Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền

Chương 2222


Đọc truyện Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền – Chương 2222


Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Máy phát hiện nói dối này mỗi khi chẩn đoán có người dối lòng thì tương đối chuẩn.


Thiết bị này dựa vào nội dung cuộc nói chuyện cùng với cách biểu đạt câu, còn có việc ghi nhận âm lượng lúc nói chuyện, ngữ điệu, cảm xúc mà phân tích đánh giá, sau đó mới đưa ra phán đoán thật giả.


Thẩm Túc không biết vì sao Nguyễn Ấu San cứ nói thích mãi trong khi biểu cảm lại thể hiện ba chữ “Không hề thích” vô cùng rõ ràng.


Hay là vì anh quá nôn nóng, không tự mình đi lựa quà cho nên Nguyễn Ấu San mới không thích?

Nhưng mà để chọn được bộ đề này, bản thân anh cũng phải tự mình truy cứu thông tin, so sánh đủ kiểu, tự mình lựa chọn các kiểu, Lâm Đạt chỉ là đi hỗ trợ chút xíu thôi mà.


….
Khoan đã, Nguyễn Ấu San căn bản cũng đâu biết quà này có phải tự anh mua hay không đâu, cho nên, suy luận như thế là sai rồi.


Thẩm Túc không thích vòng vo, liền trực tiếp hỏi: “Em rõ ràng không thích cái này, tại sao lại cứ nói thích?”

Nguyễn Ấu San đột nhiên giật mình, cảm giác nội tâm bị người ta nhìn thấu!

Bố Thẩm quả nhiên có thuật đọc tâm!

Nguyễn Ấu San chớp chớp đôi mắt, yên lặng mà nhìn bố Thẩm.


Vừa đối mắt trong lòng vừa không ngừng gào thét – em muốn bộ sưu tập son môi mới nhất của Chanel, trọn bộ mười hai màu!

Nếu có thể được tặng kèm hộp quà phiên bản giới hạn thì càng tốt!

Thẩm Túc nhíu mày: “Em nhìn tôi như vậy làm gì? Hỏi em sao không trả lời?”

Nguyễn Ấu San liền thở phào nhẹ nhõm:….
Xem ra bố Thẩm không có thuật đọc tâm.


Nguyễn Ấu San liền nhớ đến một điều về phong cách làm việc của Thẩm Túc, là thích người ngay thẳng, không thích kiểu nói dối tung hoả mù các kiểu.


Nguyễn Ấu San: “Đề ôn thi đại học đâu có được tính là quà chứ! Bởi vì đây là em muốn, là vì thành tích, không thích cũng không thể không làm.


Đã tặng quà cho người khác, người nhận không nhất thiết phải lúc nào cũng cần, cũng không cần phải là đồ nhu yếu phẩm.
Trọng tâm chính là khi nhìn vào là sẽ cảm thấy thích, cảm thấy vui vẻ.


Em nhìn đống đề ôn thi nhiều như vậy, cả ngày tập hát tập nhảy mệt rã rời xong lúc về lại ký túc xá, mệt mở mắt không nổi luôn mà còn phải chong đèn chiến đấu hăng say với đống đề này, tuy biết là rất cần, nhưng mà không có vui nổi!”

Nghe Nguyễn Ấu San giải thích một tràng như thế, Thẩm Túc mới vỡ lẽ, hoá ra tặng quà không phải kiểu “anh có lòng chọn lựa”, “cô thật sự rất cần” là được.


Thẩm Túc chưa bao giờ tặng quà cho phụ nữ, huống chi là một cô gái mới lớn, đương nhiên sẽ không biết mấy cái điều rườm rà đó.
Có tặng quà thì cũng chỉ tặng cho các trưởng bối, đã có thư ký Lâm Đạt giúp chuẩn bị cho rồi.


Thảo nào hôm nay lúc anh nhờ Lâm Đạt đi ra ngoài mua bộ đề thi này, Lâm Đạt còn cố ý hỏi anh: “Đây là tặng cho con cháu trong nhà hay sao ạ? Hình như trực tiếp tặng một bao lì xì thì có vẻ được hơn đó sếp?”

Và anh đã trả lời là “Tặng cho Nguyễn Ấu San, cô ấy không có rảnh để tự đi mua.”

Vẻ mặt lúc đó của Lâm Đạt viết đầy một chữ khó hiểu.


Lúc ấy, anh lại cho rằng vẻ mặt đó của Lâm Đạt là vì không hiểu được tình cảm cha con thuần khiết giữa anh và Nguyễn Ấu San mới đau.


Thẩm Túc bây giờ đã biết rồi, cho dù có là tình cảm cha con đi nữa thì con gái cũng không có thích được bố tặng quà như thế này.


Thẩm Túc xoa huyệt thái dương, trực tiếp hỏi: “Vậy em thích quà gì?”

Trong lòng Nguyễn Ấu San một lần nữa lại điên cuồng la hét:…
Bộ sưu tập son môi phiên bản giới hạn của Chanel!

