Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay – Chương 20
Sắc trời đã tối.
Thẩm Vãn Tình lên lầu rồi lại xuống lầu tìm Tạ Vô Diễn một lúc, nhưng không thấy bóng dáng của hắn ở đâu.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy chỗ ngã rẽ truyền đến chút âm thanh.
Đi đến mới phát hiện chỗ ngã rẽ đó vừa vặn có cái cửa sổ, từ hướng này nhìn ra, có thể nhìn thấy hậu viện của nhà trọ.
Cô hướng xuống dưới nhìn một cái.
Sau đó, đồng tử chấn động!Tạ Vô Diễn cùng Phong Dao Tình đang sánh vai đứng đó.
Ánh trăng vừa vặn, ánh sáng xuyên qua tầng mây cùng lá cây, rơi trên người của bọn họ, lại hiện lên hài hòa đến không ngờ.
Hai người dường như đang nói chuyện gì đó.
Trên mặt Tạ Vô Diễn mang theo chút ý cười, ngay cả ánh mắt cũng đều là dịu dàng, giống như trong nháy mắt cởi bỏ ác khí cùng mũi nhọn.
Mà Phong Dao Tình cũng đáp trả hắn, thường thường cười nhẹ một tiếng, thỉnh thoảng giơ tay ra giúp Tạ Vô Diễn vỗ vỗ lưng khi hắn ho.
Thẩm Vãn Tình không bị cái dáng vẻ hung tợn của Mặt Nạ Quỷ dọa sợ, nhưng một khắc này liền triệt để bị dọa sợ.
Đợi đã.
Tình huống gì vậy?Mặc dù ta rất cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng mà cũng không thể giấu giếm cùng nữ chính chơi trò ám muội này nhé.
Ngươi như thế ta rất khó xử lí đó![Hệ thống nữ phụ:Kiểm tra được phản diện cùng nữ chính đang đơn độc ở cùng một chỗ với nhau, xin ký chủ nhanh chóng làm gì đó!]Thẩm Vãn Tình: “! !.
”Cái hệ thống này, mày không chỉ không có bàn tay vàng gì, vậy mà còn bị chậm trễ.
Cho đến tận lúc này, cô mới phát hiện ra một vấn đề lớn.
Ở trong nguyên tác, Phong Dao Tình chính là rung động bởi sự thấu hiểu lòng người, tính cách dịu dàng, cùng với sự dốc lòng chăm sóc và quan tâm đối nàng của Tạ Vô Diễn.
Chính vì điều này mà ở giai đoạn sau ngược Kỷ Phi Thần ngược đến lợi hại như vậy.
Thẩm Vãn Tình có thể có trình độ nhất định đi ngăn cản vài nữ phụ đó, nhưng Tạ Vô Diễn thì hoàn toàn không có cách nào chịu khống chế của cô.
Bởi vì cô đánh không lại.
Vì thế, Tạ Vô Diễn đối với Phong Dao Tình nảy sinh hảo cảm, sợ rằng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhìn trong hậu viện ở dưới lầu, không khí giữa hai người càng ngày càng tốt, lộp bộp lộp bộp liền đi xuống lầu.
Hung liền hung đi.
Chẳng quan tâm, sẽ xảy ra vấn đề lớn.
“Trên thân của Tạ công tử còn có vết thương,” Phong Dao Tình dịu dàng nói, “hay là đừng ở bên ngoài chịu gió lạnh như vậy nữa, nhanh một chút vào trong phòng đi.
”Tạ Vô Diễn không lập tức đáp lời, chỉ rũ mắt nhìn hai tay của bản thân, cảm xúc hiu quạnh.
Thật lâu sau, giống như tự trào phúng bản thân mà cười thấp một tiếng, nắm chặt tay nói: “Vốn là Kỷ Phi Thần muốn ta đến để giúp mọi người một tay, lại không nghĩ rằng vậy mà biến thành phiền toái.
”“Cái này không trách huynh.
”Trái tim của phụ nữ đều rất mềm, Phong Dao Tình thấy vậy trong ngữ khí cũng lập tức mang theo chút thương tiếc.
Nàng giơ tay đặt lên cánh tay của hắn, giống như khuyên ngăn hắn không nên tự trách: “Tạ công tử đã không màng vết thương cũ tái phát mà muốn cứu bọn ta khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, đã khiến cho Phong Dao Tình ta sinh ra lòng kính phục, sao lại nói là phiền toái chứ?”Tạ Vô Diễn quay đầu.
Hai người đối mặt nhau.
Ánh trăng vừa đẹp, hoàn cảnh vừa đẹp, không khí cũng vừa khéo.
Chỉ có Thẩm Vãn Tình đang trốn sau thân cây cảm thấy chuyện này không tốt.
Giả tạo, thật biết giả vờ mà.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy,Thẩm Vãn Tình thậm chí còn hoài nghi Tạ Vô Diễn diễn thêm vài lần nữa, liền có thể thành công áp Kỷ Phi Thần dồn xuống dưới, làm bản thân đề bạt lên làm nam chính.
Tiếp tục như vậy không phải là cách.
Đang lúc cô khẩn trương nghĩ đối sách, đột nhiên đầu mũi truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, sau đó không nhịn nổi, “hắt xì” một tiếng.
Cực kì vang dội.
Đây thực sự là quá khó xử rồi.
