Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 20: Hồng Y Đại điệt nữ


Đọc truyện Nữ Phụ Là Vô Tội – Chương 20: Hồng Y Đại điệt nữ

Đi xe ngựa một ngày nữa là có thể đến một trấn nhỏ cách Đoạn Kiếm sơn trang khá gần, bởi vì quan đạo luôn bị xe ngựa cùng người đi đường đi qua đi lại nên khá bằng phẳng, Tiết Tình nằm ở trong xe ngựa thiu thiu ngủ, nàng còn không biết từ lúc ra khỏi khách sạn đã bị ánh mắt lén lút theo dõi.

“Đại ca, nếu chưa động thủ thì khi bọn chúng vào địa bàn Đoạn Kiếm sơn trang rất phiền toái.” Nhị đương gia cường đạo sốt ruột nói.

“Nữ nhân kia thì dễ đối phó, chỉ là cái tên nam nhân kia, hắn có võ công.” Thủ lĩnh cường đạo do dự.

Nhị đương gia cường đạo càng nóng nảy hơn: “Biết võ công thì sao, một mình hắn, có thể địch nổi hơn mười huynh đệ chúng ta sao?”

“Đúng vậy a, đại đương gia, chậm nữa bọn chúng sẽ thoát mất!”, “Đại Đương Gia, ra lệnh đi!” Bọn lâu la ồn ào phía sau.

“Được! Các huynh đệ theo ta, lên!” Thủ lĩnh cường đạo hô to dẫn hơn mười lâu la chạy đi chặn xe ngựa Tiết Tình.

Xe ngựa thắng gấp, Tiết Tình thấy kỳ lạ, vén rèm lên muốn xem đã xảy ra chuyện gì, ôi trời, quả thật rất hoành tráng, mình bị bao vây.

“Để bạc lại, ta sẽ thả cho các ngươi một con đường sống.” Thủ lĩnh cường đạo kêu.

“Bạc chính là mạng của ta, không có bạc còn nói gì thả cho ta một con đường sống.” Tiết Tình cãi lại.

“Đại Đương Gia, đừng cùng với tiện nhân này tranh cãi!” Có lâu la không cam lòng nói.


“Có nói gì cũng vô dụng, nơi này là quan đạo, không ai cứu đâu, mau lấy bạc rồi đem xác bọn chúng vứt cho chó ăn!” Nhị Đương Gia liền la lên.

Bọn lâu la ứng tiếng rầm rộ, lấy vũ khí, Lưu Huỳnh đặt tay trên chuôi kiếm bên hông, nói với Tiết Tình: “Sư thúc, người ở trong xe ngựa, đừng nhúc nhích.”

“Đừng, ngươi cũng đừng nhúc nhích, chưa cần ra tay.” Tiết Tình vội nói, mắt liếc qua hai bên, Hồng Y nữ hiệp thần bí luôn xuất hiện vào lúc mình gặp nguy hiểm, rất có thể là đang theo dõi mình, vậy nên bây giờ chính là cơ hội dụ nàng ta xuất hiện, tuy nói đối phương là ân nhân, không nên làm như thế, nhưng Tiết Tình thật sự rất tò mò thân phận của nàng, dù sao cũng chưa làm qua chuyện gì tốt, chắc không phải là thiên sứ hộ mạng mà trời cao phái xuống.

Lưu Huỳnh hiểu ý, không có ra tay, nhưng tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, nếu như hồng y nữ tử kia không có xuất hiện, hắn sẽ không chút do dự liền rút kiếm.

Hồng y thiếu nữ quả nhiên xuất hiện, như một đóm lửa nhào tới, đứng trước mặt mấy tên cường đạo, hồng y thon gọn bao trọn vóc dáng kiều diễm, khuôn mặt trẻ trung, lại có một loại mị khí non nớt, lớn lên hẳn là rất yêu nghiệt!

“Người của hoang mạc.” Lưu Huỳnh nhỏ giọng nói.

