Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 133


Đọc truyện Nữ phụ không trộn lẫn – Chương 133:

Chương 133: Thần y (17)
 
Lâm Đạm đồng ý giúp nhi tử chữa trị chân đã là ân tình to lớn, phụ nhân nói không muốn lấy thêm tiền của nàng.

Lâm Đạm gấp ngân phiếu ngay ngắn nhét vào túi tiền phụ nhân, thẳng thắn nói: “Mau chóng bồi bổ cho cơ thể hắn khỏe lại, ta mới có thể bắt đầu chữa trị được, như thế, đại ca ta cũng có thể thấy hy vọng sớm một chút. Chuyện này có lợi cho các ngươi, có lợi với đại ca ta. Nói một câu khó nghe thì, ta giúp các ngươi không phải bởi vì lòng tốt mà vì đại ca ta, các ngươi rõ chưa? Cho nên ta nói cái gì các ngươi nghe cái đó, đừng cãi lại.”

Lúc này phụ nhân mới bất đắc dĩ nhận lấy bạc, một làn nữa cảm ơn ân huệ của Lâm Đạm ngàn vạn lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai người phân rõ ràng, Lâm Đạm mới bắt đầu viết đơn thuốc, một bên viết một bên suy tính, thêm từng chút từng chút sửa đổi hết sức cẩn thận. Phụ nhân không dám quấy rầy nàng, chỉ có thể đứng một bên nhìn kính sợ không thôi. Hai người không phát hiện ra, không biết từ khi nào có một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cổng sân, một nam tử dung mạo tuấn tú được hai thị vệ đỡ xuống, đặt ở cửa.

Thế nhưng thị vệ đi theo Lâm Đạm vô cùng cảnh giác, vội chạy ra ngoài nhìn thử, phát hiện người tới là tướng quân, dường như không dám tin vào mắt mình.  Từ khi không thể đứng lên được tướng quân chưa từng bước ra khỏi cửa, cùng lắm chỉ ở trong sân ngắm cảnh, hai mắt chẳng có tiêu cự, dường như ngăn cách với đời.

Nhưng bây giờ, tướng quân lại căng thẳng vẫn luôn nhìn chằm chằm nhìn trong viện, dáng vẻ không giấu được vẻ nôn nóng và lo lắng. Hắn vì ai mà đến, thị vệ không cần hỏi cũng biết.

“Khởi bẩm tướng quân, cô nương ở bên trong.” Thị vệ hạ giọng nó.

Tiết Bá Dung gật đầu, sau đó di chuyển xe lăn đi về phía trước, mơ hồ nghe thấy Lâm Đạm đang nói chuyện với người nào đó, cụ thể nói gì hắn không để ý nhưng lại không hề xem nhẹ từng tiếng  gọi “Đại ca ta”. Nói mười câu, nàng nhất định phải thêm vào mười “Đại ca ta”, có thể thấy hoàn toàn treo người nào đó ở trong miệng, khắc sâu trong lòng.

Trong lòng Tiết Bá Dung vốn tràn ngập lo lắng và tức giận hiện tại đã mềm nhũn, mày nhíu chặt bất tri bất giác giãn ra, mỉm cười dịu dàng. Nghe tin Lâm Đạm đi thâu đêm không về, hắn sốt ruột sắp điên rồi, nửa khắc cũng không chờ được, lập tức bảo thị vệ đuổi theo. Nghĩ đến chuyện Lâm Đạm ở cùng với mấy người xa lạ ở nơi mình không nhìn thấy, cũng không biết có gặp nguy hiểm hay không, đột nhiên trong lòng hắn xúc động không kìm chế được, chờ đến khi hoàn hồn mới phát hiện mình thế mà cũng theo thị vệ đi luôn, còn Tiết phủ đèn đuốc sáng trưng ở cuối đường, đã cách hắn ngày càng xa.


Hắn xốc rèm xe lên, nhìn kinh đô vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng thở dài một hơi. Bước ra khỏi Khiếu Phong các, trở lại nơi hắn đã từng cưỡi ngựa đi qua, có vẻ như cũng không phải là việc khó, chỉ cần có một cơ hội, một động lực mà thôi.

