Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 75: Ánh sáng đom đóm


Đọc truyện Nữ Phụ Là Vô Tội – Chương 75: Ánh sáng đom đóm

Hiện tại Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm đang đồng cảnh ngộ – thân không một xu, lại nhờ cùng làm xiếc trên đường mà gặp nhau nên quyết định cùng nhau diễn xiếc để kiếm tiền đi đường. Kiếm Vô Tâm tiếp tục biểu diễn tài múa kiếm của hắn, nói thật thì kiếm pháp của Kiếm Vô Tâm chỉ như mèo cào, kẻ coi tiền như rác này mất một số tiền lớn mời Bất Nhập Lưu về làm sư phụ mà kiếm pháp học được chỉ là những động tác đẹp mắt, nếu dùng để ứng chiến thì chỉ cần một chiêu của Tiết Tình thì có thể phá hơn mười chiêu của hắn.

Không phải là người trong nghề nên những người dân đến xem cho dù thấy kiếm pháp của Kiếm Vô Tâm không chịu nổi một đòn những vẫn ủng hộ nhiệt tình, vỗ tay bôm bốp, bọn họ không hiểu vẻ đẹp của kiếm giống như ban ngày không hiểu đêm đen. Nhưng đến khi Tiết Tình đưa túi ra đòi bạc thì đám người vây xung quanh xem không còn thấy tăm hơi chỉ để lại Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm đứng lẻ loi tại chỗ mà vẫn không có một xu dính túi.

Tiết Tình ủ rũ quăng cái túi ra xa. “Kiếm tiền thật khó. . . . . . Nếu không thì chúng ta đi cướp bóc đi!”

“Đừng nóng vội!” Kiếm Vô Tâm vội vàng ngăn nàng lại: “Trước tiên chúng ta cứ suy nghĩ biện pháp khác xem…. …. Ùng ục…. …..” Đúng lúc bụng Kiếm Vô Tâm kêu lên.

“Ùng ục Ùng ục Ùng ục Ùng ục!” Tiết Tình vẫn nghe được tiếng vang từ bụng hắn.

“… ……..Trừ phi bất đắc dĩ thì mới phải đi cướp!” Kiếm Vô Tâm nhỏ giọng nói bổ sung.

Hai người một nam một nữ trẻ tuổi ngồi lăn lóc ở góc tường, tình cảnh này thật khiến người khác thương tâm hoặc rơi lệ, đường đường là Vực chủ của Minh Vực và thiếu gia của Đoạn Kiếm sơn trang, không có tiền thì không có gì, Tiết Tình đang cố gắng nói cho chúng ta biết tầm quan trọng của việc có một người bạn trai không biết kiếm tiền quan trọng ra sao.

“Ngoan ngoãn Tiểu Tình Tình, chúng ta có thể đói chết ở đây hay không.” Kiếm Vô Tâm kéo y phục Tiết Tình tội nghiệp nói.

“Ta có một biện pháp có thể giúp chúng ta thoát khỏi cảnh khốn khó này.” Tiết Tình nói.

“Biện pháp gì?”

Tiết Tình nghiêng mắt nhìn, dường đà sợ run cả người, run rẩy trốn sau lưng Kiếm Vô Tâm, Kiếm Vô Tâm sống chết ôm lấy dương đà kêu khóc: “Không được! Ngươi không thể bán nó! Ta có chết cũng sẽ không bán nó!” 


“Không phải ta muốn bán nó.” Tiết Tình giải thích.

“Thật sự?” Kiếm Vô Tâm tâm tình có chút bình phục.

“Ta muốn nói ăn nó luôn.”

“. . . . . . Hu hu hu”

“Chọc ngươi chơi thôi, ta cũng không dám ăn thần thú, nếu ăn sẽ gặp báo ứng.” Tiết Tình nói với Kiếm Vô Tâm.

Kiếm Vô Tâm vẫn không tin ánh mắt đói khát của Tiết Tình, vẫn che chở dương đà.

Tiết Tình đành phải nói: “Ta đang nói đến lông trên mình nó, có lẽ sẽ bán được ít tiền, không bằng chúng ta cắt đi bán ít tiền.”

Lông quăn trên mình dương đà là lông dê thượng đẳng, chỉ cắt một chút đi đổi ít bạc vụn thì vẫn có thể, lúc này Kiếm Vô Tâm mới đồng ý.