Chỉ cần hiểu được nhu cầu cơ bản của các nữ sinh đó là trước khi ra đường đều phải phấn son, quần áo, túi xách, giày dép các kiểu tươm tất thì sẽ không phải giờ lựa sai quà tặng cả!

Túi xách thì còn tuỳ sở thích cá nhân, nhưng mà son môi đó hả, miễn là có làn da trắng, nhan sắc trung bình khá trở lên thôi thì màu nào cũng chơi được hết!

Nhưng mà, Nguyễn Ấu San nhớ lại lúc cô hỏi Thẩm Túc thích gì, đã không có đáp án thì thôi, đến lúc gọi trực tiếp cho Diệp Chấp mà cũng chẳng ké được miếng thông tin nào.


Cô hừ một cái: “Chuyện này tự anh nghĩ đi, nếu giờ em nói thì còn gì là thành ý của anh nữa!”

Thẩm Túc liền hiểu ra.
Hồi trưa Nguyễn Ấu San hỏi chuyện anh thích gì, anh cũng nói không cần tặng quà, đến chiều cô gọi cho Diệp Chấp hỏi, anh cũng không cho cô phạm vi cụ thể, cho nên Nguyễn Ấu San mới bực bội đây mà.


Thẩm Túc:…..
con gái hành chết người bố già này rồi!

Thôi, lát đi về kiếm Lâm Đạt giúp đỡ vậy.


Thẩm Túc cũng không dám hỏi Nguyễn Ấu San quà của anh đâu, chỉ ho nhẹ mấy cái, sau đó đưa menu qua cho cô lựa món ăn: “Em coi muốn ăn cái gì thì gọi đi.”

Quà cũng mua rồi, trước sau gì chẳng đưa cho anh, nôn làm gì không biết.


Nguyễn Ấu San cũng chẳng muốn vòng vèo mãi chuyện tặng quà.
Vốn dĩ hôm nay cô có hẹn với Thẩm lão đại ăn cơm là để tỏ lòng biết ơn, chứ không phải là để tới hai người gặp mặt cho vui.


Nhà hàng này chuyên dùng vật liệu cao cấp cho các món ăn, hẳn nhiên giá tiền cũng không rẻ chút nào.


Trong menu có hình minh hoạ, món nào nhìn cũng thật đẹp mắt, lại còn có các size nhỏ, trung bình, lớn nữa chứ.
Điều này chứng tỏ bên phía nhà hàng khá chu đáo, để khách có thể tập trung thưởng thức mỹ vị nhưng cũng không làm lãng phí đồ ăn.


Bởi vì hôm nay mua quà cho Thẩm Túc giá thấp hơn dự kiến, cho nên Nguyễn Ấu San cũng hào phóng mà gọi món.

Vì hồi sáng phải đi chụp hình, để cho đẹp nên Nguyễn Ấu San không dám ăn nhiều.
Vất vả một ngày trời, giờ thì bụng réo ầm cả lên.


Nhìn cái gì cũng muốn ăn, món này ngon, món kia cũng ngon!

Đồ ăn bên phía chương trình chuẩn bị cũng không tồi, nhưng mà ngày qua ngày cũng chỉ có bao nhiêu đó món, nhìn chung thì tương đối thanh đạm.
Ngày nào cũng ăn riết mà phát ngấy.


Nguyễn Ấu San gọi một hồi tám món size nhỏ, lại nhớ tới hôm nay mình mời cơm Thẩm Túc, thấy có hơi tuỳ tiện một chút…


Mà vấn đề chính là, đêm nay cô còn phải ghi hình, tuy rằng không phải vừa hát vừa nhảy nhưng mà cũng không thể ăn quá nhiều được.


Nguyễn Ấu San nhìn menu mãi không rời mắt, sau đó đưa qua cho Thẩm Túc: “Thẩm tiên sinh, anh xem muốn gọi món gì?”

Thẩm Túc lúc này cũng không đói bụng, tuỳ tiện chọn hai món, xác nhận với Nguyễn Ấu San là không cần gọi thêm nữa thì đặt menu xuống.


Có vẻ như cô gái nhỏ nhà anh thích đồ ăn ở đây, Thẩm Túc nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa cho em thẻ bạch kim của nơi này, có khuyến mãi khi ăn ở đây, áp dụng ở toàn bộ sáu chi nhánh.”

Nguyễn Ấu San: “Wow, vậy cũng được nữa hả? Ủa mà em tưởng thẻ bạch kim chỉ dành cho hội viên có mức chi tiêu nhất định, hoặc ít nhất là phải có đủ tiền mới có thể có mà?”

Thẩm Túc: “Nhà hàng này là của tôi, sao lại không được.”

Nguyễn Ấu San:……?!

Dòng thứ tư bản vô nhân tính!

Rồi giờ cô mời Thẩm Túc đi ăn ở nhà hàng của anh, thế lát tính tiền thế nào đây?

Thừa dịp đồ ăn còn chưa dọn lên, Nguyễn Ấu San lấy túi quà ở bên cạnh đưa ra.


