Đọc truyện Nữ phụ không trộn lẫn – Chương 8:
Chương 8: Trù nương (7)
Loại đậu phụ ngâm này là nguyên liệu nấu ăn thuộc về đặc sản của nước Tông Tử. Nước Tông Tử bị xâm lược, gia tộc Thương thành lập một bộ lạc ở phương quốc, an phận ở một góc, mưu toan phục quốc, sau đó lại bị danh tướng Tử Khổng của tiền triều tiêu diệt, hiện giờ tuy vẫn gọi là nước Tông Tử, nhưng thật ra chỉ là một quận huyện nhỏ của Đại Sở mà thôi.
Lâm Đạm không nghĩ tới ở nơi hẻo lánh thế này mà cũng có người biết, còn nói đến kỹ càng tỉ mỉ quá trình chế biến, không nhịn được quay lại nhìn nam tử anh tuấn kia. Nam tử và nàng nhìn nhau, cuối cùng tiếp tục ăn lương khô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng miếng thịt khô trong nồi đều đã được bọc lên một lớp đậu phụ ngâm, tiếng dầu sôi trào phát ra giòn vang, cũng mang mùi hương nồng đậm bay ra ngoài. Lâm Đạm thu hồi ánh mắt, nói với nha đầu đang ngồi xổm bên cạnh mình: “Có thể đổ nước vào rồi.”
Tiểu nha đầu vội vàng đem nước trong bình gốm từ từ rót vào nồi, dòng nước xối vào khiến màu sắc vốn đã không đẹp càng thêm vẩn đục, nhưng mùi hương xông thẳng vào mũi khi nãy lại nhạt đi rất nhiều, ngược lại kích thích mùi hương của đậu và thịt phát ra, rất có mùi vị.
Loại mùi vị này vừa thay đổi lập tức được gió thổi tan ra, truyền đi khắp nơi. Ba vị nam tử ngồi cách đó không xa nhịn không được hít hít cái mũi, khoang miệng đang khát khô lập tức tiết rất nhiều nước bọt, không cần uống nước cũng có thể thuận lợi nuốt bánh bao khô cứng xuống bụng. Nhưng hiện giờ nhìn lại bánh bao cứng như đá này, bọn họ lại có một loại cảm giác nuốt không trôi.
Lâm Đạm hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của người nào đó, giống như cảm thấy thức ăn trong nồi còn chưa đủ ngon, liền thêm vào mấy loại gia vị, dùng cái xẻng chậm rãi khuấy. Nước canh đã sôi trào, bọt khí nổi lên ùng ục, hơi nước màu trắng cuốn theo mùi hương bay khắp nơi, kích thích chóp mũi và vị giác của mọi người.
Tiểu nha đầu vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: “Sư phụ, nước canh sôi lâu như vậy người mới bỏ hạt tiêu, có sợ không đủ ngon hay không?”
Lâm Đạm từ tốn nói: “Đây là hạt tiêu mây, không phải hạt tiêu thường. Tiêu thường có vị của cây gai, còn tiêu mây có chất làm săn, nấu lâu quá sẽ làm đồ ăn bị đắng, cho nên phải đợi gần cuối mới cho vào. Vị cay của hạt tiêu mây so với tiêu thường thì chân thực hơn, không cần rán với dầu, chỉ cần đun với nước sôi khoảng mười lăm phút thì có thể kích thích ra vị cay mát lạnh rồi.”
Tiểu nha đầu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Lâm Đạm liền đem măng đã cắt thành đoạn để vào nồi nấu một lát, cuối cùng đem hành tây đã rửa sạch cuộn thành từng cuộn chuẩn bị bỏ vào trong nồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu nha đầu vội vàng giữ chặt tay áo của nàng, nghi ngờ nói: “Sư phụ, ngài từng nói nấu ăn kỵ nhất là làm trộn lẫn nhiều vị với nhau, vì sao món thịt khô hầm đậu phụ này lại như vậy? Món này vốn đã nặng mùi, ngài còn cho thêm hành tây gay mũi này vào, đến cuối cùng không ra mùi vị gì, không thể ăn được! Con cảm thấy hương vị bây giờ đã rất ngon rồi, không cần thêm gia vị nào nữa đâu.”