Vì thế, Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm cùng nhau mua bánh bao thịt ăn, chỉ thấy dương đà đi phía sau hai người cổ bị cạo sạch, lông trên cổ bị hai kẻ đói khát cạo sạch đổi lấy bạc, lông dê trên người dương đà thì bị xõa tung biến thành quần yếm.

Tuy rằng lông là lông của dương đà nhưng dương đà cũng là của Kiếm Vô Tâm cho nên Tiết Tình vẫn để lại một chút để có thể kiếm chút bạc vụn, nàng cũng chỉ vì hòa bình của thế giới, như vậy thì mỗi ngày ăn bánh mì thì cũng có thể đến núi Kỳ Lân.

“Vô Tâm công tử, núi xanh còn có sông dài, chúng ta tạm biệt nhau ở đây luôn đi!” Tiết Tình nói với Kiếm Vô Tâm.


“Ngươi muốn đi đâu?” Kiếm Vô Tâm hỏi.

“Núi Kỳ Lân.”

“Vừa đúng lúc, ta cũng đi.”

“Ngươi cũng đi núi Kỳ Lân sao? Không phải ngươi nên về Đoạn Kiếm sơn trang sao?”

“Ở đâu có ngươi thì ta cũng ở đó. ” Kiếm Vô Tâm thâm tình thắm thiết nói.

Tiết Tình đau đầu nhìn hắn nói: “Chỗ của Oanh Oanh cô nương và Tiểu Hồng cô nương mới đúng là chỗ của ngươi mới đúng.”

Kiếm Vô Tâm lắc đầu: “Dong chi tục phấn, thiếu gia ta ngấy rồi, hiện tại trong mắt ta chỉ có Ỷ Thuần cô nương của Thanh Bình nhạc.”

Quả đúng là kẻ háo sắc không đổi được bản tính! Tiết Tình hừ một tiếng rồi đi lên phía trước, Kiếm Vô Tâm dắt dương đà đi theo sau lưng nàng, nàng chọn đường đi còn hắn thì dắt ngựa, ngênh đón mặt trời mọc rồi đến ánh nắng chiều, san bằng mọi con đường nhấp nhô, trải qua bao nhiêu gian nan khi xuất phát, tiếp tục xuất phát…. ……

Một đường lên phía bắc, hai người Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm đi đến chân núi Nga Mi, trấn trên núi Nga Mi cũng có nhiều nữ đệ tử phái Nga Mi, hoặc là vừa xuống núi định ra ngoài, hoặc là từ dưới chân núi muốn đi lên, hoặc là dừng ở chân núi làm thủ vệ, chưa bao giờ người ở trong trấn lại có nhìn thấy nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy, nơi này chính là thiên đường của Kiếm Vô Tâm nha!

Thấy nhiều đệ tử phái Nga Mi trên đường, Tiết Tình nhanh chóng tìm một khách điếm dừng chân, thân phận trước kia là sư muội của chưởng môn phái Linh Vũ thật là tốt, những đệ tử này nhìn thấy nàng đều cung kính gọi một tiếng “sư thúc”, hiện tại khi gặp lại nàng luôn có cảm giác xấu hổ, giả vờ vô cùng chăm chú thảo luận giá cả với chưởng quầy.

“Lưu Huỳnh công tử phái Linh Vũ thật là lợi hại, bị chịu nhục như vậy mà cũng không làm mất danh tiết, thật khiến người khác phải kính nể.”


“Đúng thế, ta đã nói rồi mà, đạo đức của phái Linh Vũ vẫn thật tốt thì làm sao có thể tạo ra phản đồ được chứ, Tiết sư thúc cũng không phải dễ dàng gì, cung Côn Luân một mực cho rằng nàng cấu kết cùng Minh Vực, nào biết được nàng cố ý giao hảo với Minh Vực nhưng thật ra chỉ cần một lần hành động mà thu hồi được Minh Vực.”

Trong khách điếm, hai cô gái trẻ tuổi đang thảo luận sôi nổi, nhìn trang phục thì có lẽ là đệ tử phái Nga Mi, Tiết Tình vẫn lặng lẽ để ý các nàng.

“Tương lai ta cũng muốn được là một nữ hiệp như Tiết Tình sư thúc, xâm nhập doanh trại địch trừ bạo an dân!” Một tiểu đệ tử phồng má nói.

Tiết Tình đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng cũng không muốn làm thành như vậy, như vậy thì anh hùng đâu khác gì gián điệp đâu.

“Thanh danh ngươi thật tốt.” Kiếm Vô Tâm lặng lẽ nói với Tiết Tình, mặt Tiết Tình càng đỏ hơn.

