Đọc truyện Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền – Chương 1111
Mình xin lỗi đăng chương trễ nhé.
Dạo này mình bận quá không có nhiều thời gian edit truyện.
Đến bạn beta còn nói lâu quá sắp quên truyện luôn rồi huhu xin lỗi mọi người.
Hiện tại tuy đã hoàn 1 bộ nhưng mình còn 2 bộ đang dở, chắc chỉ có thể cố gắng mỗi tuần đăng 1 chương thôi.
Xin hứa qua con trăng này sẽ edit năng suất hơn ????
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Hôm nay, quay xong MV ca khúc chủ đề rồi trở lại ký túc xá đã là 10 giờ tối.
Nguyễn Ấu San tắm rửa xong, theo thói quen mà lấy bài vở ra, bắt đầu ngồi làm đề toán.
Cửa phòng khép hờ, Ngu Tịnh đứng ở cửa, gõ gõ, hỏi: “San San, em tắm rửa xong chưa, chị mượn phòng tắm được không? Bình nước nóng trong phòng của chị và Bùi Ưu bị hư rồi.”
Nguyễn Ấu San đang ngồi bên bàn học, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục làm bài: “Được, chị cứ vào dùng đi.”
Ngu Tịnh hoan hô một tiếng, về phòng lấy đồ rồi quay lại.
Ngu Tịnh ôm đồ đi vào, nhìn Nguyễn Ấu San đầy khâm phục: “San San, em đem theo nhiều sách tham khảo như thế, em thật sự là muốn đi về thi đại học thật đấy à?”
Đây cũng không phải lần thứ hai Ngu Tịnh đến phòng của Nguyễn Ấu San, lúc trước cũng có đi ngang qua cửa vài lần, mỗi lần đều thấy Nguyễn Ấu San đang ngồi đọc sách hoặc là làm bài tập.
Hóa ra, hồi trước hành lý của Nguyễn Ấu San nặng như vậy, là bởi vì một nửa vali đều là tài liệu luyện thi đại học cùng với sách tham khảo.
Nguyễn Ấu San: “Ừ, muốn thi.”
Ngu Tịnh năm trước cũng đã thi năng khiếu, hơn nữa còn thi đậu vào một trường đại học âm nhạc không tồi.
Cô đi lại gần, cầm lấy một quyển sách trên bàn của Nguyễn Ấu San, nhìn theo vết mực đỏ mà Nguyễn Ấu San dùng để chữa bài.
“”Wow! Đề thi toán 150 điểm mà em đã làm được 110 điểm rồi á! Hay là em cân nhắc thi vào trường của chị đi, vào làm sư muội của chị?”
Nguyễn Ấu San: “Đợi em thi đại học xong sẽ suy nghĩ vấn đề này nhé.”
Ngu Tịnh: “Cũng đúng, với thành tích này của em thì cũng không sợ thi không đậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều trường đại học để lựa chọn, không chừng còn có thể thi vào học viện âm nhạc nữa.”
Nguyễn Ấu San giải thích: “Cuốn này chỉ là sách tham khảo thôi, cũng đơn giản, đề thi đại học khó hơn nhiều.”
Cô thúc giục Ngu Tịnh: “Không phải chị muốn đi tắm à?”
“Được rồi, không làm phiền em học bài nữa.” Ngu Tịnh bỏ sách bài làm xuống, cầm đồ đi vào nhà tắm.
Mười mấy phút sau, Nguyễn Ấu San đối chiếu đáp án của mình với đáp án trong sách, chấm điểm, được 118 điểm.
So với 110, 118 điểm này, những đề trước toàn cỡ 80 đến 100 điểm thôi, qua mỗi đề lại tiến bộ thêm một chút.
Kiếp trước, Nguyễn Ấu San đi học ở một trường tư, cô lại muốn học quá nhiều thứ, nhiều loại ngôn ngữ, lại còn muốn học âm nhạc, vũ đạo, cho nên cô thường xuyên không đến trường, đều mời gia sư đến dạy tại nhà.
Bởi vì trong nhà không thiếu tiền, thi đại học cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất, cô đối với việc thi đại học cũng không suy nghĩ quá nhiều, lúc thi được 682 điểm, thi đậu vào trường đại học âm nhạc đứng đầu cả nước.
Chỉ tiếc là, cô còn chưa kịp nhập học đã xuyên vào trong sách rồi.
Xuyên đến thế giới này, Nguyễn Ấu San cảm thấy bản thân như được ban cho bàn tay vàng, khiến cho cô có trí nhớ và năng lực học tập hơn người.