Ăn cơm xong là cô phải quay về ghi hình liền, thôi thì cứ tặng quà trước vậy.


Nguyễn Ấu San đưa túi quà ra trước mặt Thẩm Túc: “Đây là lần đầu tiên em mua quà tặng cho Thẩm tiên sinh! Nếu anh không thích, về sau cứ nói trực tiếp với em anh thích kiểu gì là được.”

Gương mặt anh tuấn, đĩnh đạc của Thẩm Túc không tự giác mà nở một nụ cười nhạt: “Được rồi, chắc chắn sẽ thích.”

Anh hỏi: “Bây giờ tôi mở ra xem có được không?”

Thẩm Túc mở hộp quà ra, bên trong là đôi khuy tay áo có đính ngọc bích, làm thủ công.


Đây hẳn là sản phẩm mới của nhãn hiệu này, trước có đưa tài liệu giới thiệu qua cho anh xem thử.


Thẩm Túc lúc ấy còn chọn một đôi đính ngọc đen, giá hơn bốn mươi vạn.


Đôi đính ngọc bích này anh cũng có để ý đến.


Nhưng bản thân làm tổng tài vạn năm thích đen ghét trắng như anh, cảm thấy màu xanh ngọc bích này hơi không sang cho nên mới bỏ qua.


Trong trí nhớ xuất sắc của mình, anh còn nhớ giá của đôi khuy này là 28888.


Thẩm Túc đột nhiên cảm thấy, bản thân cũng không phải một người bố 50 tuổi gì, nếu trên quần áo có chút đồ màu mè làm điểm sáng thì cũng không tồi.


Nụ cười trên môi Thẩm Túc càng rõ ràng hơn: “Ừ, rất hợp ý tôi.”

Nguyễn Ấu San dù sao cũng không biết là Thẩm Túc đang nói thật hay không, coi như là thật đi: “Ha ha, anh thích là được rồi.”

Thẩm Túc bổ sung: “Nhưng mà đây cũng không phải là lần đầu tiên em tặng quà cho tôi, là lần thứ hai rồi.”

Nguyễn Ấu San:……?!

Thẩm Túc: “Hồi trước, em có gấp một con mèo giấy đưa cho tôi.”

Hiện tại, con mèo đó vẫn còn chễm chệ trên bàn sách trong thư phòng của anh.


Nguyễn Ấu San:……!!

Má ơi, không ngờ mấy cái chiêu dùng để lấy cảm giác tồn tại trước mặt lão đại vậy mà có tác dụng đó!

Thẩm lão đại vậy mà còn nhớ món đồ chơi bằng giấy cô gấp nữa, mà nó còn là một món đồ chẳng đáng tiền gì cả nữa chứ!

Mà thôi, đó là do lúc trước cô cần Thẩm Túc giúp đỡ, nhưng bây giờ cô đã huỷ hợp đồng với Tinh Xán rồi, Nguyễn Ấu San cũng định lát về thì sẽ đem mấy tin nhắn hẹn giờ kia huỷ hết.


Đã muốn làm bố của cô rồi thì chắc sẽ không muốn một ngày bị con gái quấy rầy ba lần đâu.


Nếu không có chuyện gì đặc biệt, mỗi ngày gọi điện một lần, lâu lâu lên Wechat nhắn mấy câu là được rồi.


Cô cũng không thể khiến cho bố Thẩm nghĩ cô là một ả nhân tình phiền phức được.


Đồ ăn rất nhanh đã được dọn ra, món nào món nấy đều rất ngon.


Nguyễn Ấu San đứng trước đồ ăn ngon vẫn luôn cố gắng giữ mình, chỉ dám ăn vừa lấp bụng thôi chứ chẳng dám ăn no, phận làm idol cũng nên tu dưỡng nguyên tắc cơ bản này.


Cũng đâu còn cách nào khác đâu, tuy là bản thân cô tạng người không bị lên cân, nhưng mà cứ đứng trước ống kính là đã tăng thêm năm ký rồi.


Thẩm Túc nhìn vậy cảm thấy hơi đau lòng một chút.
Con gái đang tuổi dậy thì, cần ăn uống để phát triển thể chất, mỗi ngày đều kiêng khem thế này không tốt chút nào.


Thẩm Túc: “Nếu đã thích thì ăn nhiều một chút đi, em gầy lắm rồi.”

Nguyễn Ấu San nhìn thấy bố Thẩm đang lo lắng cho mình: “Nếu không cần lên sân khấu thì em sẽ ăn rất nhiều, không có nhịn đói.”


Bữa cơm này coi như cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.


Sau khi bữa ăn kết thúc, Nguyễn Ấu San đang định trả tiền thì chợt nhớ ra đây là nhà hàng của Thẩm Túc.


Đã không phải trả tiền thì thôi, còn được tặng thêm một thẻ bạch kim chuyên biệt của nhà hàng, chỉ cần đọc số điện thoại, lộ diện một cái thì đi chi nhánh nào cũng dùng được.


