Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 70: Khiêu chiến với vương giả


Đọc truyện Nữ Phụ Là Vô Tội – Chương 70: Khiêu chiến với vương giả

Giữa chính đường, một nhóm người mặc đồ đen kịt đang quỳ, Diêm Minh ngồi trên chiếc ghế vàng của hắn nhìn xuống những thị vệ và thị nữ đang không dám ngẩng đầu này, Tiết Tình và Tích Hoan trốn ở một chỗ tối thật xa tầm mắt Diêm Minh, đầu hai người cúi xuống thật thấp, Tiết Tình liếc mắt nhìn Tích Hoan, tuy nàng cúi thấp đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diêm Minh, trong ánh mắt kia chính xác là sự thù hận, thù hận đến tận xương tủy, Tiết Tình biết trên người nàng không mang theo vũ khí, rất sợ nàng sẽ mất lý trí nhào lên liều mạng với Diêm Minh nên lặng lẽ giữ chặt cổ tay nàng, như vậy cho dù nàng không có khả năng chống lại hắn nhưng vẫn có thể khống chế được Tích Hoan.

“Giờ lành tối mai, ta và Nam Cung cô nương sẽ thành thân, các ngươi phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ cho ta, người nào mà gây ra chuyện không may gì ta sẽ đem đầu người đó treo lên tảng đá bên ngoài Minh Vực.” Diêm Minh nói.

Diêm Minh và Nam Cung Lạc Lạc sắp thành thân (thành hôn), Tiết Tình xem tiểu thuyết không viết đến chi tiết này, có một số việc đã tiến triển khác xa nội dung nguyên bản, kéo dài đến một khoảng thời gian không thể xác định rõ được nữa rồi.

Đại hôn của Vực Chủ làm từ trên xuống dưới Minh vực vội vàng thành một đoàn, An Loa giống như một quản gia ở Minh vực, vội vàng đến mức thời gian ăn cơm cũng không có, không khí trầm lặng của Minh vực chẳng mấy chốc được phủ tơ lụa đỏ tươi, trước mỗi một cánh cửa đều treo mỗi bên một cái đèn lồng màu đỏ, giữa không khí trầm lặng vốn có thì sự vui mừng này có vẻ càng quỷ dị.

Tiết Tình ở trong phòng nhìn cái bình đựng kiếm cổ, ai có thể vĩnh viễn yêu một người? Có vô số danh ngôn, lời răn nói cho mọi người rằng không có cái gì là vĩnh viễn, vĩnh viễn đó quá xa vời, sống đến 80 tuổi thì vĩnh viễn chính là 80 năm, sống đến 90 tuổi thì vĩnh viễn là 90 năm, sống đến 100 tuổi thì vĩnh viễn đã vượt qua trăm năm, một trăm năm, từ thời đại dùng súng trường cho đến thời đại dùng vũ khí hạt nhân có xa lắm không, rất xa rất xa.

Nàng có thể yêu Lưu Huỳnh trong bao nhiêu năm? Lưu Huỳnh có thể yêu nàng trong bao nhiêu năm? Một khi tử cổ thay lòng đổi dạ chẳng phải mẫu cổ sẽ phải chết hay sao, giữa hai người nhất định phải có người gánh vác nguy hiểm, có lẽ hai người có thể cùng sống đến quá trăm năm, có lẽ một người sẽ buông tay nhân gian trước, Tiết Tình hy vọng người được bình an kia là Lưu Huỳnh còn việc bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi thì để cho nàng gánh vác một mình.

Lưu Huỳnh đi lấy thuốc thay đổi giọng nói về, Tiết Tình kể lại chuyện kiếm cổ này cho hắn nghe nhưng nàng giấu chuyện mẫu tử cổ có thể khiến cho người ta chết bất kỳ lúc nào, không muốn hắn mang thêm trách nhiệm, cứ để cho ông trời quyết định là phương pháp tốt nhất.

