Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền

Chương 3232


Đọc truyện Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền – Chương 3232


Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

An Tư Viện đoán hai ba cái tên, những cô gái khác cũng sôi nổi nói thêm vài cái tên khác.


Nguyễn Ấu San có vẻ chán chả muốn tham gia.


Ở cái thế giới này, người siêu siêu nổi tiếng ai chẳng biết, đoán với chả không đoán làm gì nữa?

Thôi được rồi, tuy Nguyễn Ấu San đã sớm biết đáp án, rất có thể là Tiêu Thượng Kỳ, nhưng Nguyễn Ấu San thật sự không muốn nhận tấm poster có chữ ký của vị vương tử tâm hồn độc ác trong hậu cung của Tô Mạn Nhu đâu.


Tiểu Cam sau khi đưa ra rất nhiều gợi ý rồi mà bọn họ vẫn chưa đoán ra được là Tiêu Thượng Kỳ, đành phải đứng đó nói trắng ra: “Là khách quý lần trước có ghé thăm chương trình đó!”

Từ lúc ghi hình chương trình tới giờ, ngoại trừ Tiêu Thượng Kỳ ra, cũng có hai ba vị khách quý đến thăm ban, nói chuyện động viên các thí sinh.
Nhưng trong số ba vị khách mời này, chỉ có một mình Tiêu Thượng Kỳ là diễn viên có xuất thân ca sĩ, hai người còn lại, một người là nhà sản xuất lão làng, người còn lại là diễn viên kỳ cựu.


Gợi ý này quá rõ ràng rồi, các cô gái liền la hét chói tai, không ngừng gọi tên Tiêu Thượng Kỳ: “Là Tiêu Thượng Kỳ ạ!” “Trời ơi, không ngờ lại là Tiêu ảnh đế!” “Trời ơi đổi vận rồi bà con ơi!” “Má ơi cái này có phải là màn phản dame huyền thoại không? Đổi một lần thành một người siêu siêu tốt luôn đó má ơi!”

Nguyễn Ấu San:…..
Chị đây cũng không ngạc nhiên nữa!

Tiểu Cam thấy Nguyễn Ấu San không có phản ứng, trên mặt còn hơi hơi thất vọng, liền hỏi cô: “Sao thế? Người hỗ trợ đổi thành Tiêu ảnh đế, San San không vui hả?”

Nguyễn Ấu San: “Không phải đâu ạ, chỉ là em cảm thấy có chút không chân thật thôi.”

Nguyễn Ấu San trong lòng chửi rủa, mấy người của đội khác cùng lắm cũng chỉ mới có 25 tuổi, đem so với một ảnh đế đầu ba, nói trắng ra thì không thể gọi là tiền bối nữa mà phải gọi là lão sư không phải sao?

Sau giờ trưa, Tiêu Thượng Kỳ đến phòng tập.


Nghe nói là bởi vì đoàn phim mà y tham gia, nữ chính ngã bị thương ở chân, phần diễn cá nhân của y cũng đã quay xong, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn mà sắp xếp công việc đến làm khách mời cho chương trình.
Đồng thời, trong nửa cuối năm này, y muốn tung album kỷ niệm mười ba năm vào nghề nữa.


Tiêu Thượng Kỳ thấy ca khúc lần này là “Thời gian chậm rãi”, cảm giác hoài niệm cùng không khí ưu sầu của bài hát này vô cùng phù hợp với gu âm nhạc của y, nên mới quyết định không đổi bài.


Nếu phải nói Tiêu Thượng Kỳ có điều gì bất mãn, hẳn chính là đối tượng lần này y phải hỗ trợ lại là Nguyễn Ấu San.
Người này lúc trước không thể hiện thái độ cung kính với y, có nhiều khả năng chính là kiểu thí sinh dựa vào có kim chủ sau lưng mà mới được ngôi center.


Tiêu Thượng Kỳ vừa đến đã nhìn thấy Nguyễn Ấu San, mày hơi nhíu lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng ôn tồn tươi cười: “Nào, chúng ta hãy cùng nhau thống nhất cách làm sao để cải biên bài này một chút.
Các em có ý tưởng gì không?”

Nguyễn Ấu San là nhóm trưởng, buổi sáng cũng có nói sơ qua với mọi người về chuyện này.


Nguyễn Ấu San: “Bọn em với là nhóm nhạc nữ, không thể chỉ phô diễn kỹ thuật thanh nhạc, không khí của bài hát cũng không thể nào duy trì sự nhàn nhạt đau thương mãi, em đề nghị phần sau của bài này chúng ta đổi thành thông điệp tích cực, lạc quan hơn một chút.”


