Đọc truyện Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền – Chương 2727
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Lúc Nguyễn Ấu San chuẩn bị xuống xe, Thẩm Túc còn vòng qua bên chỗ cô để đỡ Nguyễn Ấu San xuống xe.
Lúc này cô mới chú ý, bên ngoài trời mưa đang tí tách rơi.
Giữa đêm mưa, gió lạnh thổi qua, Nguyễn Ấu San dù đang bọc trong quần áo ấm cũng không nhịn nổi mà hắt xì một cái.
Thẩm Túc: “Còn không mau vào nhà thay quần áo ấm?”
Nguyễn Ấu San cũng sợ bị cảm, vội vàng mặc áo khoác của Thẩm Túc vào: “Thẩm tiên sinh, chúng ta mau vào nhà thôi.”
Thẩm Túc do dự một chút, sau đó liền ôm lấy vai của Nguyễn Ấu San, để cô dựa vào người mình một chút: “Được rồi, đi thôi.”
Mưa cũng không quá to, quả thật Thẩm Túc không cần phải vươn tay ra che cho cô làm gì.
Nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy lụa đen, để lộ ra đôi chân trắng mịn như tuyết, lại nhìn thấy bộ dạng run rẩy vì lạnh của cô, bản năng thôi thúc anh phải làm thế.
Nguyễn Ấu San đang mệt lại còn bị lạnh, chỉ nghĩ nhanh vào nhà tắm nước nóng rồi đi ngủ, đầu óc cũng chẳng còn tỉnh táo mấy, cho nên không hề cảm thấy việc được đại ca Thẩm ôm vào lòng như thế này có gì không đúng.
Chỉ có duy nhất lão Trương tài xế đang ngồi trong xe nãy giờ đợi để chạy xe vào garage, ngồi đó trầm ngâm mà cảm khái, mùa xuân của Thẩm thiếu gia hình như tới rồi.
Lão Trương đã làm tài xế cho Thẩm Túc từ khi anh còn niên thiếu, lúc đó chỉ là đưa đón anh đi học thôi, đến nay là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Túc cho phép một người ngoài ngồi chung ghế sau với anh.
Mà Thẩm Túc vốn không thích gần gũi với người khác từ khi còn nhỏ, Thẩm phu nhân còn lo lắng anh sẽ độc thân cả đời.
Hôm nay, lão Trương tận mắt nhìn thấy Thẩm Túc chủ động cởi áo cho một cô gái khoác lên người, lại còn chủ động ôm vai cô gái này nữa…
Cô bé này đối với Thẩm Túc hẳn là vô cùng đặc biệt.
*
Nguyễn Ấu San vào trong nhà liền cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Bị lạnh một lúc liền khiến cô tỉnh táo hơn hẳn.
Cô đem áo khoác của Thẩm Túc cởi ra, còn nói với anh: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh.
Anh nhanh đi thay quần áo đi, em không cản trở anh tắm rửa nha!”
Dưới ánh đèn trong phòng khách, Thẩm Túc nhìn thấy người con gái trước mặt mình rõ hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp ngày thường, nay dặm thêm lớp phấn son trang điểm lại càng trở nên xinh đẹp hơn.
Trên chiếc cổ thiên nga thon thả đang đeo một sợi choker màu đen, trên bờ vai mảnh khảnh có hai sợi dây áo đen vắt ngang, đến cả xương quai xanh lộ ra cũng thật tinh tế….
Đẹp đến nao lòng, lại có thêm một chút…
quyến rũ.
Anh đưa mắt nhìn chỗ khác, nhận lại áo khoác: “Ừ, em mau tắm rửa đi ngủ đi.”
“Vâng ạ, Thẩm tiên sinh ngủ ngon.” Nguyễn Ấu San nói xong liền ngáp một cái, đang định trở về phòng thì mới phát hiện ra trên chiếc áo sơ mi màu đen của Thẩm Túc có đính đôi khuy mà lần trước cô tặng…
Nguyễn Ấu San liền quay đầu lại nhìn Thẩm Túc cười một cái: “Khuy tay áo này hợp với anh lắm đó.”