Lâm Đạm nhìn nàng cười, nhẹ nhàng giải thích: “Ngươi có từng nhớ phương pháp thêm gia vị mà ta đã dạy ngươi? Món ăn xem trọng khẩu vị thì cần dùng phương pháp tăng vị để làm nổi bật mùi vị món ăn; món ăn thanh đạm thì cần dùng phương pháp giảm vị để làm nổi bật tính thanh khiết của thức ăn, còn có phương pháp hỗn hợp, phương pháp từ từ chuyển vị. Hiện giờ ta đang dùng phương pháp tăng vị, làm tăng vị mặn của thịt khô và vị chua cay của đậu phụ ngâm, sau đó thêm hạt tiêu mây vào hỗn hợp, ba loại mùi vị này trộn lẫn với nhau, lúc này thêm hành tây, là để tăng vị ngọt, hơi chát và hơi đắng, có thêm mùi hành tây vào mùi thối của đậu phụ ngâm, mùi vị tăng dần dần lên, lúc này mới là một món ăn ngon. Cái gọi là không trộn lẫn, không phải nói đến thêm gia vị càng ít càng tốt, mà ý nói hương vị càng chân thực càng tốt, quan trọng là trình tự, chứ không phải là bề ngoài. Thêm gia vị có thể tăng giảm lẫn nhau, vị chua có thể làm giảm vị mặn, vị mặn lại làm tăng vị ngọt, cũng rất kỳ diệu. Cho nên ta xào món này trước khi đem đi nấu nước sôi, bởi vì vị chua của đậu ngâm sẽ làm giảm vị mặn của thịt khô, nấu nước dùng sẽ làm giảm hương vị, về sau người cũng phải chú ý.”
Lâm Đạm vừa nói vừa bỏ hành tây vào nồi khuấy nhẹ, nồi nước canh vốn đang một màu tức khắc trở thành trắng trắng, hồng hồng, xanh xanh, màu sắc trở nên rất đẹp, cũng mở ra một mùi hương khó có thể miêu tả tản ra khắp nơi.
Tiểu nha đầu một bên nuốt nước miếng một bên cảm thán: “Sư phụ, ngài thật sự quá lợi hại! Sau khi bỏ hành tây, hương vị nồi canh này quả nhiên đã thay đổi. Một nồi thức ăn trước sau thay đổi ba lần hương vị, nếu người không nói, con thật sự không thể tưởng tượng còn có chuyện như vậy.”
Lâm Đạm khẽ cười nói, “Ta kiểm tra ngươi một chút, tại sao phải thêm măng?”
“Măng và thịt khô được nấu cùng nhau, sẽ khiến hương vị càng ngon.” Tiểu nha đầu vừa mới học nấu ăn, đang còn ở giai đoạn ngây thơ.
Lâm Đạm kiên nhẫn giải thích: “Đậu phụ ngâm và thịt khô đều là đồ tích trữ, hương vị tuy ngon nhưng lại có một khuyết điểm lớn nhất, chính là không tươi. Măng này là để thêm vào vị tươi, đền bù sự thiếu hụt đó. Các ngươi nếm xem, sau khi thêm măng, có phải đầu lưỡi có hương vị tươi mới hay không?”
Lâm Đạm dùng cái muỗng múc một chút canh, đưa tới bên miệng tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu tinh tế nhấp một ngụm, tức khắc giơ ngón tay cái lên: “Thật sự rất ngon! Sư phụ, người làm món ăn này sống dậy rồi!”
Lâm Đạm cười lắc đầu, lúc này mới nhìn về phía nhóm tôi tớ đang chảy nước miếng đầy đất gọi: “Được rồi, mọi người có thể ăn cơm.”
