Đọc truyện Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền – Chương 45
Quê của Nguyễn Ấu San cũng không quá xa, nằm cùng một khu vực với Nam Thành.
Cô và Hình Miểu, Trần Dũng cùng về với nhau, đầu tiên phải đi tàu cao tốc đến thành phố, sau đó Nguyễn Ấu San cùng Hình Miểu đi đến một trung tâm thương mại gần bến tàu để mua một ít đồ, hai tiếng sau, Trần Dũng lái xe mới thuê được đến đón bọn họ.
Sau đó, Trần Dũng đi theo sự hướng dẫn của Nguyễn Ấu San, từ trong thành phố lái xe về quê của Nguyễn Ấu San, là thôn Tam Hà.
Ba của Nguyễn Ấu San, Nguyễn Đại Thành, ở nhà nhận được điện thoại của Nguyễn Ấu San báo chuẩn bị về đến nơi, đã sớm ngồi ở cửa đợi con.
Nguyễn Ấu San vừa xuống xe, Hình Miểu và Trần Dũng giúp cô lấy đồ đạc cùng quà tặng trên xe xuống.
Nguyễn Đại Thành cũng lại giúp mọi người đem đồ xuống.
Ông xuýt không nhận ra con gái lớn của mình về nhà còn đem theo nhiều đồ như thế, chỉ càm ràm: “Về thì về đi, mang theo nhiều đồ như thế này làm gì? Có tiền thì cứ giữ lấy đó đi chứ.”
Nguyễn Ấu San: “Toàn là đồ dùng trong nhà thôi, cũng không tốn nhiều tiền đâu.”
Trước đây cô vốn sống trong nhung lụa, tới bây giờ cũng đã trải qua những ngày chịu khổ, cho nên khi trở về nơi thôn quê lạc hậu này cũng không quá bỡ ngỡ.
Nguyễn Đại Thành nói sơ chuyện trong nhà cho cô nghe: “Đó giờ con gửi về không ít tiền, ba với mẹ con dùng tiền đó xây thêm một cái lầu nữa, trên đó có để cho con một phòng, đồ dùng đều là đồ mới hết.”
Nhà của bọn họ vốn là một căn nhà trệt, hình chữ L, kiểu nhà ba gian bình thường.
Trước đây Nguyễn Ấu San và gia đình không hoà hợp, đa phần đều là vì cô và em gái Nguyễn Ấu Bình không hợp tính nhau mà phải ở chung phòng.
Hoặc cũng có thể nói đơn giản hơn là vì nhà còn nghèo.
Bây giờ, nhà trệt đã được xây thêm một lầu, trên đó cũng được trang trí khang trang, còn có một cái ban công nhỏ nữa, nhìn khá hơn trước nhiều.
Mẹ của cô Tùng Thục Quyên vốn đang nhặt rau ở sân sau, nhìn thấy Nguyễn Ấu San đã trở về, còn mang theo hai người bạn nhìn có vẻ không phải dạng vừa, vội vàng cười nói chạy ra đón.
Hình Miểu và Trần Dũng vốn chỉ định đưa đồ vào nhà rồi sẽ rời đi, sau đó cả hai sẽ đến ở khách sạn cách đó nửa tiếng chạy xe.
Tùng Thục Quyên biết bọn họ là đồng nghiệp của Nguyễn Ấu San, vội vàng nói: “Ở khách sạn làm gì cho tốn tiền, ở nhà vẫn tốt hơn chứ.
Vừa hay trong nhà mới xây thêm lầu, còn có phòng trống.
Đồ dùng là đồ mới hết, còn là đồ đặt làm nữa, không có dùng mấy thứ bậy bạ đâu….”
Nguyễn Ấu San thấy bố mẹ nhiệt tình như thế, liền bảo Hình Miểu và Trần Dũng ở lại luôn.
Cũng may Hình Miểu và Trần Dũng rất thức thời, uống xong ly nước thì liền lấy cớ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh thôn quê, để lại không gian cho Nguyễn Ấu San và ba mẹ nói chuyện.
Hôm nay không phải cuối tuần, hai đứa em song sinh trai gái của Nguyễn Ấu San mới học lớp ba thôi nên vẫn còn đang đi học, không có ở nhà.
Hình Miểu và Trần Dũng vừa đi, không khí náo nhiệt trong nhà liền trầm xuống.