Thẩm Túc: “….
Ừm.”
Nguyễn Ấu San lại ngáp một cái, đi về phòng tẩy trang.
Giường ngủ bên ký túc xá của chương trình cũng thoải mái, nhưng không thể nào bằng chiếc giường bọc tơ tằm ở nhà Thẩm Túc được.
Nguyễn Ấu San tẩy trang xong, nằm trên giường một cách hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ.
*
Trong phòng ngủ chính ở trên lầu.
Vốn dĩ ban đầu Thẩm Túc có hơi buồn ngủ, đáng ra bây giờ đã ngủ mấy giấc rồi, nhưng mà anh lại nằm trên giường trằn trọc hồi lâu.
Anh không ngừng cố gắng xua đuổi hình ảnh hiện lên trong đầu mình, cố gắng nghĩ đến công việc ngày mai phải làm, ép bản thân nhanh chóng đi ngủ.
Cuối cùng cũng ngủ.
Nhưng mà khuôn mặt nãy giờ quanh quẩn trong đầu anh lại hiện lên lần nữa.
Thẩm Túc cũng ý thức được đây là mơ chứ không phải là hiện thực.
Anh cố gắng kiềm chế bản thân không được kích động, vì sợ rằng trong giấc mơ này, anh sẽ làm mấy chuyện không đứng đắn với bé con nhà anh….
May là chuyện Thẩm Túc lo sợ không xảy ra, anh chỉ mơ thấy Nguyễn Ấu San hình như mới thi đại học xong.
Mà còn là thi rớt nữa.
Cảnh trong mơ hình như là ở trong phòng khách nhà anh.
Trên gương mặt xinh đẹp ấy ngập đầy nước, biểu cảm hình như là đang khóc rất to: “Thẩm tiên sinh, em làm bài thi không tốt, làm sao bây giờ? Em muốn được anh khen thưởng mà…”
Thẩm Túc: “Em muốn sao? Có muốn tôi giúp em tìm một trường tốt để ghi danh không?”
Nguyễn Ấu San: “Hì hì, dù sao em cũng là ngôi sao mà, đi học trường nào chả như nhau.
Em muốn quen bạn trai, nhưng mà Thẩm tiên sinh giúp em giấu chuyện này nha, tạm thời đừng để người ngoài biết chuyện.”
Cô vừa nói xong, đột nhiên có một cậu chàng đẹp trai nào đó bước ra từ sau lưng Nguyễn Ấu San, nhìn qua có vẻ trạc tuổi với cô, cỡ chừng mười tám, mười chín tuổi thôi.
Hai người bọn họ nắm tay nhau, nhìn nhau cười ngọt ngào như muốn chọc mù Thẩm Túc.
Nguyễn Ấu San: “Thẩm tiên sinh, đây là bạn học cùng trường với em, anh nhìn xem cậu ấy có phải rất được không?”
Khuôn mặt mơ hồ của nam sinh kia quay về phía Thẩm Túc, bắt chước Nguyễn Ấu San mà gọi: “Chú Thẩm, cháu là bạn trai của San San.
Trước đây cháu có xem “Ước mơ ngôi sao”, còn đi xem San San biểu diễn “Tonight I fell in love with you”, đối với San San chính là vừa gặp đã yêu, muốn trở thành fan chồng của em ấy…
Chú Thẩm hãy tin ở cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng hết mình, trở thành một người thật ưu tú, đợi đến lúc San San tốt nghiệp, chúng cháu sẽ kết hôn, cháu thật sự muốn là chồng của em ấy…”
Chú con mẹ nó Thẩm!