Lúc đi ra cửa, Thẩm Túc giúp Nguyễn Ấu San cầm bớt túi đồ.


Bởi vì túi đồ nặng thật, nên Nguyễn Ấu San cũng không giành với Thẩm Túc làm gì.
Lúc đi đến chỗ xe dừng trước cửa nhà hàng, Nguyễn Ấu San hỏi: “Thẩm tiên sinh, anh gọi xe cho em hả? Em tự mình bắt xe về cũng được mà.”

Thẩm Túc lấy chìa khoá trong túi ra, chiếc Rolls-Royce màu đen bên cạnh sáng đèn: “Đi thôi, tôi đưa em về.”

Hai mắt Nguyễn Ấu San sáng lên: “Xịn ghê!”

Quả nhiên là bố Thẩm, so với bố của cô còn chu đáo hơn nhiều!

*

Ở bên này, Nguyễn Ấu San và Thẩm Túc đang vô cùng vui vẻ.


Ở bên kia, Phó Thuân Viêm và Tô Mạn Nhu lần đầu tiên cãi nhau nảy lửa.


Hai người không ngừng khắc khẩu với nhau.


Tô Mạn Nhu bị Phó Thuân Viêm đang tức giận mà siết cổ, hô hấp dần trở nên khó khăn, trong nháy mắt, cô ta cảm thấy người đàn ông này thật sự đang muốn giết chết mình!

Chuyện sao lại thành ra thế này?

Rõ ràng trước đây cô ta dựa vào hệ thống công lược, đã khiến cho Phó Thuân Viêm mê mẩn đến mất hồn mất vía, trồng cây si với cô ta, độ hảo cảm lên tới 85% cơ mà.


Vì bản thân cô ta toát lên khí chất thanh thuần, không giả tạo, không phải vì tiền bạc và tài nguyên mà ở bên cạnh gã, cô ta cũng chưa bao giờ nhận một đồng tiền nào từ Phó Thuân Viêm, người đề xuất cho cô xuất đạo như một ngôi sao hạng ba cũng là Phó Thuân Viêm chủ động đề nghị, cô còn khiêm tốn đáp: “Như thế có vẻ không tốt lắm nhỉ? Em dựa vào thực lực bản thân là được rồi!”

Nhưng trên thực tế, nhan sắc cùng với khả năng học tập của cô đã được hệ thống cường hoá, không cần Phó Thuân Viêm giúp đỡ, bản thân cô cũng đã tự mình đi đến hạng thứ tư rồi.


Tất cả đều là Nguyễn Ấu San! Từ nhiên ở đâu xuất hiện một Nguyễn Ấu San trọng sinh xuyên vào, kế hoạch của cô ta liên tiếp bị thất bại!

Mấy gã đàn ông kia vốn dĩ đã sớm bị cô thu phục dưới chân mình, bây giờ lần lượt mà mất khống chế.


Phó Thuân Viêm trước giờ một lòng yêu đương sâm đậm, bản thân gã cũng đã nhiều lần ngỏ ý muốn hai người thật sự thành đôi, không ít lần nói rằng vị trí Phó phu nhân là của cô ta rồi.


Nói là yêu cô ta, nhưng trước giờ chưa bao giờ nhắc đến chuyện cưới xin, cũng không hề cho cô ta một danh phận, gã có tư cách gì mà chỉ trích việc cô ta một chân đạp hai thuyền, có các lốp xe dự phòng khác chứ?

Nhưng mà cô ta cũng không thể cắt đứt hoàn toàn với Phó Thuân Viêm được, nếu không, cô ta sẽ bị cho ra rìa, bị đóng băng, bị cho bay màu liền.
Những thứ này vốn dĩ phải là Nguyễn Ấu San chịu mới phải.


Tô Mạn Nhu bắt đầu cảm thấy việc hô hấp trở nên khó khăn, cô ta không dám do dự nữa, trực tiếp đem hết 216 điểm hảo cảm trước giờ đạt được dồn hết vào để nâng cao giá trị mị lực lên.


Phó Thuân Viêm cuối cùng cũng buông cô ta ra.


Tô Mạn Nhu ôm lấy cổ, giọng nói đứt quãng yếu ớt mà giải thích chuyện cô ta đi quán bar với Đoạn Á Huy là chuyện ngoài ý muốn.


“Trước kia anh cũng có không ít phụ nữ, sợ là bản thân anh còn không nhớ hết tên của người ta.
Người đàn ông đầu tiên của em là anh, anh cũng biết rồi đó.
Đêm đó em đi quán bar là bởi vì ngày hôm đó, thư kí kiêm tình nhân cũ của anh, Lệ Tháp, cô ta không cam lòng việc bị anh vứt bỏ nên đến tìm em, nói rất nhiều chuyện khó nghe, còn nói anh sẽ nhanh chóng chán ghét em.
Trong lòng em vô cùng khó chịu, cho nên mới đến quán bar mượn rượu giải sầu đó.