“Được rồi, các ngươi đừng vui mừng quá sớm, phải đợi Tiết sư thúc đến núi Kỳ Lân mới biết nàng có thực sự muốn đưa Minh Vực vào liên minh Võ Lâm hay không, nàng đi lâu như vậy mà vẫn chưa đến núi Kỳ Lân, ai biết còn có thể yên tâm nữa hay không.” Một nữ đệ tử nói.

Thật ra không phải là không muốn đi nhanh mà là trên người không có tiền thuê nổi một cỗ xe ngựa…. ……Tiết Tình thầm nghĩ.

Tiểu đệ tử làm mặt quỷ: “Trước kia chưởng môn thường xuyên khen ngợi Tiết Tình sư thúc, bảo chúng ta coi hắn là tấm gương, sư thúc nhất định sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Trung Nguyên! Lại nói, Tiết Tình sư thúc và Lưu Huỳnh công tử luôn luôn đi với nhau, Lưu Huỳnh công tử giết chết hung thủ hại chết Tự Ưu đạo nhân, lại chọc thủng âm mưu của cung Côn Luân, là đại anh hùng của Trung Nguyên! Bọn họ đều là tấm gương trong lòng ta! Không cho ngươi nói bậy!”

Một nữ đệ tử bị nàng ồn ào không chịu được, cầu xin tha thứ nói: “Ta sợ rồi, ta không nói nữa được chưa.”

Trong lòng Tiết Tình nhảy liên hồi thật sự sảng khoái, nàng nghe thấy tên Lưu Huỳnh, còn nghe thấy Lưu Huỳnh trở thành anh hùng của Trung Nguyên, tuy rằng Sương Hồi tự sát, chết gián tiếp ở trên tay nàng, khi nàng tỉnh lại, thi thể Sương Hồi và tiền bạc đều không thấy đâu, hiện tại nàng từng bước đi bộ đi đến núi Kỳ Lân, trong khi đó Lưu Huỳnh mang cỗ thi thể kia đến và trở thành công thần của Trung Nguyên, vì sao hắn không đợi nàng cùng đi?

Tuy Kiếm Vô Tâm chỉ là một tên hai mặt nhưng nhìn sắc mặt của Tiết Tình cũng biết nàng rất có hứng thú với cuộc nói chuyện của mấy đệ tử phái Nga Mi kia, hắn lảo đảo đi đến trước mặt mấy nữ đệ tử kia, gương mặt tuấn tú cứ cười như mấy kẻ buôn người: “Mấy vị tiên nữ tỷ tỷ, các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Làm sao mà ta mới rời Trung Nguyên mấy ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy?”

Một nữ đệ tử ít tuổi nhất cười hì hì nói: “Tin tức của đại ca ca rất tinh thông, chả lẽ ngươi không biết Lưu Huỳnh công tử sao, tương lại hắn sẽ là Minh Chủ Võ Lâm!”


Một nữ đệ tử khác trừng mắt: “Đừng nói lung tung, hắn vẫn chưa lên làm thì làm sao ngươi có thể nói lung tung.”

“Không phải là không thể vậy vì sao không thể nói.” Tiểu đệ tử ủy khuất than thở.

“Hắn. . . . . . Làm sao vậy. . . . . .” Tiết Tình không nhịn được nữa, xoay người ra đối diện với nữ đệ tử phái Nga Mi.

Trong đó có một nữ tử đã gặp qua Tiết Tình, thoáng chốc mở to hai mắt nhìn: “Tiết Tình sư thúc!”

Nữ đệ tử ít tuổi nhất lập tức nhìn chằm chằm Tiết Tình, ai cũng không ngờ đến lại có thể gặp được Tiết Tình ở đây, lần trước nàng đến Nga Mi, lúc đó nàng mới xuyên không đến nên đối với thế giới này vẫn cực kỳ ngây thơ, hơn nữa nàng vì trốn Tiêu Quy Ứng mà cùng Lưu Huỳnh đến núi Nga Mi, khi trở lại đã là tân chủ nhân của Minh Vực, là truyền kỳ mà người khác không thể đoán ra, cũng là nhân vật phi thường.