Thẩm Túc tức giận đến tím mặt, vươn tay vơ đại gạt tàn thuốc mà ném về phía nam sinh kia: “Cậu nghĩ cậu là ai? Cái gì cậu cũng không có, vẫn còn phải nhờ vào gia đình chu cấp, vậy mà đòi làm chồng của San San hả? Chia tay, các người lập tức chia tay cho tôi!”
San San nhà anh là tiểu tiên nữ tốt nhất trên thế giới này, phường phàm phu tục tử như cậu ta mà cũng dám mơ mộng làm chồng của con bé á? Cậu ta không xứng!
Nhưng mà, điều khiến cho cõi lòng Thẩm Túc tan nát chính là, Nguyễn Ấu San lại phản kháng lại: “Anh vậy mà không cho em yêu đương ư?! Kể từ hôm nay, anh không còn là Thẩm tiên sinh của em nữa!”
Nói xong, Nguyễn Ấu San dứt khoát đỡ người bạn trai lúc nãy bị gạt tàn ném trúng, hai người nắm tay nhau đi ra khỏi biệt thự.
Cô còn bỏ lại một câu: “Tôi sẽ không quay về đây nữa! Nơi này không phải là nhà của tôi, anh cũng không là gì của tôi hết! Anh không có tư cách quản chuyện của tôi!”
Thẩm Túc sốt ruột muốn đuổi theo…
Sau đó, Thẩm Túc liền tỉnh lại.
.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||
Anh trước giờ rất ít khi nằm mơ, hơn nữa mơ xong cũng rất ít khi nhớ mình đã mơ gì.
Nhưng mà lúc này đây, Thẩm Túc lại nhớ mọi chi tiết một cách vô cùng rõ ràng.
Anh nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng một chút, sớm hơn nhiều so với giờ thức dậy lúc 6 rưỡi sáng thường ngày của anh.
Thẩm Túc xoa trán….
Tự nhiên anh lại nằm mơ cái giấc mơ quỷ quái gì thế này?!
Là do anh quá lo lắng chuyện Nguyễn Ấu San thi đại học, lo lắng cô sẽ yêu sớm, lo lắng việc một ngày nào đó cô sẽ qua lại với một tên đàn ông ất ơ nào đó, sẽ lựa chọn sai người ư?
Cái này….
Anh tuy là làm fan bố, nhưng cũng đâu phải là phụ huynh thật sự của cô, cùng lắm cũng chỉ tính là anh lớn trong nhà thôi.
Anh tuyệt đối không thể nào lúc Nguyễn Ấu San dắt bạn trai về nhà lại hành xử như người anh cực kỳ gia trưởng cổ hủ hồi xưa, trực tiếp ném gạt tàn thuốc về phía bạn trai của Nguyễn Ấu San được.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô có bạn trai sớm như thế!
Bé con nhà anh mới có mười tám, mười chín tuổi, yêu đương gì chứ, vẫn nên tập trung học hành, phấn đấu cho tương lai vẫn hơn.
*
Nguyễn Ấu San bị tiếng đồng hồ báo thức làm cho tỉnh.
Đã bảy giờ rồi.
Cô rời giường rửa mặt, lúc xuống nhà ăn sáng đã thấy Thẩm Túc đang ngồi ở đó rồi.
Ngay từ những ngày đầu, giữa hai người đã có nguyên tắc lúc ăn không nói chuyện, yên lặng ngồi dùng bữa sáng mà dì Vương chuẩn bị cho.
Vì là ở nhà, Nguyễn Ấu San mặc đồ bộ thoải mái, dùng băng đô cài tóc lại gọn gàng.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Túc vốn còn đang định ngồi xem tin tức một chút rồi mới đi làm, hôm nay không thèm xem tin tức, thay bằng ngồi nói chuyện với bạn nhỏ Nguyễn Ấu San.
Thẩm Túc mở miệng hỏi: “Hôm nay em sẽ quay quảng cáo cho dòng điện thoại XX đúng không?”
Nguyễn Ấu San: “Đúng thế, mỗi người có hai cảnh thôi, cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu.”