Tiêu Thượng Kỳ không đồng ý: “Nhưng bài này vốn dĩ là một bài ballad, nếu sửa lại như em nói, chẳng phải là làm mất luôn cái hồn của bài hát sao?”

Nguyễn Ấu San vẫn kiên trì: “Ca sĩ khi biểu diễn có thể khiến khán giả rơi lệ, nhưng nếu là một nhóm nữ thần tượng, em thấy vẫn nên mang đến năng lượng tích cực và sự vui vẻ cho người hâm mộ.”

Tiêu Thượng Kỳ nghĩ mãi cũng không tìm thấy điều gì để phản bác lời đề nghị này của cô, nhưng nếu cứ tranh cãi mãi vấn đề này thì lại chẳng phù hợp với hình tượng nam thần ôn nhu của y.


Y đành dịu dàng cười cười, hỏi: “Dù sao đây cũng là sân khấu của các em, tôi chỉ đến hỗ trợ thôi.
Nếu bạn học Nguyễn đã muốn như thế, tôi cũng không có ý kiến.
Nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, em đã có suy nghĩ gì về việc đổi một bài hát chậm rãi, đầy ưu tư thành nhịp điệu tích cực như em nói chưa?”

Nguyễn Ấu San quả thật đã có nghĩ đến việc này, liền nói: “Để em hát một lần cho lão sư nghe nhé?”

Tiêu Thượng Kỳ: “Được.”

Nguyễn Ấu San hát bài hát “Thời gian chậm rãi”, đoạn đầu cùng phần điệp khúc thứ nhất đều giống với bản gốc, coi như giữ lại tinh tuý của bài hát, nhưng đến đoạn bridge rồi phần lặp lại điệu khúc, chất giọng ưu tư của Nguyễn Ấu San dần dần biến mất, đẩy nhịp độ của bài hát lên nhanh hơn 0.5 lần, cảm xúc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


Trên mặt cô còn treo nụ cười nhàn nhạt, chất giọng mềm mại: “Thời gian chậm rãi trôi, qua những mưa gió cuộc đời, qua những nụ cười nước mắt, qua đi những đêm mơ về anh, qua đi những đêm dài, những xa hoa truỵ lạc, những náo nhiệt ồn ào.
Thời gian chậm rãi trôi, thật biết ơn vì có anh cùng sóng bước…”

Câu hát cuối, nhịp điệu của bài hát lại trở về chậm rãi như cũ.


Ký ức ngày xưa vốn dĩ không ngừng khiến người ta hoài niệm rồi ưu tư, chẳng sợ cảnh còn người mất, nhưng ít ra những kỷ niệm đẹp ngày xưa vẫn mãi còn đó!

Tuy các cô gái ở đây không phải là lần đầu tiên nghe Nguyễn Ấu San hát, nhưng mà ai nấy cũng đều cảm động: “Sửa lại như San San em thấy quá được luôn, nửa bài sau không khí khác hoàn toàn so với bản gốc, nhưng mà sự khác biệt rất tinh tế!”

“Hồi sáng có nghe San San hát bản gốc một lần, em nghe xong khóc lên khóc xuống.
Bây giờ nghe xong bản remix này của San San, em lại cảm thấy vui vẻ khi nhớ về những ký ức ấm áp ngày xưa!”

Tiêu Thượng Kỳ vừa rồi cũng bị cuốn theo giọng hát của Nguyễn Ấu San.


Y khẽ nhắm mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp trong đáy mắt.


Đúng rồi, chuyện đã qua, không có nghĩa là chỉ còn lại ưu thương.


Ngày trước bị bỏ thuốc, bị ép ở bên cạnh người phụ nữ kia, sau đó còn không kiêng nể gì mà lên giường với người đàn ông khác trước mặt y.
Nhưng khoảng thời gian khi hai người họ mới ở bên nhau, người đó cũng đã vô cùng dịu dàng, thật lòng mà đối đãi y.


Cũng nhờ người đó, bố của y mới còn sống, đường đi trong giới giải trí của y mới thuận lợi…


Chẳng là, y tự ti vì bản thân yếu thế, cái gì cũng phải dựa vào người đó mới đạt được, nên mới không chịu đáp lại tình cảm của người đó.
Nhiệt tình của người đó cũng lạnh dần, sau đó mới dùng người đàn ông khác để khiến cho y ghen.