“Ăn cơm ăn cơm! Mau mang chén đũa đến đây!” Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất xúm lại ăn cơm, múc đồ ăn, vùi đầu ăn lấy ăn để. Tiếng đũa va vào chén vang lên lanh lảnh, còn có tiếng đầu lưỡi cuốn lấy đồ ăn cùng âm thanh nhai nuốt, mọi người ăn vội vội vàng vàng giống như đã đói bụng vài ngày nay vậy.
Tiểu nha đầu ăn đến đổ mồ hôi đầy mặt, gương mặt đỏ bừng, không khỏi cảm thán nói: “Sư phụ, người bị bệnh khiến mọi người lâu rồi không được ăn no. Đã ăn thức ăn người làm rồi, những thức ăn khác thật sự không có vị gì hết.”
Lâm Đạm xoa xoa đầu nàng, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều, bản thân nàng chỉ tuỳ tiện ăn một chút rồi lên xe nằm. Bệnh của nàng chưa khỏi, vừa rồi khói lửa mịt mù, cổ họng lại bắt đầu phát đau.
Hai gã tráng sĩ ngồi cách đó không xa, vào lúc Lâm Đạm nấu ăn đã nuốt không nổi bánh bao, hăm hở duỗi cổ nhìn cái nồi to, còn người thủ lĩnh tính cách lạnh lùng kia cũng có chút không nhịn được mà liếc mấy lần, tốc độ ăn bánh bao ngày càng chậm. Lúc Lâm Đạm bắt đầu giảng giải phương pháp nêm gia vị cho món này, hắn đã hoàn toàn ăn không nổi nữa, dứt khoát ném túi nước vểnh tai lắng nghe.
Giọng nói Lâm Đạm thong thả nhu hoà, cách dùng từ và câu cũng rất sinh động tương hình, đừng nói nhìn không rõ thức ăn trong nồi, chỉ cần nghe nàng nói, sau đó ngửi mùi hương, đã có thể tưởng tượng cái nồi thịt khô hầm với đậu phụ ngâm này ngon đến thế nào. Lúc đám tôi tớ bắt đầu tranh giành thức ăn, tưởng tượng trở thành sự thật, kích thích ba người bụng rỗng như trống, miệng lưỡi ứa nước, cảm giác đói khát cứ xâm nhập từng trận.
“Mẹ nó, ta chịu hết nổi rồi!” Tráng sĩ cà lơ phất phơ dùng tay áo hung hăng lau nước miếng trên khoé miệng.
“Một nồi đồ ăn to như vậy, ngươi nói bọn họ ăn hết được sao?” Một tráng sĩ khác lòng đầy mong đợi hỏi.
Nam tử anh tuấn không trả lời, đôi mắt phượng không nhịn được lại nhìn về phía cái nồi to kia, yết hầu không ngừng chuyển động, giống như đang nuốt nước miếng.
Ba người yên lặng một lúc, mắt nhìn thấy đám người liên tục gắp thức ăn trong nồi, gắp một miếng thịt khô kẹp một miếng măng, gắp một miếng măng lại kẹp một miếng hành tây, cuối cùng múc nước canh trộn với cơm, lập tức có chút ngồi không yên.
“Triệu Lục, ngươi đi hỏi bọn hắn cò dư thức ăn hay không, chúng ta dùng tiền mua.”
Tráng sĩ cà lơ phất phơ dùng khuỷu tay chọc chọc bạn của hắn.
Triệu Lục thấp giọng mắng: “Con mẹ nó sao ngươi không đi?”
“Không phải ta vừa mới mắng gã sai vặt kia sao? Ta cũng là người có sĩ diện nha.”
“La Thiết Thủ, ngươi có sĩ diện còn ông đây không có chắc?” Vừa dứt lời, một cơn gió mang theo mùi hương thức ăn nồng đậm thổi tới, ba thứ mùi vị chua cay mặn của thịt khô trộn lẫn, chưa ăn vào miệng đã tràn trề cảm giác vui sướng trong miệng, quả thực là khiến người ta mất hồn!