Nguyễn Ấu San bây giờ không có công ty quản lý, ngoại trừ quay quảng cáo ra, cô cũng không có lịch trình nào khác, định dùng thời gian còn lại ở nhà ôn bài.
Nhưng nơi này không có tài liệu học của cô, Nguyễn Ấu San cũng lười ra ngoài mua.
Cô hỏi: “Thẩm tiên sinh, em có thể mượn máy in trong thư phòng của anh được không? Em định in đề trên mạng xuống để làm.”
Thẩm Túc: “Không cần lên mạng tìm đâu, đây là bộ đề luyện thi tổng hợp lần đầu tiên của mười ba trường cấp ba ở Nam Thành.”
Thẩm Túc đi đến chỗ đựng báo chí trong phòng khách, cầm lấy hai túi hồ sơ, một cái đựng trong túi xách của cửa hàng văn phòng phẩm, một cái đựng trong túi quà tặng.
Nguyễn Ấu San theo bản năng bị túi quà tặng hấp dẫn sự chú ý, bởi vì, trên đó để logo của Chanel mà cô thích!
Thẩm Túc: “Cái này…
là quà đáp lễ cho khuy tay áo mà em tặng.
Quà cũng bình thường thôi.
Tôi có hỏi nhờ trợ lý chọn mẫu mà các cô gái tuổi em sẽ thích.”
Nguyễn Ấu San mở ra xem, quả nhiên chính là trọn bộ sưu tập son môi mới ra của Chanel mà bữa giờ cô không ngừng khao khát!
Cả thế giới số lượng chỉ có hơn một vạn bộ, có tiền chưa chắc đã mua được, vậy mà anh dám bảo là “quà cũng bình thường thôi” hả?
Nguyễn Ấu San: “Hu hu, thật sự biết ơn chị trợ lý ghê á! Chị ấy thật hiểu lòng em mà! Quả nhiên là tri kỷ mà!”
Thẩm Túc:……
Xem ra lần này tặng quà đúng ý rồi, bạn nhỏ nhà anh thật sự rất thích món quà này.
Thẩm Túc ho khẽ: “Đúng ra phải cảm ơn tôi chứ nhỉ?”
Nguyễn Ấu San: “Đương nhiên là phải cảm ơn Thẩm tiên sinh rồi.
Thẩm tiên sinh là tốt nhất đó!”
Thẩm Túc nghe được điều mình muốn, liền đem một cái thẻ tín dụng đưa cho Nguyễn Ấu San.
“Hạn mức chi tiêu của thẻ này là hai trăm vạn một tháng, nếu không đủ có thể nói với tôi.”
Nguyễn Ấu San:??!!
Nguyễn Ấu San: “Thẩm tiên sinh…
Cái này em không dám nhận đâu.”
Thẩm Túc: “Không phải bắt em phải tiêu tiền trong này, em cứ cầm trước đi, lỡ có chuyện khẩn cấp thì dùng.
Sau này em kiếm ra tiền rồi có thể trả lại tôi cũng được.”
Nguyễn Ấu San bây giờ vẫn còn dư hai mươi vạn tiền thù lao làm đại diện cho mặt nạ lần trước, nhưng mà chút tiền này, đối với một người mới bước chân vào giới giải trí như cô mà nói thì căn bản chả đáng bao nhiêu.
Nếu như cô có công ty quản lý, thì xe bảo mẫu, thợ trang điểm, làm tóc, stylist này nọ sẽ đều có công ty lo hết.
Bây giờ Nguyễn Ấu San không có công ty chống lưng, đương nhiên những thứ đó phải bỏ ra không ít tiền rồi.
Nhưng Nguyễn Ấu San cũng không ngờ rằng bản thân phải dựa vào Thẩm Túc về mặt tài chính nhiều như thế, bây giờ cô cái gì cũng không có để đưa lại cho anh.