Chuyện em uống say là ngoài ý muốn, cho nên mới phát sinh chuyện qua đêm với người đàn ông khác.
Em hận không thể khiến cho chuyện đêm đó chưa từng xảy ra, nếu không phải anh nhắc tới, em cũng đã quên rồi, em đến cả tên của người đó là gì còn không biết.


Trong lòng em, người em yêu nhất chỉ có một, tên là Phó Thuân Viêm! Nhưng mà, bây giờ em hối hận rồi, em hận không thể chưa từng yêu anh ta, cũng chưa từng có bất kỳ quan hệ nào với anh ta!”

Tô Mạn Nhu không ngừng khóc, càng khóc nhìn càng đáng thương đến cảm động lòng người.


Nếu Phó Thuân Viêm vẫn còn bình thường, lý trí của gã sẽ nói cho gã biết, bản thân gã cũng hận không thể quay lại ngày xưa và không quen biết một ả yêu tinh như cô ta!

Tô Mạn Nhu khiến cho gã bị lỗ đến 1 tỷ! Làm uy hiếp đến cả địa vị của gã ta ở Phó thị!

Tô Mạn Nhu đem khuôn mặt mỹ nhân đầy lệ mà ca thán: “Em cũng chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm cái gì cho em, chuyện tìm tình nhân cho Thẩm Túc là tự anh tìm, việc ra tay với Nguyễn Ấu San cũng là tự anh ra tay.
Cớ sao bây giờ lại đổ hết lên đầu em?”

Dưới sự ảnh hưởng của mị lực, hiện tại trong đầu của Phó Thuân Viêm lúc này chỉ có “Tình yêu số một, tiền tài là cái thứ chó gì”.


Đúng vậy, chuyện Tô Mạn Nhu bị người đàn ông khác xâm phạm là chuyện ngoài ý muốn, cô ấy sai ở đâu chứ?

Mà nguyên nhân khiến cho cô ấy đi quán bar, là bởi vì bị ả Lệ Tháp kia đến gây phiền phức, là nợ phong lưu trước đây của gã làm ảnh hưởng đến cô ấy mà.


Chuyện của Nguyễn Ấu San, đúng là tự gã gây ra thật, đâu có liên quan gì đến Tô Mạn Nhu chứ?

Bản thân gã tài sản cả chục tỷ, bị tổn thất chút xíu đó có là gì? Tiền mất rồi còn kiếm lại được, tình yêu đích thực chỉ có một trên đời mà thôi.


Phó Thuân Viêm hệt như bị tẩy não, cảm thấy tình yêu là trên hết, toàn bộ trái tim đều hướng về Tô Mạn Nhu.


Nhưng trong lòng của gã vẫn có một cái gai.

Thẩm Túc còn nói thêm một vài chuyện cho gã nữa, “Thế Phó Việt Hành thì sao? Em đối với nó lần nào cũng cười nói e lệ ngượng ngùng.
Là đàn ông, tôi cũng nhìn ra được là em có ý với nó.”

Tô Mạn Nhu liền kêu oan: “Em có khi nào liếc mắt đưa tình với Phó Việt Hành chứ? Anh ta là idol của em, đôi mắt của anh ta với anh giống nhau như đúc, mỗi lần em nhìn anh ta, đều vô thức nhớ đến anh, cho nên mới…
Hoá ra, trước giờ trong mắt anh, em lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác sao? Rõ ràng là tự anh nghĩ nhiều mà!”

Phó Thuân Viêm liền vô cùng áy náy: “Thật xin lỗi, Nhu Nhu, là anh không tốt, là anh khốn nạn nên mới hiểu lầm em.
Đưa cổ anh xem nào, vừa rồi anh siết hơi chặt làm đau em đúng không? Em đánh anh đi, anh là đồ cầm thú mà! Xin em đừng ngừng yêu anh! Anh không thể nào không có em!”

Nói rồi, gã ta tự lấy tay cho mình mấy cái bạt tai.


Tô Mạn Nhu vội vàng chạy lại cầm tay gã: “Đánh vào mặt anh chính là đánh vào trong lòng em đó, anh đừng có làm em đau lòng nữa.”

Phó Thuân Viêm liền càng cảm thấy tội lỗi, đau lòng mà lau nước mắt trên mặt Tô Mạn Nhu, vừa xoa vừa hôn…
sau đó thì lau súng cướp cò…


Lần đầu tiên hai người cãi nhau một trận to, cuối cùng lại kết thúc trên giường.


Tình cảm so với trước đây còn tốt hơn trước, lần trước là từ 85 rớt xuống còn 15, bây giờ đã tăng lên đến 86.


Tô Mạn Nhu thấy việc bỏ hẳn ra 200 điểm vận khí mà chỉ tăng được có 1 điểm hảo cảm, lấy lại được 10 điểm vận khí, xong lại phải bỏ ra 5 điểm để xoá mấy cái vết xấu xí trên cổ.
Nhìn lại bản thân chỉ còn 21 điểm vận khí, cô ta tức giận đến toàn thân đều đau nhức.