Nguyên nhân Tiết Tình hỏi, mấy đệ tử phái Nga Mi cũng thành thật nói ra, trong mấy ngày Tiết Tình ngủ say kia, cũng là thời gian Kiếm Vô Tâm chạy như điên đến Thanh Bình nhạc, thế cục Trung Nguyên lại có sự thay đổi, Lưu Huỳnh phái Linh Vũ mang theo thi thể Sương Hồi đến núi Kỳ Lân, không đợi đến khi Tiết Tình đến thì đã cho vài vị chưởng môn đang tụ tập ở núi Kỳ Lân biết bí mật kinh thiên động địa kia.

Một vài nữ đệ tử không ở đó nên cũng không thể kể rõ ràng, chỉ nghe sư tỷ đồng môn nói Lưu Huỳnh công tử tóm được kẻ đầu sỏ giết chết Tự Ưu đạo nhân, không chỉ giúp Trung Nguyên trừ đi một mối nguy hại mà còn tố giác thêm mối nguy hại khác, là một tổ chức thần bí tên là Thủy Vân cung, là lực lượng mà cung Côn Luân bí mật bồi dưỡng, mấy mưu đồ bí mật trong mấy phong thư mà cung Côn Luân gửi qua lại với Nam Cung thế gia nói về Thủy Vân cung, chỉ tiếc Nam Cung thế gia tồn tại không quá vài năm thì bị diệt môn, không ngờ đến là cung Côn Luân vẫn một mình tạo thành Thủy Vân cung.

Sương Hồi cực kỳ ưu tú, Tiết Tình tán thành thực lực của hắn, có thể giết chết Tự Ưu đạo nhân đủ để chứng minh thực lực của bọn hắn, hắn và đồng bọn đều quỷ dị khiến cho dân chúng Trung Nguyên lầm than, hắn chết trước mặt Tiết Tình cũng là mức tối đa mà cơ thể hắn có thể chịu đựng được, ngay cả Tiết Tình một kẻ chỉ biết chút y thuật đều có thể nhìn thấy bóng dáng vĩ đại của thần chết phía sau lưng hắn, nhịp tim của hắn giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngừng đạp, nhiệt độ của hắn lạnh như nước hồ đóng băng giữa mùa đông, hắn luyện võ đến mức có thể đả thương 1000 kẻ địch nhưng cũng tự tổn thương 800, võ công mà luyện như vậy thì hắn cũng biết sớm có ngày bản thân sẽ phải chết đi.

Nam Cung Lạc Lạc đưa ra mấy phong thư kia khiến cung Côn Luân  không thể sống yên ổn ở Trung Nguyên, trước bàn dân thiên hạ để mọi người tận mắt nhìn thấy dã tâm của cung Côn Luân, chẳng qua dựa vào công trạng mười năm trước nên mọi người vẫn có vài phần cung kính với cung Côn Luân, nhưng bây giờ đều triệt để biến nó thành tội nhân. Tự Ưu đạo nhân là chưởng môn Võ Đang rất được đệ tử Võ Đang kính yêu, sau khi hắn chết toàn Võ Đang dường như điên cuồng tìm kiếm hung thủ, cuối cùng lần ra cung Côn Luân, tự nhiên muốn lấy lại công bằng, muốn kẻ chủ mưu là cung chủ cung Côn Luân phải đền mạng, cung Côn Luân lại phong tỏa kín kẽ, không gặp người ngoài, đệ tử phái Võ Đang khởi hành đến núi Côn Lôn, bây giờ đến cả Kiều Dật Quân cũng không kìm nén được nữa rồi.

“Chưởng môn chúng ta cũng muốn cung Côn Luân phải trả lại công bằng, hôm qua sư tỷ Tâm Mi theo lệnh sư phụ dẫn theo mấy chục đệ tử đi lên núi Côn Lôn, Tiết Tình sư thúc, ngươi nói tại sao Côn Luân cung có thể làm như vậy, chẳng phải người Trung Nguyên chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau mới đúng chứ.” Nữ đệ tử khó hiểu hỏi.

Tiết Tình cũng không quan tâm cung Côn Luân chết hay sống, nàng chỉ có một vấn đề muốn biết nên vội vã hỏi: “Vậy bây giờ Lưu Huỳnh công tử còn ở núi Kỳ Lân không?”

“Hiện tại có lẽ đã đến núi Côn Lôn, mấy ngày nay lòng người trong Trung Nguyên đều đã hoảng sợ, chỉ còn Lưu Huỳnh công tử nên tất cả mọi người đều nguyện ý nghe theo lệnh hắn.”

Tiết Tình đứng lên nói Kiếm Vô Tâm: “Vô tâm công tử, ngươi có thể cho ta mượn thần thú kia được không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.