Nguyễn Đại Thành dè dặt nói: “San San à, ba có xem con lên ti vi ca hát với nhảy, cái nào cũng làm rất tốt.
Trước đây là ba với mẹ không đúng, không để cho con đi theo đam mê ca hát ngay từ đầu…”
Tùng Thục Quyên cũng nói: “Đều là do ba mẹ bất tài, cho nên hồi trước mới….!Nhưng mà thôi, không nói chuyện đó nữa, bây giờ con có cơ hội để phát triển rồi, cũng tốt…”
Nguyên thân từ cấp hai đã muốn thi vào trường nghệ thuật khoa biểu diễn rồi.
Nhưng mà học khoa biểu diễn thì tiền học phí sẽ đắt hơn các ngành khác nhiều.
Nhà họ Nguyễn vốn khó khăn túng thiếu, cảm thấy Nguyễn Ấu San muốn học cái này chẳng khác nào lãng phí tiền bạc, cho nên mới không chịu cho cô đi đăng ký học.
Nguyên thân còn lén bố mẹ đi luyện tập cùng một người bạn có chung đam mê, bố mẹ cô còn mắng cô không chú tâm học hành, nói là thành tích thấp như thế thì thôi nghỉ học, đi ra ngoài kiếm việc làm còn có ích hơn.
Bản thân nguyên thân hẳn là rất giận bố mẹ mình.
Nhưng mà phía bố mẹ Nguyễn thì họ cũng có nỗi khổ riêng.
Bố mẹ bây giờ có thể cảm thông cho cô, tất cả đều vì bây giờ cô đã đạt được thành công bước đầu, trở nên nổi tiếng rồi.
Nếu như cô nghèo túng trở về, bố mẹ cô kiểu gì cũng sẽ mặt nặng mày nhẹ mà nói chuyện với cô.
Bây giờ, Nguyễn Ấu San cũng chỉ là người bên ngoài đến thăm nhà, cô cũng không quan tâm mấy chuyện thị phi đó nữa.
Nguyễn Ấu San nói: “Chuyện đã qua thì qua đi, không nhắc lại nữa, về sau sẽ khá hơn thôi.”
Nguyễn Đại Thành khô khan nói: “Ba không học nhiều, hồi trước cũng không thể cho con một cuộc sống tốt hơn.
Bây giờ con có tiền rồi thì cứ để dành đó, không cần gửi nhiều tiền như vậy về nhà đâu.
Cái giới này không ổn định, nếu được thì con vẫn cứ học đại học đi, kiếm một cái bằng rồi thì cũng sẽ đỡ hơn…”
Tùng Thục Quyên trừng mắt nhìn chồng mình, nói: “Mẹ ăn ngay nói thật, giờ nói không muốn trông cậy vào con là chuyện không thể.
Em trai em gái con còn nhỏ, con làm chị, tài chính đã khá hơn rồi, nếu trong nhà gặp chuyện thì vẫn mong con có thể giúp gia đình một phen.
Đương nhiên, vẫn là con lo cho mình tốt trước đã rồi mới tính tiếp.
Sau này, nếu con muốn đi học nữa thì càng tốt, còn nếu không muốn thì có thể dùng tiền kiếm được mua trước hai ba căn hộ gì đó, ở một căn, còn lại cho thuê, như vậy nếu lỡ công việc không tốt thì vẫn còn có thể làm bà chủ cho thuê nhà.
Nếu bây giờ con không có tiền, hồi trước tiền con gửi về còn dư tầm 30 vạn, mẹ có trích ra 10 vạn để phòng trường hợp khẩn cấp, sau này kiếm đủ tiền rồi thì trả lại cho con.
Chút tiền này ở trong huyện, trong thành phố cũng đủ để mua căn hộ rồi.
Nguyễn Ấu San nghe Tùng Thục Quyên nói thẳng thắn như thế, trong lòng lại cảm thấy thoải mái đi nhiều.
Bố mẹ quả nhiên có thể thiên vị hai đứa em hơn một chút, nhưng cũng không phải là không lo đến cô.
Bọn họ cũng hiểu được thế nào là đủ, không phải loại được voi đòi tiên, vẫn biết suy nghĩ cho cô.
Như thế là đủ rồi.