Lần này cô ta đã áp dụng mị lực level max với Phó Thuân Viêm, bình thường cũng có thể duy trì đến ba tháng.


Nhưng mà nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, cô ta chắc chắn không thể chống cự được.


Cô ta phải nhanh chóng nghĩ cách thu phục đối tượng công lược số ba là Đoạn Á Huy, phải lấy lại càng nhiều độ hảo cảm cùng điểm vận khí từ hắn ta.
Đối tượng công lược số 4 là ảnh đến Tiêu Thượng Kỳ, bản thân cô ta bây giờ còn chả có lấy một cơ hội để tiếp xúc nữa là.


Còn Phó Việt Hành, bởi vì hai người chưa có phát sinh chuyện chăn gối, nên độ hảo cảm của anh ta không có ổn định.
Cô ta vất vả lắm mới làm tăng lên được một chút, bây giờ nếu ngưng tiếp xúc thì chắc chắn độ hảo cảm sẽ lại tuột xuống.


Giá trị vận khí thu vào còn không bằng số giá trị phải bỏ ra nữa.


Mà thôi, cái đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là phải loại bỏ được Nguyễn Ấu San.


Trong mắt Tô Mạn Nhu liền hiện lên một tia sát ý tàn nhẫn.


Chỉ cần con nhỏ đó còn ở đây, con đường công lược của cô ta sẽ không thể nào thuận buồm xuôi gió!

Nhưng trong lòng Tô Mạn Nhu cũng biết, cô ta hiện tại không thể thể tuỳ tiện ra tay, nếu không lại tổn hại bản thân.
Việc cô ta phải làm bây giờ là nhẫn nại đợi chờ thời cơ ra tay…


*

Lúc Nguyễn Ấu San quay lại trường quay cũng không tính là quá trễ.


Đợi cô trang điểm và thay đồng phục áo vest màu hồng nhạt cùng váy, mang tất chân dài xong thì cũng đã là 6 giờ 40 phút rồi.


Tô Mạn Nhu lúc này mới thong thả mà đến muộn, xuất hiện ở phòng hoá trang.


Mới nhìn qua có vẻ tinh thần của cô ta không tốt lắm, mắt có hơi sưng, đầu hơi cúi thấp, nhìn có vẻ như mới bị ăn hiếp.


Tô Mạn Nhu cũng không vội vàng đi trang điểm, ngược lại còn đi thẳng đến chỗ Nguyễn Ấu San.


“Nguyễn tiểu thư, thật lòng xin lỗi, lúc trước là do tôi không đúng.
Bây giờ tôi đã ý thức được lỗi sai của mình rồi, về sau sẽ không đối đầu với cô nữa, cầu xin cô hãy buông tha cho tôi đi.”

Cô ta vừa nói, nước mắt vừa rơi, mặt mày thì tái nhợt.


Không biết nguyên nhân vì đâu, chỉ sợ là mọi người sẽ đoán là Nguyễn Ấu San làm gì đó mà bắt nạt cô ta.


Quả nhiên, Tô Mạn Nhu nói khóc là khóc, chẳng cần phải dùng đến thuốc nhỏ mắt nữa.
Nguyễn Ấu San trong lòng vô cùng bái phục.


Cô ta đáng ra không cần phải đến tham gia mấy chương trình sinh tồn thế này đâu.
Đúng ra là phải ở bên cạnh Phó Thuân Viêm làm nũng, suốt ngày ăn sung mặc sướng, trắng trẻo yếu đuối, rồi sau đó tranh thủ tài nguyên mà diễn cho tròn vai một bông sen trắng chứ!

Nguyễn Ấu San ôm ngực, khí thế bức người: “Tô tiểu thư, cô nói là cô qua đây để xin lỗi, nhưng mà sao không cho tôi cơ hội để nói tiếng nào vậy? Từ sau buổi diễn tối hôm qua tới giờ, tôi còn chưa nói chuyện với cô câu nào, vậy cho tôi hỏi một chút, rốt cuộc tôi đã làm gì cô? Tôi phải làm gì thì mới được tính là buông tha cho cô?”

Tô Mạn Nhu gạt nước mắt: “Không phải, ý tôi không phải như thế.
Là do tôi sai trước, bây giờ tôi đã chịu trừng phạt rồi, thật xin lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”

Nói xong, cô ta còn gập người lại thật sâu.


Nguyễn Ấu San liền tránh đi: “Đừng, tôi không chịu nổi việc Tô tiểu thư hành lễ như thế đâu.
Cô cứ đi trang điểm, thay đồ trước đi.
Cô còn như vậy thì tôi từ chưa làm gì liền trở thành bắt nạt cô đó.”

Tô Mạn Nhu cũng không nói thêm câu nào, trực tiếp xoay người đi trang điểm.


Vừa rồi, lúc ngồi trên xe được tài xế của Phó Thuân Viêm chở đến trường quay, cô ta đã liên hệ với Đoạn Á Huy trên Weibo, còn kết bạn trên Wechat nữa.