Lâm Đạm dạy phụ nhân xoa bóp, lại kê đơn thuốc, lúc này mới vươn người vặn eo đi ra cửa phòng, chuẩn bị hít thở không khí, lại phát hiện đại ca đang lặng lẽ ngồi ở dưới hành lang, nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy.

Nàng mới vươn người được một nửa lập tức thu người lại, ngạc nhiên nói: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

“Ta tới đón ngươi.” Tiết Bá Dung chậm rãi nói: “Sau này chúng ta phải lập một quy định, dù là ngươi đi đến đâu, buổi tối phải về, không được ngủ lại bên ngoài.” Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lâm Đạm không có ở Khiếu Phong các, không có ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy không có cách nào yên lòng được.

Lâm Đạm gật đầu theo phản xạ: “Vâng đại ca, muội nghe theo đại ca.” Nói xong rồi mới vỗ ót một cái, hấp tấp nói: “Đại ca, muội làm sai một việc, chúng ta mau trở về đi!”

“Vỗ nhẹ chút, trán đỏ cả rồi.” Tiết Bá Dung nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, trong mắt ánh lóe lên sự đau lòng.
 
Lâm Đạm liên tục qua loa có lệ, sau khi tạm biệt phụ nhân và thiếu niên mới đem bế đại ca lên xe ngựa. Rời khỏi thôn Phong Điền, nàng xốc vạt áo Tiết Bá Dung lên, muốn xem chân hắn, nhưng bị đối phương bắt lấy cổ tay, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Muội muốn nhìn chân đại ca một chút, đại ca, huynh mau cởi quần ra?” Lâm Đạm vừa dứt lời, thị vệ đánh xe ngựa lập tức ho khan dữ dội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Má Tiết Bá Dung đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết xấu hổ không?”


“Bệnh đại ca quan trọng, đại ca không cởi muội cởi giúp huynh!” Lâm Đạm vùng tay ra, túm lấy dây quần Tiết Bá Dung, Tiết Bá Dung nào dám để nàng được như ý, vội vàng bắt chéo tay phải nàng ra sau lưng. Lâm Đạm thuận thế xoay người, lại đưa tay trái qua, hai đấu đá trong buồng xe chật hẹp, ngươi bắt, ta đánh bằng khuỷu tay, tới tới lui lui đúng là ngoạn mục.

Thỉnh thoảng nghe thấy trong xe vang lên mấy tiếng bịch bịch bịch trầm đục, thị vệ phụ trách hộ tống hai người méo cả mặt, không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới phải.

“Đây là đánh nhau rồi hay là…” Một người thị vệ giơ hai ngón cái lên chạm chạm vào nhau, vẻ mặt ái muội.

“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì!” Một thị vệ khác vỗ mạnh vào sau ót gã ta một cái, bảo gã đừng nói nhiều.

Cuối cùng buồng xe lắc lư không ngừng cũng im lặng trở lại, Lâm Đạm bị đại ca đè ở dưới người thở hổn hển, cái eo nhỏ không ngừng giãy giụa, hiển nhiên là còn chưa từ bỏ ý định. Trán Tiết Bá Dung toàn là mồ hôi, không phải mệt, mà là nghẹn. Hắn gian nan khom lưng, cố gắng để bụng dưới của mình trách xa tiểu nha đầu không đứng đắn này, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi quậy đủ chưa? Một đại cô nương chưa lấy chồng há có thể tùy tiện cởi quần nam nhân!”

Lâm Đạm quay đầu lại, giải thích: “Đại ca, mỗi ngày chân của huynh đều cần phải xoa bóp nếu không cơ bắp sẽ teo lại!”
 
“Khiếu Phong các có nhiều thị vệ như vậy, để bọn họ tới bóp là được, cần gì ngươi tự mình làm?”

“Kỹ thuật xoa bóp của muội rất đặc biệt, bọn họ không học được.” Lâm Đạm kiên trì nói: “Đại ca, nếu chân của huynh không trị được, cả đời này muội sẽ không gả chồng, huynh đừng có nói với muội cái gì mà nam nữ khác biệt.”
 
