Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay – Chương 60
Thẩm Vãn Tình: “Ta cảm thấy hình như cung điện của chúng ta vẫn thiếu vài thứ.”
Huyền Điểu nhanh nhảu tiếp lời: “Cung chủ đại nhân, ngài thấy chúng ta còn thiếu cái gì?”
Tại sao tự dưng nó lại gọi cô là “cung chủ”? Nguyên do là thế này.
Những ma tướng ngày đó “tự nguyện” gia nhập phe phái của Thẩm Vãn Tình ban đầu cứ luôn miệng gọi cô là “ma quân đại nhân”, nhưng cô lại không thích lắm vì nghe thế nào cũng thấy cách gọi này như là dành cho nam giới vậy.
Cô là một tiểu cô nương xinh xắn dễ thương thế này, cứ gọi như vậy thì ai dám yêu cô nữa? Thế là cô bèn nói: “Nếu cách ngươi thật sự muốn gọi thì gọi ta là cung chủ đi, từ này đồng âm với “công chúa”, nghe rất cao quý.”
Huyền Điểu nghe thế thì không vui lắm.
Bình thường nó há mỏ ra gọi cô là “nữ nhân đáng chết” đã quen rồi, bây giờ tự nhiên bắt nó sửa miệng cảm giác cứ quai quái thế nào ấy.
Thế là đêm đó Thẩm Vãn Tình bèn nhổ mấy cái lông đuôi của nó, tiện tay còn biến nó về hình dạng con bồ câu như trước làm cho nó tức xì khói đầu.
Ngày hôm sau, Huyền Điểu bắt đầu mồm miệng ngọt xớt gọi cô: “Chào buổi sáng cung chủ đại nhân, ngài đã ăn chưa? Ngài ăn gì rồi?”
Có con chim không có cốt khí này làm gương, không bao lâu sau tất cả mọi người bắt đầu gọi Thẩm Vãn Tình là cung chủ.
Thẩm Vãn Tình: “Mi có biết nơi nào có nhiều bảo bối chất lượng tốt, số lượng đủ để phát cho mỗi người chúng ta một cái không?”
Huyền Điểu: “Ta biết ta biết, Kim Hổ phủ ở hướng nam cách đây mấy ngàn dặm chuyên môn đúc vũ khí, bọn họ còn có một cái bảo khố khổng lồ, bên trong toàn là bảo vật do bọn họ chế tạo.”
Thẩm Vãn Tình gật đầu ý bảo đã hiểu.
Sáng hôm sau, cô lôi một đoàn ma tướng không tình không nguyện đi một chuyến đến Kim Hổ phủ, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện là thế này, ta muốn mượn khoảng vài trăm vài nghìn bảo khí các loại có được không?”
Người của Kim Hổ phủ vốn không muốn nghe cô trình bày, lập tức rút kiếm hét: “Ngươi chính là yêu nữ cùng một giuộc với tên ma đầu kia! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo!”
“Vậy ta tự đi lấy vậy, mượn mấy ngày rồi trả lại các ngươi.”
Thế là mấy ngày sau, chuyên mục “Chuyện bát quái của giang hồ” trong Tu Linh thư có thêm một bài viết mới: “Ban ngày ban mặt mà lại có chuyện ngang ngược như vậy xảy ra! Kim khố của Kim Hổ phủ bị cướp sạch sành sanh, hung thủ còn kiêu căng như vậy, chẳng lẽ nàng ta sẽ thay thế ma vương năm đó trở thành ác đồ tiếp theo?”
Phía dưới còn viết: “Ta chính là một trong những đệ tử của Kim Hổ phủ.
Hôm ấy ta không ở trong phủ nên tránh được một kiếp, nhưng nghe sư huynh sư tỷ ta nói, ngày đó máu chảy thành sông xác chết khắp nơi, ma nữ tàn nhẫn độc ác kia không hề để ý đến lời van xin của đích tôn mà cuỗm tất cả đồ vật mang đi.
Xem ra thiên hạ sắp không thái bình nổi nữa rồi.”
Nhìn thấy cái bài viết này, Thẩm Vãn Tình tức giận đến mức túm lấy hai cọng lông trên đầu Huyền Điểu: “Đồ ki bo, ta chỉ mượn mấy ngày thôi mà! Ta còn để lại giấy vay nợ! Hơn nữa máu chảy thành sông là cái quỷ gì? Ta còn chưa giết ai, nhưng mà bọn họ đã làm gẫy cái móng tay út của ma tướng nhà ta rồi đấy!”
Huyền Điểu cạn lời.
Lại qua một ngày, Thẩm Vãn Tình hỏi: “Mi có biết chỗ bọn minh ma có nơi nào có vật cưỡi tốt một chút không? Ma tướng nhà chúng ta đều đi bộ, quá mất mặt.”