“Làm sao biết được?” Tiết Tình nhìn không ra, người hoang mạc cũng vậy, người Trung Nguyên cũng vậy, mọi người đều có hình dáng bình thường của con người,dựa vào vẻ ngoài rất khó đoán được.

“Trên người nàng có mùi của cốc dữu tử, loại cỏ này rất thường gặp ở hoang mạc, nhưng ở Trung Nguyên thì không có.”

Tiết Tình không biết cái gì là cốc dữu tử, dù sao cũng không quan trọng, Lưu Huỳnh là do “Tiết Tình” nhặt về khoảng mười lăm năm trước lúc “Tiết Tình” theo sư phụ chinh chiến hoang mạc, khi đó Lưu Huỳnh mới sáu tuổi, mặc dù sau khi cùng “Tiết Tình” trở về Trung Nguyên, Lưu Huỳnh lớn lên ở Trung Nguyên, tuy không có trở lại hoang mạc, nhưng đã sống gần sáu năm trên hoang mạc, nên ít nhiều gì cũng có một chút hiểu biết về hoang mạc. Nếu Lưu Huỳnh nói như vậy, Tiết Tình tin hắn, liên hệ duy nhất của Tiết Tình với hoang mạc chính là nghiệt chướng Diêm Minh này, chẳng lẽ là thủ hạ của hắn, dưới tay hắn chỉ có một thiếu nữ gọi là An Loa, cuồng luyến sư, như vậy hồng y thiếu nữ trước mắt là An Loa?

Hồng y thiếu nữ đứng ở trước xe ngựa Tiết Tình, đối mặt hơn mười tráng hàn cũng không có chút khiếp đảm nào. Ống tay áo phất lên, trong nhẹ nhàng mang theo mười phần cương lực, cùng hơn mười người chém giết ở chung một chỗ cũng đã chiếm hết thượng phong, bọn cường đạo cầm vũ khí cũng không thể đến gần được nàng, mà hồng y thiếu nữ tay không tấc sắt, chỉ dùng chưởng pháp cùng khinh pháp, đã nhanh chóng nắm được mủi đao của thủ lĩnh cường đạo, một cước đá trúng cổ thủ lĩnh cường đạo, cả người hắn bay ra 3, 4 thước, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.


“Đại Đương Gia! Đại Đương Gia!” Nhị Đương Gia ném đao chạy đến bên cạnh thủ lĩnh cường đạo.

Bọn lâu la cũng vứt đao, chạy đến bên cạnh thủ lĩnh cường đạo khóc lóc nức nở, thân thể to con của thủ lĩnh cường đạo tựa vào trong ngực Nhị Đương Gia cao chưa đủ 1m5, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh. Tiết Tình nhìn hơn mười tên tráng hán cùng nhau khóc đến hoa lê đẫm mưa, cảm giác hơi khó chịu rồi, những người này, bọn họ là tới cướp bóc, thế nào giống như là Tiết Tình tới cướp bọn họ.

“Tiện nhân, coi như ngươi lợi hại, ” Nhị Đương Gia ôm lấy thủ lĩnh cường đạo, đứng lên, dùng lỗ mũi hừ một tiếng: “Các huynh đệ, chúng ta đi!”

Hơn mười tráng hán mang tất cả trang bị, so với chạy trốn còn nhanh. Thấy bọn cường đạo chạy, hồng y thiếu nữ cũng muốn chạy.

“Lưu Huỳnh, mau bắt nàng lại!” Tiết Tình vội vã kêu.