Nguyễn Ấu San: “Con thật sự định đi học tiếp, cũng chuẩn bị mua căn hộ rồi, nhưng mà giờ mua ở đây thì cũng không ở được, con định đợi kết quả thi xong mới tính xem là học trường nào, sau đó sẽ mua nhà ở chỗ đó.”
Nguyễn Ấu San: “Tiền con gửi về cho nhà mình, ba mẹ cứ giữ lấy đi.
Con đảm bảo là con có giữ lại cho mình nữa, không có gửi quá nhiều tiền về đâu.
Nếu tiền học phí của hai đứa nhỏ không đủ, ba mẹ cứ nói con.
Về sau tiền dưỡng lão của ba mẹ, con cũng sẽ lo hết.”
Nguyễn Ấu San: “Nếu đã muốn dựa vào con để giúp chuyện của hai đứa nhỏ, về sau giúp bọn nó tìm việc, mua nhà thì con sẽ không làm, con cũng không phải đang làm từ thiện.”
Nguyên thân trước kia thường xuyên cãi nhau với bố mẹ, lời qua tiếng lại một hồi lại trở nên khó nghe.
Cho nên bây giờ cô quyết định nói thẳng ra luôn.
Nghe Nguyễn Ấu San nói chuyện không cả nể nữa, rành mạch rõ ràng, Nguyễn Đại Thành và Tùng Thục Quyên ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tùng Thục Quyên: “Mẹ với ba con còn trẻ, vốn cũng chưa định dựa vào con đâu.”
Nguyễn Đại Thành hút một hơi thuốc lá: “Nếu con xác định không cần số tiền này nữa, ba và mẹ con cũng đã bàn qua, định đem số tiền này mua một ít máy móc nông cụ, sau đó thuê thêm người làm, mở rộng cày cấy.
Không chỉ giới hạn trong mấy loại khoai mà còn trồng thêm các loại rau dưa nữa.
Đợi thu lại thêm được nhiều tiền rồi thì sẽ mở rộng canh tác ra vùng núi, làm một vườn trái cây trên đó….”
Nói đơn giản chính là từ nhà nông nghèo, hai người sẽ mở rộng ra làm nhà nông giàu.
Dù sao đây cũng là lĩnh vực mà hai bọn họ quen thuộc.
Trước đây làm cực khổ cũng chỉ đủ duy trì cuộc sống, bây giờ tiền bạc dư dả rồi, có thể tính toán đến chuyện làm thế nào để tiền lại sinh ra tiền.
Tùng Thục Quyên: “Nếu như ba mẹ làm không được, mong năm sau con giúp đỡ học phí của hai đứa em một năm.”
Nguyễn Ấu San: “…..Vậy cũng được, nếu ba mẹ thấy khả thi thì cứ làm.
Nếu có kế hoạch thì viết ra cho con, con coi giúp ba mẹ một chút.”
Tới buổi chiều năm giờ, Nguyễn Hữu Lỗi và Nguyễn Ấu Bình tan học về nhà.
Nguyễn Hữu Lỗi là một đứa nhỏ nghịch ngợm, mà Nguyễn Ấu Bình cũng không thua kém gì, cũng là một con nhóc nghịch không kém.
Nguyễn Hữu Lỗi đi học về, trên mặt có vết bầm tím, ắt hẳn là lại đánh nhau với bạn rồi.
Nguyễn Ấu Bình đi bên cạnh mỉa mai: “Vô dụng dễ sợ, đánh có mấy cái mà cũng thua, vậy mà cũng đòi làm anh, làm em trai mới đúng hơn đó.”
Nguyễn Hữu Lỗi nắm tay vung vẩy: “Nguyễn Ấu Bình, mày nói ai vô dụng đó? Tao đánh người khác không lại chứ vẫn đánh mày được đó!”
Tùng Thục Quyên không kiên nhẫn mà gắt: “Nói nhảm nhí gì đó hả? Hai đứa đều đi ra ngoài hết cho mẹ! Chiều nay khỏi ăn cơm luôn!”
Nguyễn Đại Thành bình tĩnh, hỏi: “Hôm nay sao lại đánh nhau nữa?”