Huyền Điểu: “…!Phía bắc Ma Vực có một nơi gọi là man hoang, nhưng chủ nhân nơi đó là Minh hổ vương, kẻ này rất khó đối phó, ta đề nghị…”
Thẩm Vãn Tình: “Ta hiểu rồi!”
Vì thế ngày hôm sau cô lại kéo một đoàn ma tướng sống không còn gì luyến tiếc đi đến man hoàng, vô cùng lịch sự cúi đầu vái chào sau đó nói: “Chuyện là thế này, ta muốn mời vài trăm con hổ đáng yêu đến để cưỡi, vài ngày sau trả lại, như vậy có được không?”
Huyền Điểu dùng cánh che cái đầu mình lại, cảm thấy hơi khó thở.
Minh hổ vương hiển nhiên càng khó thở: “?”
Đương nhiên là Minh hổ vương không nuốt được cục tức này nên chỉ huy đám hổ con nhà mình ngào ngào vài tiếng rồi lao lên đánh nhau với cô.
Trận đánh vô cùng kịch liệt, nhưng cuối cùng thì Thẩm Vãn Tình cũng đã thuận lợi lôi được Minh hổ vương về làm vật cưỡi của mình, sau đó cô lại cảm thấy có mỗi hổ để cưỡi thôi thì hơi đơn điệu, ít nhất phải có đủ các yếu tố: đất, biển, trời.
Thế là cô lại chạy đến biển Chết* cướp Rùa Địa Ngục**, chạy đến Hư Vô cảnh*** bắt mấy con chim Lửa****, cuối cùng xây một cái vườn bách thú trong cung điện, nhét tất cả đám rùa con hổ con chim nhỏ vào đó nuôi.
(*,**, ***, ****: 死亡之海, 烈狱龟, 虚无之境, 赤炎鸟: Tử vong chi hải, liệt ngục quy, hư vô chi cảnh, xích viêm điểu)
Mấy ngày sau, chuyên mục “Chuyện bát quái của giang hồ” của Tu Linh Thư lại có thêm một bài viết mới: “Chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra! Ma vực náo động, vô sô minh ma đều gặp họa.
Tất cả những chuyện này đều do một tay yêu nữ mà Ma tôn tình nguyện hy sinh bản thân để bảo vệ nàng gây ra! Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?”
Bài này còn viết như sau: “Nàng lắm mưu nhiều kế, nhất định là muốn liên minh với đám minh ma kia để tấn công nhân giới, tàn sát người vô tội, quả thật là tàn nhẫn độc ác!”
Huyền Điểu nhìn mắt bài viết này rồi lại ngẩng đầu lên trầm tư nhìn cách đó không xa Thẩm Vãn Tình đang đứng trong vườn bách thú chơi trò ném bóng với Minh hổ vương.
(Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu – Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor.
Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào.
Không thân!)
Mấy ngày sau, Thẩm Vãn Tình nói: “Ta muốn có quần áo mới.”
Huyền Điểu: “…!Để ta nghĩ xem, hình như trên núi Bắc Thu có một nơi tên là Vọng Tiên các, cái khác không nói nhưng ta biết ở đó có rất nhiều nữ tu, quần áo váy vóc của họ đều rất đẹp đẽ, hơn nữa mỗi bộ quần áo đều có thể truyền pháp thuật vào, coi như là một kiểu pháp khí nho nhỏ.”
Thế là ngày hôm sau Thẩm Vãn Tình lại đi đến đó: “Ta muốn…”
Các nữ tu của Vọng Tiên các: “Đừng nói nữa, cho ngài, cho ngài tất.”
Thật ra lúc đầu cũng có rất nhiều nhân sĩ tu tiên không phục cô, hơn nữa bọn họ còn đang ngầm bàn mưu tính kế để giết chết yêu nữ này để diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng Thẩm Vãn Tình có được sức mạnh của thuật thiêu huyết, hơn nữa loại bí thuật này rất cường đại, không một ai biết được rốt cuộc nó có thể bùng nổ thành một lực lượng lớn như thế nào.
Trừ điều này ra thì cũng không có ai biết rốt cuộc Tạ Vô Diễn đã để lại cho cô sát chiêu gì.
Hơn nữa lúc ấy Thiên Đạo cung có bao nhiêu đệ tử kiệt xuất, sư tôn rồi trưởng lão cũng không thể ngăn được Thẩm Vãn Tình, thế nên nhất thời không có người nào dám ra tay một cách tùy tiện.
Đã vậy, người của Thiên Đạo cung cũng đang âm thầm ngăn cản những người muốn đối phó cô.
Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù thế nào thì thế gian cũng đã biết cô là người duy nhất còn sót lại được truyền thừa thuật thiêu huyết.
Nếu chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, Thiên Đạo cung vẫn hy vọng có thể bắt sống được cô.
Nhưng trước mắt không ai có thể chắc chắn được điều gì, bởi Thẩm Vãn Tình trưởng thành rất nhanh.
Huyền Điểu biết, Thẩm Vãn Tình nhìn qua thì khá là rộng lượng dễ tính, nhưng thật ra thủ đoạn của cô tàn nhẫn không kém gì Tạ Vô Diễn.
Cô thật sự nói được làm được.
Ban đầu ma tướng rất xem thường tiểu cô nương này, bọn chúng cho rằng cô chỉ đang mượn sức mạnh tàn dư của Tạ Vô Diễn mà diễu võ dương oai, nhưng bây giờ trước mặt cô ai cũng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí ngay cả Minh hổ vương lúc đầu còn náo loạn đánh nhau với cô bây giờ cũng bắt đầu nằm bên cạnh cô làm nũng liếm liếm tay cô.
Bây giờ Huyền Điểu mới hiểu ra.
Khó trách điện hạ nhà mình vừa ý nữ nhân này.
Bởi vì hai kẻ này đều là một loại người!! Đã thế nhổ lông của nó còn nhổ cùng một chỗ!!
Thẩm Vãn Tình nói: “Ngày mai đi đến một nơi đi.”
Huyền Điểu đã nhìn quen cảnh này, cứ nghĩ rằng cô lại muốn đi cướp gì đó: “Đi đâu?”
“Phong Ma Quật.”
Huyền Điểu sửng sốt, nó kinh ngạc nhìn Thẩm Vãn Tình: “Cung chủ…!làm sao ngài biết được vị trí của Phong Ma Quật?”
Thẩm Vãn Tình duỗi eo: “Cái này không quan trọng, quan trọng là đến lúc đó mi hãy đi mà giải thích với Tạ Vô Diễn tại sao trước cung điện của hắn lại có một bức tượng của mi ấy.”
Đây chính là lý do gần đây cô như phát điên ép bản thân nhanh chóng mạnh lên sao?
Vì cô muốn cứu Tạ Vô Diễn?
Cho dù cô biết mình sẽ phải gánh trên lưng danh tiếng như thế nào cũng không thèm để ý sao?
Huyền Điểu đột nhiên phát hiện, hình như đã rất lâu rồi chú ấn trên người Thẩm Vãn Tình không phát tác nữa.
[Hệ thống nữ phụ: Ký chủ, tôi phải nhắc nhở cô.
Nếu trong khoảng thời gian quy định cô không thể hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cô thì tôi sẽ dựa theo giao dịch ban đầu của chúng ta mà tiến hành cưỡng chế thực hiện.]
“Mi nghĩ là ta sẽ thất bại sao?”
[Hệ thống nữ phụ: Xin lỗi, ký chủ, hệ thống không dựa vào tình cảm cá nhân mà đang suy đoán dựa trên số liệu.
Xác suất sống sót của Tạ Vô Diễn ở Phong Ma Quật không đến 5%.]
“Chàng ấy nhất định vẫn còn sống.”
[Hệ thống nữ phụ: Sao cô lại chắc chắn như vậy?]
“Vì chàng ấy đã hứa với ta rồi.”
*
“Chẳng lẽ nếu không có Cô Quang Kiếm thì thật sự không còn cách nào khác để gia cố phong ấn một lần nữa sao? Nếu một ngày nào đó Tạ Vô Diễn lại thoát được ra khỏi Phong Ma Quật thì phải làm sao bây giờ? Theo tính cách của hắn, nhất định hắn sẽ đại khai sát giới.”
“Hơn nữa nhìn tác phong của nữ nhân kia…!chẳng lẽ nàng ta đã tìm được Phong Ma Quật, cứu Tạ Vô Diễn về rồi sao?”
“Không, hắn không thể nào sống sót mà thoát ra khỏi đó được.”
“Tại sao lại nói vậy?”
Từ xưa đến nay Phong Ma Quật phong ấn vô số linh hồn của ác quỷ, nơi đó chỉ có chém giết không ngừng, chúng nó sẽ nuốt chửng hồn phách, xé nát thần hồn của người khác để tăng thêm sức mạnh cho bản thân mình.
Đáng sợ nhất chính là nếu thần hồn của người bị phong ấn trong Phong Ma Quật không đủ mạnh thì ý thức của hắn sẽ dần dần tiêu tán, ký ức sẽ bị xóa sạch.
Người mất đi linh hồn và ý thức không khác gì tử hồn cả.