Tiết Bá Dung vừa nghe thấy câu này, vô thức buông lỏng hai tay đang kìm nàng ra.

Lâm Đạm vội vàng bò dậy, lấy chăn che đầu hắn lại, sau đó kéo dây lưng quần hắn. Hắn giữ chặt cổ tay nàng, hai má đỏ như máu, may mà có chăn che lại, không bị ai nhìn thấy, “Tiểu nha đầu, ta thua ngươi!” Giọng hắn đã khàn lại bất đắc dĩ: “Sau khi trở về, đợi ta thay cái quần rộng hơn, ta vén ống quần lên cho ngươi xem, như vậy được không?”


“Được rồi.” Cuối cùng Lâm Đạm cũng chịu ngừng, lúc buông tay ra lẹ tay nhéo bắp đùi đại ca.

Tiết Bá Dung không có cảm giác, khi kéo chăn xuống vừa khéo nhìn thấy hành động không đứng đắn của nàng, gò má không khỏi phát sốt. Nha đầu chết tiệt! Hắn thầm mắng trong lòng một câu, khóe miệng lại không kìm được cong lên.

Khiếu Phong các có mở một cánh cửa khác thông ra bên ngoài phủ. Nếu Tiết Bá Dung không muốn người trong phủ theo dõi hành tung của mình, chỉ cần đóng cửa viện lại, mở cửa hông là có thể ngăn cách tiểu viện của mình và phủ tướng quân thành hai thế giới riêng.

Hắn đi ra ngoài một chuyến lại vội vã trở về suốt đêm, thế nhưng trong phủ chẳng ai biết cả. Tất cả mọi người đều ngủ rồi, bốn phía im ắng, chỉ có đèn lồng treo ở hành lang là chuyển động, phát ra một ánh sáng cam vàng ấm áp sáng một vùng. Lâm Đạm lấy chăn bọc đại ca kín mít, đưa hắn trở về phòng, chờ hắn thay quần rộng thùng thình lập, tức vén ống quần kiểm tra bắp chân hắn. May mà trước khi hắn bị thương cơ thể vô cùng cường tráng, cơ bắp có teo lại một ít nhưng tình huống không nghiêm trọng.

Lâm Đạm bôi dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa nóng, sau đó thêm nội lực vào, từng chút từng chút giúp Tiết Bá Dung xoa bóp, cũng chậm rãi giải thích: “Đại ca, chân của huynh còn tốt, mỗi ngày chỉ cần xoa bóp hai lần là có thể giữ ở trạng thái tốt nhất. Buổi sáng trước khi đi muội xoa bóp cho huynh một lần, buổi tối trở về xoa bóp cho huynh lần nữa, như vậy là xong.”

Tiết Bá Dung nhìn ngón tay nàng hơi đỏ lên, xót xa nói: “Mỗi ngày một lần không được à? Nói như vậy, ngươi lại thêm một chuyện phiền phức.”
 
“Không phiền. Chỉ cần đại ca có thể khỏe lại, tất cả biện pháp muội đều phải thử một lần.” Lâm Đạm kiên định nói.

Tiết Bá Dung sau một lúc lâu không nói chuyện, chỉ là xoa xoa nàng đầu.

Sau nửa tháng dùng kỹ thuật xoa bóp tổ truyền bóp chân cho Tiết Bá Dung, Lâm Đạm phát hiện cơ bắp hơi bị teo của hắn đã khôi phục lại vẻ khỏe mạnh như xưa, vì thế càng không dám buông lơi. Ngày nào cũng đến thôn Phong Điền, thay đổi phương thuốc khi cần, cố gắng nhanh chóng dưỡng cơ thể của thiếu niên khỏe lại.

Ngày hôm đó, nàng dậy sớm theo thường lệ, xoa bóp cho đại ca, lại bị Tiết Kế Minh được hưu mộc* bắt gặp. Đầu tiên là đối phương ngẩn người, sau đó nổi giận xông lên, định kéo nàng ra, có điều lại bị nàng hất tay một cái đánh bay ra xa, đập mạnh vào cửa lớn, thiếu chút nữa hộc máu.
 