Lưu Huỳnh nhảy xuống xe ngựa, một tay bắt được bả vai hồng y thiếu nữ, hồng y thiếu nữ dĩ nhiên không chịu, cùng Lưu Huỳnh đánh nhau, Lưu Huỳnh dùng kiếm cản trở tiến công của hồng y thiếu nữ, mắt nhìn chằm chằm động tác của nàng. Tiết Tình cũng nhìn kỹ chiêu thức võ công của nàng ta, trong nguyên tác tuy không có miêu tả An Loa kĩ càng, chỉ là An Loa nếu là đồ đệ Diêm Minh, võ công dĩ nhiên là khá giống sư phụ nàng , Diêm Minh am hiểu cái võ công gì? Âm độc trảo công, hồng y thiếu nữ dùng toàn là chưởng pháp, từ điểm đó Tiết Tình lại cảm thấy nàng không giống An Loa.

Cũng may Lưu Huỳnh ở Linh Vũ phái mười lăm năm tập luyện không phải chỉ là thùng cơm, hai bên đấu mười mấy hiệp cuối cùng hồng y thiếu nữ đã thua ở trong tay Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh nhanh chóng điểm huyệt đạo hồng y thiếu nữ, khiến nàng không thể động đậy. Lưu Huỳnh đưa hồng y thiếu nữ đứng trước xe ngựa, Tiết Tình từ trên xe nhảy xuống, mặt đối mặt cùng hồng y thiếu nữ.

“Cô nương, ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn cám ơn ngươi đã nhiều lần cứu ta. . . . . . Còn muốn hỏi ngươi là ai?” Tiết Tình đối với hồng y thiếu nữ nói.

Hồng y thiếu nữ nhìn Tiết Tình, cũng không nói chuyện.


“Ngươi điểm á huyệt nàng sao?” Tiết Tình hỏi Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh lắc đầu, Tiết Tình ho hai tiếng rồi nói tiếp: “Cô nương đừng trách ta vong ân phụ nghĩa, ngươi cũng biết giang hồ to lớn đủ những điều kỳ lạ, có người cứu người là vì muốn người nọ lún sâu hơn vào cảnh khổ, ta không biết ngươi có phải loại này hay không.”

“Con không biết, mẫu thân đã không nói với con, cứu người cũng có thể là người xấu.” Hồng y thiếu nữ mở miệng nói.

“Mẫu thân? Cô nương rốt cuộc là ai?”

“Mẫu thân nói con nhất định không thể ở trước mặt người của Linh Vũ phái tiết lột thân phận, chỉ là người cũng có nói qua cô Tiết Tình đối với chúng ta có ân, nói cho cô Tiết Tình biết cũng không sao.”

Cái trò gì nữa đây ? Cô? Nàng cũng không nhớ rõ Tiết Tình kia có bao nhiêu huynh ðệ nha, ngày hôm trước mới vừa ở Linh Vũ chân núi dạy dỗ một cái giả chất tử, giờ lại xuất hiện Ðại ðiệt nữ.

“Khoan ðã, cô nương, ngươi nói ta là cô ngươi?”

“Mẫu thân nói người cùng phụ thân giống như thân huynh muội, cho nên con phải gọi là cô.”

Tiết Tình dùng khăn tay lau mồ hôi: “Ngươi nói trước đi, phụ thân ngươi là người nào.”

“Phụ thân con tên là Liễu Tứ Thư.”

Phải nói cái ngưới Liễu Tứ Thư này chưa bao giờ xuất hiện ở trong nguyên tác, so với lão bản khách sạn còn không bằng, cách mấy chương liền xuất hiện một lần, nhưng mà hắn cũng rất lợi hại a, hắn trong nguyên tác cũng chiếm chút ít phần diễn. Trước tiên là nói về người nọ là Tam Sư Huynh Tiết Tình, nghe nói ngoại hình không tệ, được xưng Linh Vũ Nhất Chi Hoa, trên giang hồ có không ít cô nương rất ái mộ hắn, nhưng hắn thích hàng ngoại, hắn yêu một yêu nữ hoang mạc khiến sư phụ Tiết Tình tức chết, cứng rắn cấm không cho Liễu Tứ Thư cùng yêu nữ ở chung một chỗ. Nhưng về sau Liễu Tứ Thư vẫn là cùng yêu nữ ở cùng một chỗ, tại sao lại vậy? Cái này phải nói là Tiết Tình năm đó, lúc năm tuổi theo sư phụ xuất chinh hoang mạc đã làm thu được ba chuyện vĩ đại: chuyện thứ nhất là nhất kiến chung tình với Diêm Minh, chuyện thứ hai là thu dưỡng Lưu Huỳnh, chuyện thứ ba là thiết kế để Liễu Tứ Thư cùng yêu nữ bỏ trốn. Đây chỉ là chuyện năm xưa, nhưng thời điểm Tiết Tình ở nguyên tác ngồi trong đại lao của Võ Lâm minh lại chính thành chứng cứ Tiết Tình cấu kết với người hoang mạc, cho nên Tiết Tình đối với Liễu Tứ Thư này có ấn tượng rất sâu.