Trong túi hồ sơ đựng đề thi kia, có thể thấy rõ có một cuốn sách tham khảo, Thẩm Túc lấy ra một tập hồ sơ khác, là hợp đồng “Trợ lý sinh hoạt đặc biệt” mà (nguyên thân của) Nguyễn Ấu San ký với Thẩm Túc, chỉ có hai trang giấy mà thôi.
Cái gọi là hợp đồng trợ lý sinh hoạt đặc biệt này, chính là hợp đồng làm tình nhân không cần bồi ngủ, nhưng đã đổi tên để đảm bảo về mặt pháp lý.
Thẩm Túc nói: “Lúc trước cái này cũng phải tự em muốn ký mà là do Phó Thuân Viêm ép buộc, hợp đồng này từ bây giờ coi như mất hiệu lực.”
Nói xong, Thẩm Túc trực tiếp xé bản hợp đồng làm hai.
Trong hợp đồng có viết, nếu Nguyễn Ấu San muốn chấm dứt hợp đồng trước, Thẩm Túc có quyền đòi lại toàn bộ số tiền đã đưa cho cô; nhưng nếu Thẩm Túc là người muốn chấm dứt hợp đồng, anh phải bồi thường cho cô gấp bốn lần con số đó coi như là tiền vi phạm hợp đồng.
Thẩm Túc: “Tiền lương tháng đầu tiên cùng hai mươi vạn tiền vi phạm hợp đồng sẽ sớm được chuyển vào thẻ của em.
Chừng đó tiền em đi làm bốn năm là có thể trả hết rồi, không cần trả lãi.”
Thẩm Túc vốn còn định nói, không trả cũng không sao.
Coi như là cho bạn nhỏ nhà anh chút tiền tiêu vặt, nhưng anh biết nếu anh nói thế, Nguyễn Ấu San nhất định sẽ không nhận.
Thẩm Túc nói xong rõ ràng, Nguyễn Ấu San cũng nhận lấy tấm thẻ kia.
Cô vốn không định dùng đến, nhưng nếu trong tay dư dả chút tiền vẫn tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, nếu cô thật sự dùng đến thẻ này, nhất định phải tranh thủ thật sớm.
Danh phận kim chủ không còn, Thẩm Túc sắp trở thành chủ nợ của cô thật rồi!
Thẩm Túc nói: “Tôi có một hy vọng nho nhỏ cũng không phải yêu cầu gì quá cao…”
Nguyễn Ấu San: “A? Anh nói đi.”
Quả nhiên, đồ tốt không bao giờ được cho không!
Thẩm Túc: “Tôi hy vọng trước khi em tốt nghiệp đại học sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Nếu thật sự gặp được người vô cùng phù hợp, muốn xác định quan hệ trước, em có thể báo với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp em kiểm tra nhân phẩm của đối phương, để tránh việc gặp phải tra nam không đáng tin cậy.”
Thẩm tổng: Hừ, muốn dắt bạn trai về ra mắt hả, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nói là “hy vọng”, nhưng mà thái độ của Thẩm Túc cũng rất rõ ràng rồi.
Nguyễn Ấu San biết, nếu như cô không đáp ứng hy vọng này của anh, anh hoàn toàn có thể thu hồi lại cái thẻ kia, cũng không chiếu cố cô như trước nữa.
Tuy rằng anh chưa đưa cho Nguyễn Ấu San tài nguyên gì lớn, nhưng mà không thể phủ nhận được là trước giờ cô luôn phải dựa vào Thẩm Túc.
Không có công ty quản lý hỗ trợ, nhưng bên phía chương trình cũng không dám cắt thời gian lên sóng của cô.
Tô Mạn Nhu, Phó Thuân Viêm, Phó Việt Hành muốn xử cô, nhưng vì ngại Thẩm Túc, nên cũng không dám làm ra chuyện gì động trời.
Nguyễn Ấu San tâm tình vô cùng phức tạp:….
Hoá ra Thẩm tiên sinh vẫn luôn làm một người fan bố mẫn cán, là cái loại “nhóc con còn nhỏ, không được yêu đương”, là cái loại fan bố đó đó!