Đối với kiến thức để thi đại học, cô cũng còn chút ấn tượng, lại ngày đêm ôn tập thế này, ba tháng sau nếu đi thi, thi được khoảng 600 điểm chắc cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà, nguyên thân vừa lên lớp 11 xong đã tạm nghỉ học, điểm thi cùng lắm cũng chỉ được 200 điểm thôi.
Cho nên, Nguyễn Ấu San mới ra sức học ngày học đêm như thế này, còn muốn phải tiến bộ từ từ nữa, để đến lúc cô đi thi đại học, thành tích khác biệt lớn như thế nhưng cũng không phải quá đột ngột.
Tham gia thi tuyển tài năng gì đó, cô chỉ muốn dựa vào chương trình này để đạt được mức độ nổi tiếng nhất định thôi, cũng không quá tha thiết vị trí center này.
Đời này, cô không thể nào cùng người khác đua gia đua thế, như vậy, học tập chính là con đường tốt nhất giúp cô vượt qua trở ngại giai cấp.
*
Ngày hôm sau, các thực tập sinh chuẩn bị cho buổi công diễn lần 2.
Chỉ có 7 ngày để luyện tập, phải phối hợp cùng với những đồng đội mới quen biết, phối hợp, tạo đội hình, luyện tập để hoàn thành một sân khấu, quả thật không phải điều dễ dàng.
Nguyễn Ấu San vừa làm center vừa làm nhóm trưởng, trong nhóm của cô có hai người của lớp B là Chu Duy và Tưởng Mỹ Thiến, ngoài ra còn có ba cô gái khác là Sầm Ý Vân, Lị Ngữ, Đặng Lộ Lộ lần lượt thuộc lớp C, D và F.
Sầm Ý Vân tuy là lớp C, nhưng cô lại có danh khí lớn nhờ có mẹ là ảnh hậu Mai Nhân Tuyết, cô lớn lên cũng giống mẹ sáu bảy phần nữa, nên cũng có thể được liệt vào hàng mỹ nhân có tiên khí, nhân khí cũng rất cao.
Chu Duy bởi vì vũ đạo còn chút sơ sót nên mới bị phân vào lớp B, còn về mảng ca hát cô không có vấn đề gì, lại còn đặc biệt biết rap nữa.
Về phần ca hát, Nguyễn Ấu San liền giao cho Chu Duy đến hỗ trợ mọi người, còn cô sẽ lo phần vũ đạo.
Sau đó, cô liền chia nhỏ nhóm ra.
Sầm Ý Vân lại không vui vẻ hợp tác, lạnh mặt nói: “Ừ, không cần cô giả vờ tốt bụng đầu, tôi tự luyện tập một mình được.”
Sầm Ý Vân đưa lưng về phía màn hình, thấp giọng: “Nghe nói cô còn muốn hắc idol của tôi? Người khác đều không sao, cớ gì mà cô lại đi bôi nhọ anh ấy? Nếu mà anh ấy bị vấn đề gì, cô cũng sẽ sớm bị bay màu thôi!”
Nguyễn Ấu San cẩn thận nghĩ lại về cốt truyện, nhớ ra.
Sầm Ý Vân là fan não tàn của Phó Việt Hành, đến đây tìm cô là vì muốn bênh vực idol đây mà.
Nhưng mà, Sầm Ý Vân tuy thực lực không đủ mạnh, nhưng dựa vào nhân khí cao nên được nhiều phiếu bầu, lại còn biểu hiện nỗ lực luyện tập mỗi ngày nữa, cho nên vẫn được thuận lợi xuất đạo.
Sau khi xuất đạo rồi, cô phát hiện Tô Mạn Nhu và Phó Việt Hành có quan hệ không trong sáng, nên quyết định đối nghịch với Tô Mạn Nhu.
Dù gì cũng không có ý xấu, nhưng vẫn phải vào vai nữ phụ pháo hôi không có đầu óc.
Theo cốt truyện, vốn dĩ Tưởng Mỹ Thiến cũng phải vô cùng mê muội Phó Việt Hành, trong lúc quay chương trình, vì thấy Phó Việt Hành thiên vị Tô Mạn Nhu mà không ngừng tìm cách cản trở Tô Mạn Nhu.
Nhưng mà, bây giờ đã khác, bởi vì Nguyễn Ấu San đã hai lần vả mặt Phó Việt Hành, Tưởng Mỹ Thiến cũng vì thế mà thoát fan Phó Việt Hành.
Cô mỗi lần muốn làm chút chuyện ngu ngốc đều bị Nguyễn Ấu San cản lại.
Cho nên có thể nói, vận mệnh của pháo hôi Tưởng Mỹ Thiến đã được viết lại.