Nguyễn Hữu Lỗi không chịu nói, Nguyễn Ấu Bình bên cạnh liền méc: “Thằng nhóc họ Lý mồm miệng không sạch sẽ, nói Nguyễn Ấu San là được người ta bao nuôi này kia mới được giải quán quân, mới nghe tới đó là nó đã lao vô đánh người rồi.
Thiệt sự ngu dễ sợ, đi méc cô Lý là nó làm bài kiểm tra bị 0 điểm là được, để mẹ nó đánh nó không phải tốt hơn sao?”
Nguyễn Ấu San đang ở nhà chính ngồi quạt ăn nho: “…..”
Nguyên thân ngày trước khắc khẩu với cha mẹ, không hoà thuận với hai em, lúc nào cũng cảm thấy những ký ức này rất phiền.
Bây giờ gặp lại người thân, mà còn là ở trong tình cảnh này.
Ngày xưa nguyên thân còn đang tuổi dậy thì, đang trong thời kỳ phản nghịch, việc cãi vã với gia đình cũng là bình thường.
Nhưng mà thời kỳ phản nghịch của cô đã qua rồi, bây giờ đã là người trưởng thành rồi.
Cho nên, Nguyễn Ấu San cầm tô nho từ trong nhà chính bước ra, vừa ăn, vừa cười tủm tỉm hùa theo Nguyễn Ấu Bình: “Đúng, em út nói đúng đó.
Em trai, sau này em cũng nên học dùng đầu óc để suy nghĩ đi, dù sao tứ chi của em cũng không lớn thêm đâu.”
Nguyễn Hữu Lỗi: “Nè nè, là do em còn nhỏ thôi! Sau này nhất định sẽ còn lớn lên nữa!”
Nguyễn Ấu Bình: “Nguyễn Ấu San chị về rồi hả? Mau lại ký cho em mấy chục chữ ký đi, để em còn đem bán cho bạn học nữa!”
Nguyễn Hữu Lỗi: “Em cũng muốn!”
Nguyễn Ấu San: “……”
Vốn tưởng là lần này về sẽ không quen kịp, nhưng giờ cô phát hiện ra, cũng không quá khó để hoà nhập với mọi người.
Ở nhà hai ngày xong, Nguyễn Ấu San rời khỏi nhà, rời khỏi thôn Tam Hà.
Sau khi xác định kế hoạch mở rộng đất đai của bố mẹ Nguyễn có vẻ khả thi, cô liền gửi cho bọn họ 20 vạn.
Lỡ thua lỗ mất cũng không sao, chút tiền này cũng không quá nhiều.
Còn chuyện hai đứa nhóc nghịch ngợm kia, cô chỉ ký cho mỗi đứa mười chữ ký, để bọn chúng bán xong rồi thôi.
Mấy thứ này, nếu có quá nhiều thì không còn đáng giá nữa.
Đối với chuyện bọn chúng không chịu gọi cô là chị gái mà chỉ gọi tên, Nguyễn Ấu San không thể chấp nhận được.
“Gọi một tiếng tỷ tỷ thì chị cho một đồng nè.”
Nguyễn Hữu Lỗi và Nguyễn Ấu Bình hiếm khi đồng ý chuyện gì, cùng nhau ghét bỏ cô: “Giỏi dụ người khác quá ha!”
Sau đó, đứa nào cũng thành thật mà gọi “tỷ tỷ.”
Hai ngày qua, cô nghe gọi cả vài trăm tiếng “tỷ tỷ”, nghe đến mức tai muốn đau cả lên, liền quyết định ngưng chuyện này lại.
Lúc trên đường về Nam Thành, Nguyễn Ấu San đem mọi chuyện diễn ra trong hai ngày qua kể cho Thẩm Túc nghe trên WeChat.
Thẩm Túc: “Gọi một tiếng ca ca, anh cho em một ngàn.
Tin nhắn không tính, hoặc là thu âm hoặc là gặp mặt trực tiếp gọi.”
Nguyễn Ấu San:……?!
Ê, đại ca Thẩm từ khi nào đã nhiều chuyện, học cái kiểu vung tiền vô bổ thế này?
Lúc tới thành phố, Trần Dũng đi trả xe, Nguyễn Ấu San cùng Hình Miểu vào sân ga đợi trước.
Nguyễn Ấu San còn cố ý đi chậm mấy bước, sau đó thì thầm vào trong điện thoại: “Ca ca, ca ca, ca ca!”.