“Chỉ cần nàng quyết định, ta sẽ theo nàng.” Lưu Huỳnh vẫn nói những lời này, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt làm cho từ đáy lòng Tiết Tình cảm thấy ấm áp, hắn không như khi lúc mặt trời mọc thổ lộ kịch liệt, hắn luôn điềm đạm ở bên cạnh nàng, hắn không hay nói nhưng chỉ cần nhìn kỹ vào ánh mắt của hắn Tiết Tình cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh,


Đúng thế, nàng chưa từng phải sống cô đơn vậy thì vì sao phải sợ cái chết, giao hết sự tin tưởng, tình yêu, sự cảm kích đều giao cho hắn, trên đời này có mấy người có thể cùng sống cùng chết với nhau, gặp được hắn đã là duyên ba kiếp.

Trong một căn phòng nho nhỏ ở Minh vực, hai người cùng nhau gieo kiếm cổ vào người, quả nhiên hắn đối với nàng là tâm liền kiếm cổ nếu không thì đã không cùng nàng đến nơi nguy hiểm như thế này, Tiết Tình ôm lấy Lưu Huỳnh: “Nhìn chàng mặc trang phục nữ nhân thật xinh đẹp”.

“. . . . . .” Xem dáng vẻ của Lưu Huỳnh hình như không vui vẻ gì cho lắm.

Tiết Tình khẩn trương nói bổ sung nói: “Mặc y phục nam nhân cũng rất đẹp!”

Xem dáng vẻ Lưu Huỳnh đã vui vẻ hơn.

Không mặc gì nhất định sẽ càng xinh đẹp, trong lòng Tiết Tình yên lặng bổ sung một câu, những lời này nàng có thể nói ra không? Nàng sẽ không!

Đêm nay, trên hành lang của Minh vực toàn bộ là đèn lồng màu đỏ, đêm nay là ngày đại hôn của chủ nhân Minh vực.


Nam Cung Lạc Lạc không thể tưởng được mình thật sự muốn thành thân với Diêm Minh, nàng chỉ là nàng muốn cùng với Diêm Minh sống một đời một kiếp mà thôi, nàng ngồi ở trên giường trong lòng có chút vui sướng cũng có khẩn trương.

Thị nữ gõ cửa bước vào: “Nam Cung cô nương, đây là hỉ phục.”

“Ừ.” Nam Cung Lạc Lạc khó xử gật gật đầu.

Thị nữ bưng một cái mâm tới, ở giữa là trang phục của tân nương, thị nữ để cái khay đến một bên, mặt khác bưng một hộp son đi tới: “Nam Cung cô nương để ta trang điểm giúp ngươi.”

Thị nữ lấy tay khăn lau đi một vết son, nhưng toàn bộ khăn đều phủ lên mặt Nam Cung Lạc Lạc, Nam Cung Lạc Lạc kêu ô ô hai tiếng rồi dần dần mất đi lý trí xụi lơ ngã xuống giường. Thị nữ kia không phải ai khác mà chính là Tích Hoan, nàng đưa Nam Cung Lạc Lạc đang hôn mê giấu dưới giường rồi mặc y phục của tân nương vào, thân hình nàng cũng xấp xỉ, đội khăn voan đỏ ai cũng sẽ không nhận ra.

Diêm Minh luôn luôn cảnh giác, tối nay là cơ hội khó có được để có thể tiếp cận hắn, mối thù tan cửa nát nhà có thể báo được hay không thì phải chờ xem đêm nay, nàng sờ sờ chủy thủ được giấu ở trong tay áo, khi chú rể lật khăn voan của tân nương là thời cơ tốt nhất để nàng ám sát.

Giờ lành đến, hai thủ hạ cổ quái của Diêm Minh là hai thị nữ sinh đôi đến phòng dẫn tân nương ra, Tích Hoan che khăn voan, tay được hai thị nữ sinh đôi, sau đó hai nàng đưa tiếp xuống phòng tân hôn, đến hỉ phòng Tích Hoan bị đưa đến bên giường ngồi xuống, trên giường đặt một cái khay nhỏ dùng để đặt rượu giao bôi.