Pháo hôi số 2 Sầm Ý Vân thì đã chuẩn bị đâu vào đấy, vốn nên nhắm vào Tô Mạn Nhu trước nhưng lúc này đây lại nhắm vào cô.
Đều là pháo hôi với nhau, mắc gì phải đem nhau ra xử như vậy chứ?
Nguyễn Ấu San phải khiến Sầm Ý Vân quay đầu là bờ, dù sao cứu một con dê hay cứu cả một đàn đều như nhau.
Nguyễn Ấu San nhìn Sầm Ý Vân nói: “Cô có muốn đánh cược với tôi không?”
Sầm Ý Vân: “Đánh cược cái gì?”
Nguyễn Ấu San: “Tôi đánh cược là idol của cô lát nữa qua đây nhất định sẽ tức giận đến mức muốn đánh tôi.
Đương nhiên, tôi sẽ không thật sự để cho anh ta đánh.
Không tin thì đợi lát nữa tôi chứng minh cho cô xem.
Nếu như cô thua, mấy ngày tới cứ việc ngoan ngoãn mà nghe lời tôi đi.”
Sầm Ý Vân mãi mãi một lòng tin rằng Phó Việt Hành sẽ không bao giờ đánh con gái, cô ta khẽ cắn môi: “Thế nếu cô thua thì sao?”
Nguyễn Ấu San: “Miễn không vi phạm nguyên tắc đã đề ra, nếu tôi thua, cô muốn gì cũng được.”
Điều Sầm Ý Vân muốn làm nhất chính là đuổi antifan Nguyễn Ấu San này ra khỏi sân khấu “Ước mơ ngôi sao”, nhưng mà sau đó cô ta nghĩ lại, đưa ra loại yêu cầu vô lý hủy hoại tiền đồ của người khác như thế thật không có phúc.
Sầm Ý Vân lập tức nói: “Nếu tôi thắng, cô phải trực tiếp xin lỗi idol của tôi, về sau cũng không được đối chọi với anh ấy nữa!”
Nguyễn Ấu San: “Được thôi.”
Với cái tư chất đó của Phó Việt Hành, e là không có khả năng cô thua rồi!
Không lâu sau đó, người đại diện Phó Việt Hành đi đến phòng luyện tập của các cô để quan sát, Nguyễn Ấu San liền giơ tay: “Phó lão sư, em có một câu muốn nói với thầy!”
Phó Việt Hành nhìn thấy Nguyễn Ấu San, liền theo bản năng mà nhướng mày, nhưng theo sau lưng anh ta còn có máy quay, nha đầu này khó khăn lắm mới lọt vào mắt của Thẩm ca, thôi thì anh ta nhẫn nhịn một chút, hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Nguyễn Ấu San vẫy tay với Phó Việt Hành: “Thầy có thể lại đây ngồi được không? Còn anh trai quay phim có thể né xa một chút được không, những lời này, em chỉ muốn nói riêng với thầy thôi.”
Chu Duy một miếng “wow wow” chờ xem kịch vui, những người khác cũng đều ngồi hóng màn kịch này.
Mới nãy mọi người đều thấy màn giằng co giữa Sầm Ý Vân và Nguyễn Ấu San rồi, nhưng do bọn họ nói chuyện hơi nhỏ nên không ai nghe ra hai người họ nói cái gì.
Lị Ngữ nói với Đặng Lộ lộ: “Chắc là muốn xin lỗi Phó lão sư đó.
Lần này Phó lão sư cho cô ấy vào vị trí center, không thể cứ tiếp tục mang thù được.”
Anh trai quay phim cũng rất phối hợp mà lui ra sau: “Phó lão sư, anh đi đi.
Phó Việt Hành cảm thấy Nguyễn Ấu San chắc là muốn nhận thua với anh ta, nên không muốn trước mặt mọi người mà nói lớn, cho nên mới muốn anh ta lại gần đó ngồi nói chuyện.
Phó Việt Hành xụ mặt, đến gần Nguyễn Ấu San, cách cô hai mét liền dừng lại: “Được rồi, có gì cô cứ nói đi.”
Nguyễn Ấu San: “Chuyện này có liên quan đến vấn đề tình cảm cá nhân của Phó lão sư, thầy thật sự muốn đứng ở đó nghe em nói à?”
Trong lòng Phó Việt Hành liền thấy có điềm không lành.
Anh ta biết mình đối với Tô Mạn Nhu có hơi thiên vị, lần này, lúc chấm điểm, anh ta trực tiếp xếp cô ta vào hạng hai, đè ép Ngu Tịnh vốn thực lực và nhân khí rất mạnh, chuyện này ai nhìn qua cũng hiểu sơ sơ.