Chờ đó mà xem, đợi đến khi điểm vận khí của cô ta tăng lên một chút, đó sẽ là thời điểm cô ta nắm quyền.


Một ngày nào đó, cô ta sẽ khiến cho Nguyễn Ấu San chật vật hơn bản thân bây giờ gấp vạn lần! Nguyễn Ấu San bây giờ càng lên cao, đến khi ngã mới càng đau!

Tưởng Mỹ Thiến kéo Nguyễn Ấu San ra khỏi ống kính, nhỏ giọng nói: “San San, cậu tuyệt đối không được mềm lòng mà tha thứ cho cô ta.
Cô ta toàn là diễn không đó.
Đừng quên hồi trước cậu cũng bị diễn xuất của cô ta lừa.”

Tuy rằng bên phía chương trình không điều tra gì, nhưng mà người bình thường nhìn vào cũng đoán được việc lần trước tám chín phần là do Tô Mạn Nhu làm.


Nguyễn Ấu San: “Yên tâm đi, tớ không dễ bị lừa vậy đâu, cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những người có tâm địa ác ý đâu.
Lấy oan báo oán kiểu đó rồi lấy gì để trả ơn?”

Tô Mạn Nhu lần này ở thế yếu, Phó Thuân Viêm lại bị Thẩm Túc dạy cho một bài học, Tô Mạn Nhu đành cắn răng mà bị Phó Thuân Viêm cho ăn hành thôi.


Nếu cô ta thật sự biết mình đã làm sai, nhất định sẽ không bày trò trước mặt nhiều người thế này.
Biết có máy quay mà cứ đi tới, còn bày đặt xin lỗi.


Cô ta đối với nguyên thân chính là muốn huỷ hoại Nguyễn Ấu San, thậm chí còn góp phần vào cái chết của nguyên thân nữa.
Cứ cho là cô ta hối cải đi chăng nữa thì Nguyễn Ấu San cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta.

Nhưng nếu Tô Mạn Nhu biết điều mà thu tay lại, thành thành thật thật làm người, cô ta sẽ không lợi dụng cô để lên hình như thế đâu.


Theo thái độ hiện giờ của Tô Mạn Nhu, có vẻ như cô ta bị Phó Thuân Viêm cho ăn hành không ít, nhưng mà hình như gã ta cuối cùng vẫn bị cô ta thu phục.


Nếu không, chắc chắn sẽ không có vụ kéo tới đây làm trò diễn trước mặt cô thế này.


Tô Mạn Nhu đương nhiên không thể nào từ bỏ việc loại trừ cô, cùng lắm bây giờ biết cô không dễ chọc, cho nên sắp tới sẽ yên ắng một thời gian.


Quả nhiên là nữ chính có bàn tay vàng, một cục diện như vậy mà cũng có thể lật ngược được.


Nhưng thôi, lúc Tô Mạn Nhu mạnh nhất cô đã không sợ, Tô Mạn Nhu bây giờ có gì mà phải sợ chứ.


Cứ cho là vì thành công đu được đùi vàng của bố Thẩm nên giờ cô cóc sợ gì nữa đi!

*

Đúng bảy giờ tối, chương trình chính thức bắt đầu.


Từ lúc bắt đầu chương trình tới giờ, đây là vòng đầu tiên có thí sinh phải rời đi, sân khấu bây giờ chỉ còn một nửa số thí sinh.


Những người còn lại ở các tầng dưới ai cũng tâm lý bất an, sợ chính mình sẽ là người bị loại.


Những người ở tầng trên thì cũng cảm thấy hồi hộp không kém, hệt như học sinh mới thi giữa kỳ xong, đang đợi xem kết quả xếp hạng để nỗ lực hơn nữa cho lần sau.


Lần ghi hình này, Phó Việt Hành có việc nên vắng mặt, Trác Nhã Vy tạm thời thay mặt làm người chủ trì.


Cô cầm microphone, sau khi phỏng vấn các nhóm đứng cuối xong, đi tới phỏng vấn các thí sinh của lớp A và lớp B.


Mọi người đều vô cùng tự hào mà nói to –

Tưởng Mỹ Thiến: “Chỉ cần ở yên trong lớp B, không tuột hạng là được, không dám mơ tưởng tới lớp A.”

Chu Duy: “Như Lai Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho con lần này được về lại lớp A.”

An Tư Viện: “Phật Tổ và Quan Âm cùng seen, nói cậu đã thiếu nguyên dương mà còn mê tín nữa.”

Sầm Ý Vân: “Hy vọng lần này có thể vào lớp A.”

Ngu Tịnh: “Vị trí đầu tiên tôi không tin tưởng lắm, nhưng hy vọng sẽ được đứng thứ hai.”

Bùi Ưu: “Tôi cũng muốn đứng thứ hai.”

Tô Mạn Nhu phía trước vốn xếp thứ hai, nhưng hiện tại, cô ta chỉ dám khiêm tốn mà nói một câu: “Tôi hy vọng có thể trụ lại ở lớp A.”

Mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Ấu San, định hỏi là mục tiêu của cô là gì…


Nhưng mà bọn họ không ai hỏi cả, chỉ là cùng nhau thảo luận.


“Nguyễn Ấu San chắc chắn vẫn nắm giữ vị trí center rồi, cái này khỏi hỏi cũng biết!”

“Chần chờ gì nữa, vị trí số một là cửa Nguyễn Ấu San rồi.”

“Nếu Nguyễn Ấu San mà không ở vị trí center thì tôi xin phép nghi ngờ tính minh bạch của chương trình.”

Trác Nhã Vi đi đến bên cạnh Nguyễn Ấu San hỏi: “Nguyễn Ấu San, các bạn đều pick em, em thấy thế nào?”

Nguyễn Ấu San vẫn vô cùng tự tin: “Hôm nay lúc mới bắt đầu ghi hình, em đều đã chuẩn bị bài cảm ơn mọi người đã pick em rồi, nếu kết quả là thế thật, giờ em phát biểu thì lát em còn gì khác để nói nữa?”

Trác Nhã Vy liền giơ ngón cái lên: “Quả nhiên là Nguyễn Ấu San! Nhưng mà, em không sợ lỡ kết quả khác với dự định thì sẽ xấu hổ sao? Thực lực của em rất tốt, nhưng mà cũng không phải ai cũng thích nhìn em quá sức tự tin như thế đâu.”

Nguyễn Ấu San chỉ vuốt vuốt tóc, đôi mắt đào hoa lấp lánh: “Em ngoại trừ tự tin ra thì còn rất xinh đẹp nữa mà…”

Cô lại thay đổi tư thế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô cùng ngạo nghễ: “Đóng vai cool ngầu em cũng làm được luôn!”

Sau đó lại quay về tư thế bình thường, nhìn màn hình mà nháy mắt một cái, tươi cười rạng rỡ: “Mọi người thích kiểu nào em cũng chiều được hết ~”

Trác Nhã Vy: “Má ơi, các bạn trẻ bây giờ bạo quá! Khéo chị đây bị mấy đứa kéo fans hết!”

Nguyễn Ấu San chớp mắt: “Nào có, hồi trước không phải em đã mê hoặc được chị Nhã Vi rồi sao? Chậc chậc, xem ra em phải cố gắng hơn nữa rồi!”

*

Thẩm Túc sau khi đưa Nguyễn Ấu San về công viên Tinh Quang xong cũng không đi vội mà quyết định ở lại xem ghi hình.


Chuyện công việc quan trọng hồi chiều anh đã giải quyết xong hết rồi, mấy chuyện còn lại cứ để thư ký Diệp tăng ca giải quyết vậy.


Diệp Chấp vốn tưởng chỉ cần tăng ca đến tầm 8, 9 giờ tối là xong, ai dè ông chủ mới đầu ngon ngọt rủ tăng ca chung bây giờ lại chẳng thấy đâu…


Một mình Diệp Chấp tăng ca đến 11 giờ vẫn chưa xong việc:….
Ủa việc của ai vậy nè?!

Diệp Chấp: “Thẩm tổng, ngài đi chơi thì vui vẻ lắm! Nhưng mà tôi đã lớn tuổi rồi, cũng đến tuổi có con rồi, nhưng mà tôi còn cô đơn lẻ bóng, tăng ca một hai lần còn được, chứ mà…”

Nếu mà Thẩm Túc ngày nào cũng đi chăm bẵm cho bồ kiểu này, một thư ký như anh ta kiểu gì cũng sẽ lâm vào cảnh tuổi xuân chết sớm!

Thẩm Túc: “Tăng lương 20%.”

Diệp Chấp thấy thế liền rút lại tin nhắn, sửa thành: “Tôi thích tăng ca! Tăng ca là một việc làm vô cùng đẹp đẽ, càng làm càng tốt! Tôi có thể làm được.”

Thẩm Túc nghĩ thầm, đi đu idol sao mà có thể chỉ làm một hai lần được? Chỉ có thể là làm vô số lần thôi!

Trong phòng điều khiển, Thẩm Túc lần này trực tiếp xem việc ghi hình được tiến hành.


Trên màn hình, Nguyễn Ấu San đột nhiên ghé lại gần ống kính mà nháy mắt một cái, phận làm bố như anh liền chịu phải một đòn đả kích.


Con gái nhà ai mà đáng yêu quá vậy nè!

Từ từ, không đúng…
Sao con nhóc này dám làm xằng bậy thế này!

Một chút cũng không giống bộ dạng ngoan ngoãn, đáng yêu, nghe lời khi ở trước mặt anh.


Thẩm Túc có thể đoán được, đợi đến lúc tập này được chiếu, số lượng fan muốn làm “con dâu/con rể” của anh sẽ lại tăng thêm một mớ!

Phận làm fan bố, anh cũng rất vui vì con gái nhà mình được nhiều người yêu mến, nhưng mà cũng cảm thấy xót xa quá chừng!

~ Hoàn chương 22 ~


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.