Ngay từ đầu, Tiêu Thượng Kỳ vốn dĩ rất tức giận, tuy ngoài mặt là vẻ chết lặng, nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng phẫn hận, cảm giác như tôn nghiêm của bản thân đã bị người đó giẫm nát.


Những năm gần đây, Tiêu Thượng Kỳ luôn cố gắng tránh không nhớ về những ký ức đó, vì mỗi lần nhớ đến, y chỉ nhớ mãi về những lần cả hai khắc khẩu, nhớ về những lần phản bội nhau, những lần giằng co dây dưa giữa hai người.

Những ký ức đó thật sự rất mãnh liệt.


Nhưng mà hôm nay, khi Nguyễn Ấu San biến đoạn sau của bài hát trở nên nhẹ nhàng, lưu luyến, làm cho y nhớ lại những ngày xưa cũ kia, khi người đó còn là ảnh hậu cao cao tại thượng, chỉ vì lấy lòng y mà tự tay mình nấu canh, còn làm hỏng bếp, còn bị đứt tay…


Đó là khoảng thời gian y khó khăn nhất, nhưng người đó vẫn dùng hết sự ôn nhu và tốt đẹp dành cho y.


Nếu ngày đó, y đáp lại tình cảm của người đó, thì liệu những chuyện sau đó, có thay đổi không?

An Tư Viện thấy Tiêu Thượng Kỳ thất thần một lúc lâu, liên tục gọi tên y: “Tiêu ảnh đế? Tiêu lão sư?”

Tiêu Thượng Kỳ như trở về từ dòng suy nghĩ, y nhìn về phía Nguyễn Ấu San với ánh mắt vô cùng phức tạp.


Y cứ nghĩ rằng, cô là một người không có thực lực, chỉ dựa vào kim chủ mà trở nên nổi tiếng, nào ngờ, cô không phải như thế.


Nguyễn Ấu San rất giỏi, chẳng cần xem cô nhảy thế nào, chỉ cần nghe chất giọng nhẹ nhàng và trong trẻo này, cộng thêm khả năng cải biên bài hát xuất sắc, chừng đó thôi cũng đủ để cô debut với tư cách là ca sĩ solo rồi.


Giữa một rừng hoa thế này, Nguyễn Ấu San vẫn là bông hoa xinh đẹp, lộng lẫy nhất.


Tiêu Thượng Kỳ vỗ tay: “Em rất xuất sắc, giọng hát làm tôi lay động, hoàn toàn khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Xem ra, tôi cũng phải luyện tập thật tốt mới được, không thể để thua một người mới được.”

Tiêu Thượng Kỳ đến đây hỗ trợ với tư cách là ca sĩ, Nguyễn Ấu San lại dùng thực lực của mình chứng minh, khiến y giảm hẳn thành kiến của mình dành cho cô.


Mấy ngày sau đó, Tiêu Thượng Kỳ phát hiện bản thân đã lâu không tập nhảy, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, nên mỗi lần đến động tác khó, Nguyễn Ấu San nhẹ nhàng là đã có thể thực hiện xong, động tác nào ra động tác nấy, vô cùng trôi chảy, thậm chí còn khiến cảnh đẹp ý vui.
Còn y, tập rất nhiều lần, nhưng đến lần thứ tư mới miễn cưỡng xong động tác, nhưng nếu mà nói là đạt tiêu chuẩn hay chưa thì…


Tiêu Thượng Kỳ cảm thấy rầu rĩ mà nói: “Tôi lớn tuổi rồi, không thể bằng người trẻ tuổi các em được!”

Nguyễn Ấu San liền nói: “Không liên quan đến tuổi tác, động tác chỉ là đi lùi bước thôi mà, là do bây giờ lão sư đã là ảnh đế, không còn là ca sĩ chuyên nghiệp hay là dancer nữa.”

Tiêu Thượng Kỳ:….


Nói bậy nói bạ mà trúng đông trúng tây không à!

Nhưng mà Nguyễn Ấu San lần trước không hề ngán ai mà dám xéo xắt với Phó Việt Hành, bây giờ cũng không hề khách khí với y, vậy mà Tiêu Thượng Kỳ lại cảm thấy thoả mãn, kiểu như hoá ra thái độ của cô với y chưa phải là tệ nhất.


Mà kỳ diệu hơn là, thái độ của cô với bạn cùng nhóm, với các thực tập sinh, hay với các vị lão sư và nhân viên công tác lại vô cùng thân thiện, lễ phép, lời nói không có gai góc thế này.