Nhưng mà, vẫn có thể nói đây là làm tăng kịch tính cho chương trình, bên tổ tiết mục cũng đã đồng ý rồi.
Chẳng lẽ, Nguyễn Ấu San định dùng việc này để uy hiếp anh ta sao?
Phó Việt Hành cau mày, bước thêm hai bước, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Cô rốt cuộc muốn cái gì?”
Nguyễn Ấu San dùng tay che lại, nói bên tai Phó Việt Hành.
Phó Việt Hành đầu tiên là không tin mà trợn mắt lên, sau đó nắm cổ áo Nguyễn Ấu San, hung dữ nói: “Cô con mẹ nó nói bừa gì đó? Đừng cho là tôi không dám đánh con gái nhé!”
Nguyễn Ấu San: “Phó lão sư, thầy bình tĩnh lại đi, đừng có kích động như vậy.
Lời tôi nói có thật hay không, thầy đi kiểm tra là được mà.
Tôi tuy rằng chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ không có chỗ dựa, tính tình lại không tốt, nhưng cũng không phải thứ dễ bắt nạt.
Thầy đánh tôi, tôi đương nhiên có thể trả lại gấp 2 lần.”
Bàn tay đang siết chặt của Phó Việt Hành cũng dần buông ra, sau đó cũng buông cổ áo của Nguyễn Ấu San ra, sắc mặt vô cùng khó coi, xoay người đi không nói gì.
Mọi người theo dõi chuyện vừa rồi mà ai cũng khiếp sợ.
Sầm Ý Vân bị thua, liền tức giận: “Lúc nãy cô nói cái gì đó hả? Sao idol của tôi có thể tức giận đến mức đó?”
Nguyễn Ấu San kinh ngạc: “Anh ta xém chút nữa đã đánh con gái rồi, vậy mà cô còn xem anh ta là idol à?”
Sầm Ý Vân nhìn thấy Phó Việt Hành đã chuẩn bị động thủ, xém chút nữa đã đánh Nguyễn Ấu San thì vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ, Phó Việt Hành lại là dạng người này, trong lòng cô ta đối với Phó Việt Hành có chút thất vọng.
Mặc kệ là Nguyễn Ấu San có nói lời quá đáng nào, làm đàn ông, vẫn là không nên đánh người.
Nếu hoàn toàn là do Nguyễn Ấu San không đúng, Phó Việt Hành hoàn toàn có thể thẳng thắn nói ra.
Cho nên, chuyện Nguyễn Ấu San nói, chắc chắn đã chọc trúng chỗ đau của anh ta.
Sầm Ý Vân lạnh mặt nói: “Chuyện tập vũ đạo, tôi sẽ phối hợp với cô.”
Xem như cũng nể mặt, nói đã chịu thua.
Màn kịch khôi hài này hạ màn, mọi người cũng không dám đứng trước máy quay mà hỏi Nguyễn Ấu San đã nói gì với Phó Việt Hành.
Dù sao nếu đã chịu nói ra, cô cũng không cần mạo hiểm mà nói thầm thì với Phó Việt Hành làm gì.
*
Đến trưa, ra khỏi phòng tập, trên đường đi đến nhà ăn, Tưởng Mỹ Thiến nhìn trước nhìn sau không thấy ai, mới nhỏ giọng hỏi Nguyễn Ấu San: “San San, buổi sáng cậu nói gì với Phó Việt Hành thế?”
Nguyễn Ấu San lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không thể cho cậu biết được.
Chuyện này cậu mà biết thì chỉ có hỏng chuyện thôi.”
Tưởng Mỹ Thiến có cảm giác từ sau khi tham gia “Ước mơ ngôi sao”, Nguyễn Ấu San trở nên thông minh hơn, nỗ lực hơn, đáng tin cậy hơn trước kia rất nhiều.
Nếu Nguyễn Ấu San đã nói thế, “Vậy thôi, tớ cũng không hỏi nữa.”
Lúc tới nhà ăn, Nguyễn Ấu San ngồi cùng bàn với Ngu Tịnh, Bùi Ưu ăn cơm, bọn họ cũng biết ý mà không hỏi chuyện này.
Ăn cơm xong, Tô Mạn Nhu đi tới, đứng trước mặt Nguyễn Ấu San.
Mặt cô ta rầu rĩ nói: “San San, đều là người cùng một công ty, Phó lão sư là tiền bối của chúng ta, bây giờ lại đang là lão sư của chúng ta, cậu nếu muốn cọ nhiệt thì cũng không nên làm vậy.