Cũng may, Nguyễn Ấu San bây giờ một lòng dành cho học tập, làm việc, kiếm tiền, muốn biến bản thân thành một phú bà, nên đối với chuyện yêu đương cũng không mặn mà lắm.
Hơn nữa, Thẩm Túc cũng không có nói là tuyệt đối không được yêu đương, vẫn còn chừa cho cô đường sống.
Nếu cô thật sự thích ai đó, sau khi anh “sát hạch” người ta xong, vẫn có thể tính tới chuyện yêu đương trai gái.
Không khác gì một người phụ huynh sợ con mình gặp phải đối tượng bất hảo.
Cho nên, Nguyễn Ấu San cũng không cảm thấy lấn cấn gì, vô cùng thoải mái mà đồng ý: “Được, dù sao bây giờ em cũng không thích ai hết, nếu ngày nào đó gặp được, còn có Thẩm tiên sinh kiểm tra giúp, em vẫn là người được lợi nhất.”
Có khi người đang chìm trong bể tình không thể sáng suốt bằng người đứng bên ngoài nhìn vào.
Thẩm Túc:….
Cái gì, Nguyễn Ấu San thật sự nghĩ là anh sẽ giúp đỡ cô trong chuyện khảo sát đối tượng tương lai á?
Tự nhiên thấy hết vui.
Cũng may, cô nói bây giờ không thích ai hết.
Thẩm Túc nhẹ nhàng thở ra, đứng lên: “Thế đi, tôi đi làm đây, em ở nhà làm bài đi.”
Nguyễn Ấu San khóc không ra nước mắt: “…..
Vâng.”
Thẩm Túc nhìn bộ dạng này của cô, nhịn không được, duỗi tay xoa xoa mái đầu nhỏ: “Lát trưa tôi sẽ cho tài xế đến đón em, chúng ta cùng đi ăn trưa.”
Nguyễn Ấu San liền vui vẻ trở lại: ” Được ạ! Em muốn ăn mấy món mới lần trước anh đem đến cho em đó!”
Thẩm Túc: “Được, lát nữa tới nhớ cầm theo đề đã làm, tôi chấm điểm giúp em.”
Nguyễn Ấu San:……
*
Nguyễn Ấu San ngoan ngoãn ở nhà làm bài.
Chín giờ rưỡi sáng, tự nhiên nhận được một cuộc gọi của Tưởng Mỹ Thiến: “San San, cậu mau lên Weibo mà xem, tốt nhất là dùng account phụ mà xem, cậu đang bị người ta nói xấu, lên hot search luôn đó!”
Nguyễn Ấu San kinh ngạc: “Hả, nói xấu gì cơ?”
Tưởng Mỹ Thiến cả giận nói: “Thẩm tiên sinh tối hôm qua có phải là đứng ở chỗ lối ra của khách VIP đón cậu không? Cậu với anh ấy bị người ta chụp lại, đăng lên, nói anh ấy là kim chủ của cậu, còn nói là cậu do có kim chủ chống lưng nên mới liên tục giành được ghế center.
Ảnh chụp rõ ràng là do người trong chương trình chụp được, tức ghê á!”
Nguyễn Ấu San một chút cũng không hoảng hốt: “Chỉ thế thôi á? Tớ biết rồi, đợi tớ làm đề toán xong thì tớ sẽ lên xem.”
Tưởng Mỹ Thiến:……?!
Ủa, giờ này cậu vẫn còn tâm tình làm bài á?!
– –
Tác giả có lời muốn nói:
San San: Sợ gì, quan hệ giữa tôi và Thẩm tiên sinh là quan hệ tiền tài thuần khiết thôi nhé!
Thẩm tiên sinh:….
Ừm, thật ra là cũng không thuần khiết đến thế, vì bản thân anh có tư tâm.
~ Hoàn chương 27 ~
.