Đọc truyện Nữ Phụ Là Vợ Nam Chính~ – Chương 52: Giây phút chúng ta lạc mất nhau
( Cái tên chap nó không liên quan lắm đâu! :v )
Một buổi sáng đẹp trời, khi mà Di Di đang chạy bộ trong công viên.
Cô có chút nhàm chán rồi đó!
Sao chẳng thấy bên bà ta có động tĩnh gì hết vậy?
Mà cô thì chỉ còn 1 ngày cuối cùng. Bà ta không vội chứ cô thì vội lắm đấy!
Cô muốn đi thăm ba nuôi ở Hà Nội, mẹ nuôi ở Vinh ~
Sau đó sẽ tìm một mụ phù thủy nào đó hoá phép cho cô gặp lại anh! Sau đó…
Reng reang
– Hello?
– …
– Về chuyện gì?
– …
– Ồ, được chứ?
– …
– Vâng, tạm biệt.
Di Di gập lại điện thoại, miệng cô hơi cong lên. Cuối cùng thì con mồi cũng ra tay. Haha~
Cô cầm lấy balô, mang lên vai rồi đạp xe về nhà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Di Di nhìn ra ngoài cửa sổ một cách đăm chiêu.
Mặt Trời tưởng như được nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.
Nhưng thực chất lại mới bắt đầu một ngày làm việc khác ở bán cầu bên kia.
Không ngừng nghỉ~
Di Di mỉm cười, trên người cô là bộ đồ màu đen.
Chiếc áo crotop trắng bó sát người, quần jogger kaki đen in chữ chằn chịt đến nỗi, cô cũng không đọc được họ viết cái gì.
Một chiếc áo khoác phao thể thao bên ngoài.
Đôi giày thể thao đế cao đen tuyền.
Bình thường đến mức tầm thường~
Thượng Cung Thiên bước đến cạnh cô.
Cùng cô nhìn ra bên ngoài. Không có gì đặc biệt? Cô ta nhìn thứ gì chăm chú như vậy?
– Thượng Cung Thiên, dù tý nữa như thế nào. Mong anh đừng kích động, ngồi yên nhé?
– …
– Lần cuối chúng ta còn gặp nhau, cạn một ly rượu không?
Cạch
Hai chiếc ly chạm vào nhau tạo ra thứ âm thanh tinh túy, chất lỏng trong suốt thơm ngát chạy dọc chiếc cổ thon dài.
Cổ Thượng Cung Thiên chuyển động, nuốt chất lỏng này xuống. Yên tĩnh nhìn cô ta.
Không gặp được cô nữa ah? Chắc hắn sẽ hơi buồn đây~
Di Di hơi nghiêng người nhìn hắn chăm chú. Mặc dù biết hắn và Thiên là hai người khác nhau, nhưng không thể phủ nhận. Đôi lúc, cô cũng tưởng tượng hắn là anh ấy. . .
Nhất là lúc này, hắn đứng đó yên tĩnh nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, vẫn lỳ lợm mà nhìn nhau chăm chú.
Mang theo chút tình cảm phức tạp.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ ngợi về đối phương, họ cùng nhau đánh giá qua lại.
Không nói gì, không gian chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ chậm chạp nhích từng cm.
Cạch
Di Di bước nhanh khỏi nhà, không câu hỏi han hay chào tạm biệt.
Thượng Cung Thiên cảm giác như mình đột nhiên đánh rơi thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng anh không nghĩ được gì, tận khi cánh cửa khép lại, anh vẫn như cũ nhìn theo hướng cô đi.
Anh mãi mãi không biết được, trong một giây phút ngắn ngủi khó nắm bắt, trái tim hai người đã chung một nhịp.
Chỉ là, ngay sau đó, lại tách ra. Hờ hững như hai kẻ xa lạ.
Di Di lái xe đến nhà kho trên ngọn núi nhỏ.
Cạch
– Sao tối vậy ?
Nếu không có đèn xe chiếu sáng, chắc cô không tìm được cái nhà tồi tàn này đâu.
Lúc này, chiếc điện thoại rung lên bần bật trong túi áo. Di Di lần mò rồi nghe máy.
Cạch
– Mai Tuyết Liên, bà đâu rồi?
– Cô đi thẳng nào.
Nghe vậy, Di Di cảnh giác bước vào. Bóng đèn chợt sáng lên đồng loạt.
Bà ta thật thích làm màu trước TiVi mà =__= ra vẻ bí bí ẩn ẩn gì chứ!?
>>>>>>>>>
Chào mina, Round đây. Vì chap này sẽ rất dài mà bây giờ ta đang đi chơi ngoài cánh đồng nên up cho mina.
Không biết có ai còn nhớ con này nữa không =__=
Nói thật là tớ viết ba cái bản thảo, nhưng rồi chọn ra một cái up lên cho mina, cho đỡ nhận đá! ^__^
Rồi lại lủi thủi xoá hai cái kia đi =__= Lý do thì chắc là I LOVE READERS đấy. Muốn dành thứ tốt nhất cho mina.
^__^ hê hê~ dù sao cũng rất vui vì gặp lại mọi người.
Khen ta gì đó ủng hộ đi, rồi ta có quà tặng a~
_Round_