*Hưu mộc: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.


“Là ngươi à!” Lâm Đạm quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sao ngươi yếu quá vậy? Chân đại ca không thể đi đứng được còn có thể vật ta nằm sấp, tại sao đến một chiêu của ta ngươi cũng không tiếp nổi? Nếu đại ca không bị thương, sợ là thêm mười tên như ngươi cũng không phải đối thủ của huynh ấy.”
 
Phụ mẫu của Lâm Đạm đều là đại phu đi theo tướng Tiết tướng quân đánh trận, nàng từ nhỏ đi theo bọn họ nên lớn lên trên chiến trường, cũng từng tập võ. Do thế, sức Lâm Đạm mạnh hơn người, lại tinh thông võ thuật, trong phủ không có một ai nghi ngờ.

Mấy ngày nay, Tiết Kế Minh dốc hết sức để nhận được được sự đồng ý của người khác, có điều câu nghe nhiều nhất chính là —— ngươi kém hơn đại ca ngươi. Hôm nay, ngay cả Lâm Đạm cũng treo những lời sùng bái đại ca mù quáng này ở ngoài miệng, làm sao bảo hắn ta không khó chịu cho được? Môi hắn ra run rẩy, không thể nào phản bác lại, chỉ có thể xoa lòng ngực đau đớn, âm thầm nín thở.

Tiết Bá Dung vừa nhìn thấy đệ đệ ngu ngốc này là tức giận, nghĩ đến việc hắn ta và Lâm Đạm từng có hôn ước, cả người cũng không được tự nhiên, nhíu mày nói: “Mới nãy đệ kéo Lâm Đạm làm gì? Nam nữ khác biệt đệ không biết à?”

“Là đệ không biết hay là nàng không biết? Nàng là một đại cô nương, sao có thể sờ chân của huynh!” Biểu cảm Tiết Kế Minh hết sức oan ức.

Lâm Đạm đã xoa bóp xong, vừa dùng khăn lau tay vừa bình tĩnh giải thích: “Đây không phải sờ mà là xoa bóp. Chân đại ca không thể đi được, dần dần sẽ teo lại, mặc dù sau này trị khỏi cũng mất đi khả năng đi đứng, nếu muốn đứng lên lần nữa khá là khó khăn. Bây giờ mỗi ngày ta xoa bóp cho huynh ấy để tập luyện cơ cho huynh ấy, chỉ có lợi chứ không có hại.”

Tiết Bá Dung nhận lấy khăn, lau sạch từng khẽ tay cho tiểu nha đầu, cười nói: “Ngươi nói nhảm với đệ ấy làm gì, nếu đệ ấy không tin thì tự đi tìm Ngô Huyên Thảo mà hỏi.”

“Trước giờ Thảo nhi chưa từng nói với ta chân của đại ca cần phải xoa bóp. Lâm Đạm, ngươi và ta đã từng có hôn ước, hiện giờ lại ăn vạ đại ca không đi, ngươi thật vô sỉ! Ta nói thật với ngươi, cho dù cả  đời này đại ca không thành thân, tổ mẫu và mẫu thân ta cũng sẽ không đồng ý để ngươi gả cho hắn, ngươi không xứng!”

“Đệ cút cho ta!” Không đợi Tiết Kế Minh nói hết câu, Tiết Bá Dung đã tức giận ngút trời, vò khăn tay trong tay thành một cục ném qua, nhìn có vẻ nhẹ hều nhưng lại giống như một cục đá nện mạnh vào ngực Tiết Kế Minh, làm hắn ta đau càng thêm đau.

Tiết Kế Minh nuốt một ngụm máu vào bụng, nước mắt chảy dài nói: “Đại ca, huynh  không biết tấm lòng người tốt gì cả! Lâm Đạm là loại gì, rồi có một ngày huynh sẽ biết thôi.”

Lúc hắn ta oan ức khóc lóc, Lâm Đạm bưng chậu nước đi vòng qua hắn ta ra ngoài, chẳng buồn liếc một cái.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.