“Mẹ nó, ông đây từ bỏ da mặt, ông đây phải đi hỏi mới được!” Triệu Lục lập tức ném hết thể diện xuống, mang theo hai lượng bạc chạy tới.
Gã sai vặt lúc trước bị hai người vô tình từ chối cũng giảo hoạt, mất rất nhiều công sức mới ngẩng mặt khỏi cái chén, trợn mắt nói: “Một chút đồ ăn như vậy, chúng tôi có đến sáu người, sao lại ăn không hết?”
“Chúng tôi dùng tiền mua không được sao?” Triệu Lục móc ra hai lượng bạc, cười nịnh nọt. Củi lửa vẫn đang đun, nước canh vẫn sôi trào, hương vị quả thực không nhịn nổi! Hắn vừa đến gần cái nồi thì không thể đi nổi nữa, nước miếng chảy ròng ròng.
“Không được.” Gã sai vặt vòng qua hắn đến cái nồi, vớt vài miếng thịt, lại vớt mấy miếng măng và hành tây, nhồm nhoàm nhai trong miệng, không rảnh nói chuyện nữa.
Triệu Lục mắt sáng như sao nhìn hắn chằm chằm, biểu tình có chút đáng thương vô cùng.
Cảm thấy thuộc hạ có chút mất mặt, nam tử anh tuấn trầm giọng ra lệnh: “Quay lại đây.”
Triệu Lục nhìn gã sai vặt ăn cơm chan canh, lại nhìn cái nồi to đang sôi, lúc này mới không tình nguyện quay trở về. Ba người có suy nghĩ giống nhau đều cầm lấy túi nước, mơ mơ màng màng uống đầy một bụng nước, trong miệng càng không có hương vị gì. Ngồi thêm một lát, lại đi tiểu một lần, trong bụng cũng không còn nước, ba người càng đói, nhìn cái nồi to chằm chằm với đôi mắt mong chờ.
Gã sai vặt bị ánh mắt mấy người kia nhìn đến trong lòng khó chịu, không thể không nghĩ ngợi: Ngày mai mới đường ai nấy đi, buổi chiều và buổi tối có lẽ còn cần nhờ đến ba người này, hay là bố thí một chút cũng được, vì thế dùng cái xẻng múc ra một ít thịt cùng nước canh còn sót lại, đổ vào một cái chén lớn, cao giọng nói: “Còn thừa một chút thức ăn này, các người có muốn hay không?”
“Muốn muốn muốn, đa tạ vị tiểu huynh đệ này!” Triệu Lục đứng ngồi không yên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, hai người còn lại tuy cố gắng che giấu nhưng yết hầu vẫn không nhịn được mà nhúc nhích.
Nước canh nấu đến cuối cùng đều là tinh hoa, thịt đã sớm chín rục, bã đậu cũng đã tan hơn phân nửa, nhìn qua thì không rõ cái gì, nhưng hương vị thì là cực phẩm, bánh bao bẻ ra để vào trong chén, thấm đầy nước sốt, sau đó cắn một ngụm lớn, bánh cứng lập tức bị vị chua mặn làm mềm đi, thay thế bằng vị cay mát tươi ngon, khiến người ta hận không thể nuốt luôn cái lưỡi.
Ba đại nam nhân chụm đầu lại, một người xé bánh bao dính nước canh, còn đem thịt khô kẹp giữa hai miếng bánh bao, cắn từng miếng từng miếng vội vàng. Cuối cùng còn thừa một chút canh dưới đáy, nam tử anh tuấn kia vừa trừng mắt, hai người còn lại đều không dám động, rưng rưng nhìn lão đại đem bánh bao bỏ vào trong chén, ngấu nghiến ăn đến không còn một mảnh.
Triệu Lục cầm chén đi trả mà đỏ cả mặt, cái chén này quá sạch sẽ, so với người ta dùng nước để rửa còn sạch hơn.