Phòng bên trong có tiếng bước chân trầm ổn của nam nhân, không cần đoán cũng biết đây nhất định là Diêm Minh, tay Tích Hoan khẩn trương nắm chặt lấy nhau, người khác nhìn nàng giống như vì tân hôn mà khẩn trương.

“Vất vả cho ngươi rồi.” Diêm Minh đi đến bên cạnh Tích Hoan, ở bên tai nàng ôn nhu nói.

Cũng may có chiếc khăn voan đỏ che được mồ hôi lạnh trên trán Tích Hoan, nàng cầm chủy thủ đâm về phía ngực Diêm Minh, chủy thủ hướng về giữa trái tim Diêm Minh, nhưng lại chỉ nghe thấy một tiếng, giống như tiếng binh khí đụng phải tảng đá  thanh âm, chủy thủ cũng không đâm vào thân thể Diêm Minh, ngược lại là chủy thủ đã bị bẻ cong trước rồi.

Tích Hoan đang cảm thấy vô cùng hoảng sợ, Diêm Minh xốc khăn voan của nàng lên rồi dùng một chưởng đánh nàng xuống đất làm cho Tích Hoan nôn ra máu tươi.

Vẻ mặt lúc này của Diêm Minh giống như khủng bố tức giận nói: “Kéo ra ngoài, chặt bỏ tay chân rồi cho sói ăn.”

Tích Hoan nhắm mắt lại không ngờ tà mị thần công của hắn cảnh giới như vậy, chẳng lẽ ông trời muốn để cho cừu hận của nàng không thể báo được hay sao, không biết kiếm cổ nàng đưa cho nữ nhân phái Linh Vũ rốt cuộc có tác dụng gì, mặc kệ kết quả như thế nào nàng cũng đã không thể nào thấy được nữa rồi.

Tronh lúc Tích Hoan nhắm mắt lại chờ đợi vận mệnh bị chặt bỏ tay chân lại nghe thấy âm thanh cửa bị đá văng.

“Không ai được đụng đến nàng.” Một giọng nói của nữ nhân.

Tích Hoan mở to mắt, người đến là một người phụ nữ xa lạ, nàng chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ này không biết tại sao nàng ta lại muốn cứu mình.


“Lại để cho ngươi sống sót, ngươi đúng là mạng lớn, hiện tại chính mình muốn tìm đến cái chết sao.” Diêm Minh nheo mắt lại nói.

“Ta tự mình đưa đến cửa, có thể chết hay không cũng không quan trong nữa rồi.” Người phụ nữ đó lạnh lùng nói.

“Trước tiên đem cái này ra cho sói ăn.” Diêm Minh miệt thị nhìn Tích Hoan trên mặt đất nói.

Hai thị nữ sinh đôi lĩnh mệnh đang định kéo Tích Hoan đi thì người phụ nữ đó lại mở miệng nói: “Từ đã, ta đã bảo các ngươi là không được đụng vào nàng, ở Minh vực này người có thể ra lệnh đương nhiên chỉ có chủ nhân của Minh vực.”

“Những lời này của người là có ý gì.” Trong ánh mắt của Diêm Minh đã có sát ý.

“Ý của ta chính là chủ nhân của Minh vực sắp thay đổi rồi.” Người phụ nữ đó rút kiếm ra, thân kiếm óng ánh gần như trong suốt, chính là tuyệt thế kiếm Linh Khu, trên đời tuyệt đối không thể có cái thứ hai.

“Ngươi là Tiết Tình.” Tích Hoan kinh ngạc nhìn người phụ nữ đó kêu lên.

Tiết Tình cười cười với Tích Hoan, giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ Diêm Minh: “Ở Minh vực này kẻ mạnh làm vua, cái ghế của ngươi cũng nên thay đổi người ngồi rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.