“Thật không? Liễu Tứ. . . . . . À không, tam sư huynh hắn có con sao? Không có bằng chứng ngươi làm sao có thể để cho ta tin tưởng ngươi?”

“Phụ thân đã cho con một khối ngọc bội, con vẫn luôn mang trên người, không biết cô có nhận ra không.”


Tiết Tình nửa tin nửa ngờ, vươn tay vào sờ sờ trong ngực hồng y thiếu nữ, quả nhiên có khối ngọc bội, móc ra thì có cảm giác nhìn quen mắt, ngọc bội chỉ là Thanh Ngọc bình thường, nhưng thợ làm rất đặc biệt, dọc theo hoa văn nhìn xuống đặc biệt có thiết kế Thanh Phong của Linh Vũ phát, đây là ngọc bội của Linh Vũ phái, Linh Vũ phái đối với ngọc bội môn phái mình quản chế cực kỳ nghiêm khắc, lần trước Tiết Tình đem ngọc bội Lưu Huỳnh đưa cho Bạch Tích Trần làm quà đáp lễ bị Phương Vân hung hăng dạy dỗ một trận, trước mắt chỉ còn có có một khối ngọc bội đó là thời điểm Liễu Tứ Thư bỏ trốn đem ngọc bội mang theo.

Nhìn thấy hồng y thiếu nữ không có nói láo, Tiết Tình cũng cảm thấy một hoang mạc người lao lực khổ tâm cải trang thành Đại điệt nữ đến gần mình cũng không có lợi gì, nên tạm thời tin nàng.

“Lưu Huỳnh, mau giải khai huyệt đạo nàng.”

Lưu Huỳnh nghe lời giải khai huyệt đạo hồng y thiếu nữ, Tiết Tình ôm cổ nàng: “Đại điệt nữ u ~ làm sao bây giờ ngươi mới đến tìm cô ~~ phụ thân ngươi cùng mẫu thân ngươi có khỏe không ~~~”

“Phụ thân chết rồi, hắn không thích ứng được môi trường hoang mạc, sau khi cùng mẫu thân tới hoang mạc thân thể vẫn không tốt, hơn nữa còn áy náy với sư môn, thân thể ngày càng sa sút, lúc ta còn rất nhỏ đã chết.” Hồng y thiếu nữ bình tĩnh nói.

“Éc. . . . . .” Tiết Tình ôm tay của thiếu nữ buông lỏng ra một chút.

“Mẫu thân cũng đã chết, cách đây không lâu nàng mới vừa cùng phụ thân rời khỏi.” Hồng y thiếu nữ còn nói.

Tiết Tình tay hoàn toàn buông lỏng ra, nàng chỉ nghĩ biểu đạt tình cảm thân thích, không nghĩ tới đề tài tối tăm như vậy.

“Sư thúc, nếu không lên đường tối nay sẽ phải ngủ ven đường.” Lưu Huỳnh ở một bên nhắc nhở.

“Ồ, phải!” Tiết Tình lấy lại tinh thần: “Đại điệt nữ chúng ta lên xe nói tiếp, đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Kiển Điệp, Liễu Kiển Điệp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.