của hắn.
Cô dứt khoát muốn đi dự đám cưới.
Đã thế cô còn một mực muốn đi cùng hắn.
Nghĩ rằng chắc cô đã thông suốt, chấp nhận hắn, cho nên mới muốn cùng hắn đi dự tiệc.
Tâm trạng vui vẻ, hiển nhiên gật đầu đồng ý, muốn cô đi cùng với hắn.
Đám cưới của Thảo Thanh và Lý Thắng tổ chức ở nhà hàng năm sao Jardin D’es.
Nơi đây là nhà hàng Pháp lớn nhất nước Việt Nam.
Chi nhánh chính nằm ở ngay thành phố A.
Nhà hàng rộng rãi, cao tận 20 tầng cao.
Phong cách trang trí sang chảnh, giàu sang.
Vì đám cưới tổ chức vào ban tối, thế nên ánh đèn của nhà hàng Jardin D’es tỏ ra khắp đường đi.
Sự hào nhoáng càng lúc nổi bật hơn nữa.
Người thường khó ai mà có thể đi vào được.
Ngay cả những con ông cháu cha, quan lại nhà nước cũng khó mà đi vào.
Phải là người thật sự giàu sang, có chức có quyền trong thành phố mới có thể bước vào nhà hàng Jardin D’es này.
Chính điều đó, việc đám cưới của Thảo Thanh và Lý Thắng tổ chức ở đây.
Chứng tỏ quyền hạn của Lý Thắng trong thành phố này rất lớn, rất có quyền.
Chắc hẳn bây giờ người hạnh phúc, được nở mày nở mặt nhất chính là Thảo Thanh.
Bây giờ cô ta đang ở trong phòng riêng của mình.
Người người tới phục vụ cô ta.
Trang điểm cho đến làm tóc và giúp cô ta mặc váy cưới.
Khi thấy bản thân trở nên xinh đẹp, nhìn vào tấm gương lớn.
Thấy dáng vẻ cao sang, quyền quý của mình, cô ta đắc vênh mặt.
Ngày thường đã xinh đẹp, bây giờ trêи người lại mặc một chiếc váy cưới đắc tiền.
Ánh hào quang của Thảo Thanh càng lúc càng nổi bất và toả sáng hơn nữa.
Vô cùng hài lòng.
Thảo Thanh gật nhẹ đầu cho người đi hết ra ngoài.
Một mình cô ta ngồi im trong phòng.
Tay cứ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của mình.
Một lúc sau cửa phòng mở bật ra.
Cô ta tưởng là mấy người make up.
Chưa được sự cho phép mà đã dám đi vào.
Tính quay sang lên tiếng trách móc.
Nào ngờ Vĩ Triết lại xuất hiện.
Anh ta đi tới gần Thảo Thanh, miệng nhếch mép cười.
Thảo Thanh nét mặt hoảng sợ, khuôn mặt vốn trắng bây giờ lại càng trở nên trắng bệt hơn nữa.
Nhanh chóng đứng thẳng người.
Âm thanh vấp váp nói:
– Sao… Sao anh lại ở đây? Anh phải biết rõ mình không nên ở đây mới đúng chứ?
– Cô đang trách móc tôi đấy à.
Giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.
Thảo Thanh run người, im phăng phắc không dám nói thêm lời nào.
Thấy cô ta biết điều, Vĩ Triết cười thầm.
Tiến người lên gần sát cô ta, một tay bóp chặt cằm và nói.
Giọng điệu dứt khoát, rõ ràng từng câu từng chữ:
– Cô đừng có mà quên mục đích ban đầu của mình.
Ngọc Ánh Bảo, nhất định phải lấy về.
– Tôi đã biết.
Thảo Thanh ấm ức muốn tránh nhưng không dám.
Bản thân trở nên thấp kém khi đứng trước Vĩ Triết.
Hậm hức, bực tức đến cỡ nào cũng không dám làm càn.
Sau khi Vĩ Triết dặn dò Thảo Thanh thêm vài điều.
Anh ta nhanh chóng rời đi, sợ ở lại lâu sẽ không nên.
Thấy Vĩ Triết vừa đi, Thảo Thanh liền thở phào nhẹ nhõm.
Vuốt cái lồng ngực đang phập phồng, hồi hợp của mình.
Đúng lúc này cửa phòng phát lên tiếng gõ cửa.
Sợ gặp lại Vĩ Triết, Thảo Thanh giật bắn người.
Từ bên trong vang ra tiếng hỏi:
– Ai đó?
– Dạ thưa cô, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi ạ.
– Ừm, tôi ra ngay.
Thảo Thanh thở phào, nhanh chân đi ra ngoài và không dám làm chậm trễ thời gian..