Vào giờ nghỉ, các thí sinh khác kéo nhau lại làm quen với y, còn cô lại trốn vào một góc ngồi đọc sách, học bài.

Tóm lại, hoàn toàn không giống một tiểu tình nhân chỉ biết cậy sủng mà kiêu, giống một người vô cùng nỗ lực hơn.


Giống như y của ngày trước, được ảnh hậu đề cử vào đoàn phim, cũng có không ít người không hiểu chuyện cho rằng y bám váy phụ nữ mà đi lên, chỉ có những người thân cận với y mới biết là ngoại trừ thời gian ăn uống nghỉ ngơi tối thiểu phải có, thời gian còn lại đều dùng để mài dũa khả năng diễn xuất của mình.


Nếu không, không thể nào chỉ với thân phận của y, lần đầu tiên đóng phim điện ảnh mà đã nhận được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất!

Sau đó, tự y thi đậu vào trường điện ảnh, vừa làm việc vừa đi học, ngoài ra còn tự học mà thi đậu vào chuyên ngành hí kịch.


Còn có, trước đây y có hảo cảm vô cùng tốt với Tô Mạn Nhu, mới vừa rồi y tình cờ đi ngang qua phòng tập của cô ta, đứng từ xa nhìn cô ta chơi điện thoại, có vẻ là đang nhắn tin với ai vô cùng vui vẻ.


Đã sắp đến lúc phải biểu diễn rồi, nhưng vẫn còn tâm tình dán mắt vào điện thoại.


Nhưng mà, mỗi lần Tô Mạn Nhu tìm cớ đến nói chuyện với y, cô ta đều dùng đôi mắt long lanh vô tội mà nhìn y, y không cưỡng lại được mà bị hấp dẫn bởi ánh mắt ấy, tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn.


Cảm giác vô cùng kỳ quái.


Ngày trước đêm công diễn lần ba rất nhanh đã đến.


Buổi tối hôm nay, sau khi luyện tập xong cũng đã là mười giờ tối.


Tiêu Thượng Kỳ giữ Nguyễn Ấu San lại, hỏi: “Lần này em có tự tin là sẽ tiếp tục đạt được ngôi vị center không?”

Nguyễn Ấu San nhướng mày: “Sao thế ạ? Tiêu lão sư cảm thấy mình có tuổi rồi nên sợ lên sân khấu mị lực không bằng các vị khách trẻ kia sao?”

Tiêu Thượng Kỳ cố gắng đè xuống cảm giác bực bội, nhẹ nhàng nói: “Sao lại thế được? Qua mấy ngày tập luyện, tôi tự thấy trình độ của bản thân vẫn ổn.”

Nguyễn Ấu San nhìn Tiêu Thượng Kỳ rõ ràng đã tức gần chết nhưng không thể phát điên, cười tủm tỉm: “Em đương nhiên cũng vô cùng tin tưởng vào năng lực bản thân, hệt như việc Tiêu lão sư tự tin vào bản thân vậy đó.”

Nói xong, Nguyễn Ấu San liền đeo túi xách lên rồi đi ra ngoài, cứ như người đường đường là ảnh đế kia không khác gì không khí.


Chẳng lẽ là y đã già thật rồi, mị lực không còn như xưa nữa?

Rõ ràng là con nhỏ này suốt ngày cứ kè kè cái bình giữ nhiệt không buông, không phải giống người cao tuổi hơn y sao?

Nếu không phải vì những người khác luôn tìm đến y trò chuyện, Tiêu Thượng Kỳ xém chút nữa đã nghi ngờ là bản thân nhan sắc héo tàn, không cách nào tươi mới như những người khác nữa.


*

Nguyễn Ấu San vội vàng rời phòng tập, cũng không trực tiếp đi về ký túc xá mà lại đi về phía toà nhà của nhân viên.
Đêm nay, cô có người đến thăm ban.


Nguyễn Ấu San đi vào đã nhìn thấy một Thẩm Túc mấy ngày không gặp đang ngồi trong phòng nghỉ.


Trước mặt anh…
là một xấp các bài thi thử từ các trường trọng điểm trong Nam Thành.


Nguyễn Ấu San hiện tại đã không còn giữ nụ cười công nghiệp nữa, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thẩm tiên sinh, có việc gì mà anh tự mình đến đây vậy? Ngày mai là buổi công diễn lần thứ ba của em đó, ngày hôm sau sẽ được nghỉ, đến lúc đó đến chỗ anh lấy đề cũng được mà.”