Bọn họ sẽ không còn niềm tin và ý chí sinh tồn, chỉ có thể chết lặng mặc cho đám ác quỷ kia xâu xé.
“Năm đó lúc Tạ Vô Diễn bị phong ấn, thần hồn của hắn đang ở thời kỳ cực thịnh cho nên mới có cơ hội chạy trốn.
Nhưng lần này hắn vì cứu nữ nhân kia mà đốt cháy gần hết hồn phách của mình, chúng ta vốn không cần ra tay hắn cũng sẽ trở thành miếng thịt mặc người xâu xé.”
“Hắn sẽ bị vạn quỷ trong Phong Ma Quật cắn nuốt hồn phách và cơ thể, chết mất xác ở nơi đó.”
“Theo lý thuyết thì hẳn là hắn sẽ chịu đựng được 7 ngày.
Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, ngay cả sư tổ cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, thế nên…”
“Chắn hẳn hắn đã chết rồi.”
Đúng như lời người của Thiên Đạo cung nói, Phong Ma Quật chính là một nơi như vậy.
Mỗi một tấc đất, vách đã ở đó đều dính đầy máu tươi, mỗi một khe hở một hang động đều có ác hồn trú ngụ, sinh vật rơi vào đó sẽ bị cắn xé, hồn phách sẽ chết dần trong khuất nhục.
Tạ Vô Diễn bị giam ở nơi sâu nhất của Phong Ma Quật.
Phù văn bao kín tạo thành xiềng xích trói chặt tứ chi và cơ thể hắn, hai mắt hắn nhắm nghiền, cả người toàn máu là máu.
Hắc khí cuồn cuộn từng đợt tiến đến gần hắn, huyễn hóa thành khuôn mặt dữ tợn của ác quỷ, gặm cắn cơ thể hắn.
Cơ thể hắn bị khí đen bao phủ, giống như chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.
Tạ Vô Diễn mở bừng mắt.
Đôi mắt hắn đỏ đậm, xiềng xích trên người hình như cảm nhận được sự phản kháng của hắn nên nhanh chóng thít chặt lại.
Vạn quỷ bạo động, quậy cho Phong Ma Quật long trời lở đất.
Đôi mắt của Tạ Vô Diễn không ánh lên bất cứ tia sáng nào, giống như bây giờ hắn chỉ là một con rối, một kẻ điên không có ý thức.
Hắn mạnh bạo xé nát hồn phách của những ác hồn đến gần mình.
Sức mạnh của phù chú càng ngày càng tăng lên, kim quang từ trên người hắn tỏa ra thậm chí còn tràn ra đến tận chỗ đám quỷ hồn, xiềng xích lại càng thít chặt giống như chỉ kém một chút thôi là sẽ bóp nát thần hồn yếu ớt của hắn.
So với đau đớn cùng tra tấn thì thứ đau khổ nhất chính là không có ý thức chỉ dẫn, không có tương lai cũng không có quá khứ, chỉ có một mảnh hư vô.
Chỉ cần hắn hơi buông lỏng, một chút thần hồn nhỏ bé này cũng sẽ tiêu tán.
Nhưng Tạ Vô Diễn lại chống cự được lâu hơn so với tưởng tượng của đám ác quỷ này.
Hắn đã tham gia màn chết chóc này vô số lần, cứ thế lặp đi lặp lại, máu tươi theo mái tóc chảy dọc xuống, trên người không có chỗ nào lành lặn cả.
“Hắn vốn không thể chịu đựng được lâu như vậy.”
“Đã đến nông nỗi này rồi, tại sao vẫn không muốn đầu hàng chứ?”
Rốt cuộc là tại sao hắn lại không muốn chết đi vậy?
Tạ Vô Diễn quỳ trên mặt đất, sống lưng lại vẫn thẳng tắp, bên tai là tiếng xì xào của đám ác quỷ, ồn ào đến mức đầu đau như búa bổ, phong ấn trên người không ngừng tra tấn thần kinh của hắn.
Hắn không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết tại sao mình lại ở đây.
Nhưng hắn lại mơ hồ nhớ được, hình như hắn đã hứa với một người rằng nhất định sẽ sống sót.
Tạ Vô Diễn ngẩng đầu, máu tươi chảy dọc theo cổ hắn.
Hắn chậm rãi đứng lên, gông xiềng đang trói chặt hắn loảng xoảng vỡ nát.
Hắn đã quên đi rất nhiều thứ nhưng hắn biết, mình sẽ không gạt nàng ấy.
_________
Meo: Quà năm mới số 1: Chúc mọi người năm mới mạnh khỏe! Tạ cẩu của bạn đã online rồiiii!!!.