Đối với cậu hay là đối với Phó lão sư đều sẽ có ảnh hưởng không tốt…”
Tô Mạn Nhu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nguyễn Ấu San, như là muốn nhìn ra cái gì đó trên người cô.
Nguyễn Ấu San vẫn ưu nhã mà trợn mắt: “Làm ơn nhường một chút, chắn đường.”
Cô biết vì sao Tô Mạn Nhu lại cản cô, hơn phân nửa là vì độ hảo cảm của Phó Việt Hành đối với cô ta,
Bây giờ Tô Mạn Nhu đã bước đầu thành công công lược nam chủ phong lưu tổng tài Phó Thuân Viêm rồi, độ hảo cảm 80, cũng đã ngủ với gã mấy lần.
Phó Thuân Viêm cũng đã bắt đầu động lòng vì Tô Mạn Nhu, tuy rằng còn chưa muốn cưới cô ta, nhưng đối với Tô Mạn Nhu có tính chiếm hữu rất mạnh, nếu không sẽ không vì muốn tranh thủ tình cảm của Tô Mạn Nhu mà tìm tiểu tình nhân cho bạch nguyệt quang của Tô Mạn Nhu, Thẩm Túc.
Nam chủ số 2 là đỉnh lưu lãnh khốc Phó Việt Hành độ hảo cảm cũng có một chút, nhưng mà chưa đến mức có thể đồng cảm mọi lúc mọi nơi, cho nên chương trình này chính là cơ hội tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm của hai người.
Nam chủ số 3 là một phú nhị đại Đoạn Á Huy, gặp Tô Mạn Nhu ở hội sở Sơ Ngộ, độ hảo cảm tuy không cao, nhưng cũng đã sớm kết thành quan hệ giường chiếu.
Còn nam chủ số 4 là ảnh đế ôn nhu Tiêu Thượng Kỳ, người này Tô Mạn Nhu sau khi xuất đạo ở vị trí center thì gặp được trong một chương trình gameshow, lúc này chắc còn chưa lên sân khấu.
Đối phó với trà xanh vừa tâm cơ vừa bạch liên Nguyễn Ấu San không muốn đợi đến lúc Tô Mạn Nhu tăng độ hảo cảm của bốn nam chủ này lên rồi mới bắt đầu 1 chọi 5, cô đương nhiên phải đánh phủ đầu Tô Mạn Nhu trước rồi!
Buổi sáng, cô nói với Phó Việt Hành rằng: “Ăn ngon nhất là sủi cảo, chơi sướng nhất là chị dâu, có chị dâu là Tô Mạn Nhu, Phó lão sư chơi có vui không?”
Vốn dĩ, trước khi Tô Mạn Nhu khiến cho độ hảo cảm của bốn nam chủ này tăng lên đến mức 95, bọn họ cơ bản đều không biết đến sự tồn tại của đối phương, bọn họ ai cũng cho rằng mình là người đàn ông duy nhất của Tô Mạn Nhu.
Sau khi độ hảo cảm đạt 95 rồi, bọn họ mới biết đến những người kia, ai cũng cho rằng những người còn lại là đơn phương Tô Mạn Nhu, xem bọn họ như tình địch.
Hiện tại, Nguyễn Ấu San nói điêu, trực tiếp biến Tô Mạn Nhu thành “chị dâu” của anh ta, ý chỉ Tô Mạn Nhu với Phó Thuân Viêm cũng chân trong chân ngoài rồi mà còn đi lấy lòng anh ta.
Phó Việt Hành đương nhiên sẽ không tin lời cô rồi, nhưng mà ít nhiều cũng sẽ ôm mối nghi hoặc trong lòng, hảo cảm đối với Tô Mạn Nhu chắc là sẽ giảm một chút.
Lúc này, chắc là Phó Việt Hành đang đi kiểm chứng lời cô nói.
Tô Mạn Nhu ghé sát lại, thấp giọng nói: “Cậu phỉ báng tôi trước mặt Phó lão sư đúng không? Cậu vì sao lại cứ ác ý nhắm vào tôi thế? Tôi tự thấy mình chưa có làm gì ảnh hưởng đến cậu mà.”
Nếu cô không ra tay với Tô Mạn Nhu trước, người chết chính là cô.
Nguyễn Ấu San tủm tỉm cười: “Cô xác định là tôi phỉ báng? Cô có chứng cứ thì cứ việc đi tố cáo đi!”
Nụ phụ phản diện trực tiếp đối kháng với nữ chính, cảm giác này thật má nó sướng dễ sợ!
~ Hoàn chương 11 ~
.