Thẩm Túc nhìn thấy cô gái nhỏ, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Sáng mai tôi phải đi công tác nước ngoài, nên hôm nay rảnh rỗi một chút.

Ngày mai em cũng phải đi chụp quảng cáo mà.
Đêm mai sau khi diễn xong, tôi cũng không thể đến đón như mọi khi, cho nên đêm nay đến thăm em một chút.”

Nguyễn Ấu San ngày thường không gặp Thẩm Túc thì thôi, dạo gần đây cũng không còn hay nói chuyện với anh nữa.


Hệt như, kể từ lúc cô dọn ra khỏi nhà anh thì đã như thế rồi.


Mà đây cũng là chuyện bình thường mà, Thẩm Túc một giây cũng đáng giá mấy chục vạn rồi, làm gì có nhiều thời gian để mà ngồi nói chuyện phiếm với một người mới còn chưa xuất đạo chứ?

Dù Thẩm Túc có bận rộn đến đâu, mỗi lần cô gặp chuyện, anh đều kịp thời xuất hiện để giải quyết, luôn ở phía sau mà hỗ trợ cho cô, dù có giải quyết vấn đề cho cô cũng không hề đến tranh công.


Hiện giờ, nghe Thẩm Túc bảo chuẩn bị đi công tác, Nguyễn Ấu San đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc.


Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Túc, lấy đề thi trước mặt anh qua, hỏi: “Anh đi công tác nước ngoài sao? Lệch múi giờ thì em có thể cùng anh nói chuyện trên WeChat được không?”

Thẩm Túc trầm mặc một lúc: “Được, có gì em cứ nhắn, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ trả lời.”

Quả thật, ngày mai lên máy bay rồi, nhưng mà anh lại muốn dời lại, để có thể xem cô công diễn lần ba.
Lần đi công tác này cũng mất khoảng mười ngày, nhưng đã bị anh dồn lại xuống còn có bảy ngày, chỉ vì anh muốn về kịp để xem cô diễn đêm chung kết.


Nguyễn Ấu San cảm thấy ánh mắt của đại ca Thẩm lần này nhìn cô có gì đó hơi khác so với những lần trước, có chút phức tạp hơn, quan sát nhiều hơn, nửa bối rối, nửa như che dấu điều gì.


Mà cũng có thể là do cô nghĩ nhiều rồi, có lẽ đại ca Thẩm vì việc nhiều mà tâm tình cũng mệt mỏi cũng nên.


Nguyễn Ấu San liền cười mềm mại: “Em ở đây đợi Thẩm tiên sinh về nha.”

Thẩm Túc không kiềm chế nổi nữa, đưa tay xoa đầu Nguyễn Ấu San: “Được, tôi cũng sẽ chờ em.”

Nguyễn Ấu San không hiểu: “Thẩm tiên sinh, anh chờ em cái gì cơ?”

Thẩm Túc dừng lại một chút, định hạ quyết tâm nói thẳng ra luôn, nhưng lại thôi: “Đợi em thi đại học xong, có chút việc cần nói với em.”

Nguyễn Ấu San liền lộ ra vẻ mong chờ: “Được ạ.
Anh hứa rồi đó, đợi em thi xong, nhất định phải tặng quà theo thành tích đó nha.”

Thẩm Túc nghĩ thầm:…
Tôi muốn tặng cho em một người bạn trai, em có dám nhận không?

Nhưng mà Thẩm Túc cũng nhớ lần trước đã thương lượng với Nguyễn Ấu San, trước khi tốt nghiệp đại học không được có bạn trai.
Nếu như thật sự gặp được đối tượng phù hợp, nhất định phải dắt về cho anh đánh giá nhân cách trước.


Thẩm-gậy ông đập lưng ông- Túc: Anh tự cảm thấy bản thân tam quan đoan chính, nhân phẩm không có vấn đề.
Điểm khó chính là, cô nhóc này xem anh không khác gì phụ huynh, cái thích của cô đối với anh vô cùng thuần khiết.


Nói không chừng bây giờ chỉ có một mình anh có tình cảm đơn phương thôi.


Đợi một thời gian nữa, sau khi anh xác định tâm tình của mình không phải chỉ là cảm xúc nhất thời, anh sẽ tính xem nên đi bước tiếp theo thế nào!

~ Hoàn chương 32 ~


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.