Mặc dù không quay đầu lại, cô cũng biết là hai người ở không xa đằng kia đều tập trung mũi tên về hướng bên này.
Thẩm Vãn Tình nhăn nhăn mũi, cực kì khó xử mà đứng dậy, từ đằng sau cây bước ra ngoài.
“Vãn Tình?” Phong Dao Tình thu tay lại, kinh ngạc nói, “sao muội lại ở đây?”“Muội! ! ” Thẩm Vãn Tình vắt kiệt não, ngước mắt lên nhìn Tạ Vô Diễn một cái, cắn chặt răng, dứt khoát đã hỏng liền cho hỏng luôn, “muội vẫn luôn đang tìm Tạ đại ca, sợ huynh ấy sẽ xảy ra chuyện.
”Nói đến đây, cô cố ý hít hít mũi, khóe mắt nhẫn nhịn đến có chút hồng, làm ra một bộ tư thái thiếu nữ bị thất tình: “Nếu Tạ đại ca cùng với Phong tỷ tỷ đã ở cùng một chỗ, ta liền yên tâm rồi.
”Phong Dao Tình nhìn thấy Thẩm Vãn Tình khóe mắt đỏ ửng, ngay tức khắc ngây ngốc một chút, tiếp đó liền nhớ đến chuyện cô ngưỡng mộ Tạ Vô Diễn.
Đều là phụ nữ, tâm ý giữa hai người là dễ đoán nhất.
Rất nhanh, Phong Dao Tình chắc chắn rằng Thẩm Vãn Tình nhất định là nhìn thấy mình cùng Tạ Vô Diễn ở cùng mội chỗ, ăn ghen tuông mới tủi thân thành dạng này.
Vậy là Phong Dao Tình lập tức đi về phía của Thẩm Vãn Tình, cười vỗ nhẹ vai của cô: “Muội đến thật đúng lúc, hôm nay Kỷ Phi Thần quá mệt mỏi, ta phải trở về chăm sóc một lát.
Nhưng lại không thể buông được thương thế của Tạ công tử, nếu muội đã đúng lúc ở đây, vậy Tạ công tử bên này liền giao cho muội vậy.
”Nói xong liền quay người rời đi, khi đi còn quay về phía cô nháy nháy mắt, ý vị vô cùng thâm sâu.
Nhìn theo thân ảnh của Phong Dao Tình đang vội vàng rời đi, Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hiểu lầm liền hiểu lầm vậy.
Vẫn tốt hơn là hai người này nhân lúc mình không chú ý liền vụng trộm ái muội.
Cô vỗ vỗ lồng ngực, còn chưa kịp thả lỏng, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi con ngươi màu đỏ của Tạ Vô Diễn.
Hắn dựa vào thân cây, ôm lấy cánh tay nhìn cô, trong đôi mắt có thể đọc được rõ ràng mấy chữ:Diễn, tiếp tục diễn đi.
Lịch sử thường luân chuyển nhanh đến ngạc nhiên.
Vừa nãy vẫn là Thẩm Vãn Tình nhìn hắn làm bộ làm tịch, không ngờ rằng nhanh như vậy đã đổi ngược vai diễn.
“Khẩn trương như vậy?” yên tĩnh rất lâu sau, Tạ Vô Diễn bước đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình, cúi người xuống thuận theo chiều cao của cô, “làm sao, sợ ta giết nàng ta?”Thẩm Vãn Tình ngơ ngác.
Mặc dù cô căn bản không mong ngóng Tạ Vô Diễn thật sự tin rằng bản thân cái gì cũng không biết, nhưng hai người trước kia đều không vạch trần đối phương, cái gì cũng biết như giả vờ hồ đồ giúp nhau cất giấu.
Vì thế, Tạ Vô Diễn đột nhiên thẳng thắn thừa nhận với cô như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Câu nói này không có cách nào tiếp lời.
Thẩm Vãn Tình muốn trốn khỏi ánh mắt của hắn, nhưng lại bị giữ chặt hàm dưới, cứng rắn mà quay trở lại.
“Nếu như ta giết nàng ta,” thanh âm của Tạ Vô Diễn thẩm thấu một luồng lãnh ý, “ngươi không phải nên vui mừng à?”Đợi đã?Tại sao kết luận được như này?Thẩm Vãn Tình bị lời này hỏi đến lờ đờ một chút.
Cô nghĩ nghĩ, chung quy vẫn không thể nói thật với Tạ Vô Diễn, là mình đến để ngăn cản hắn làm trà xanh nhỉ?Như vậy đoán chừng lời vừa nói ra khỏi miệng, bản thân mình ngay cả một chút giãy giụa cũng không có, sẽ bị hắt dứt khoát lưu loát mà bẻ gãy cổ mất.
Vậy là, Thẩm vãn Tình hít sâu một hơi, quyết định vòng vo một chút rồi bày tỏ: “Không, ta chỉ cảm thấy Kỷ đại ca nhìn thấy, có lẽ sẽ hiểu lầm gì đó.
”“Kỷ đại ca?”Tạ Vô Diễn lặp lại một lần, giống như nghe thấy thể loại truyện cười mà cười thấp mấy tiếng, sau đó thả lỏng tay đang siết chặt lấy Thẩm Vãn Tình.
Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh giống như dao, lạnh lẽo mà xuyên cô một cái.
Nhưng có câu yêu ai yêu cả đường đi.
Giây tiếp theo, không cho Thẩm Vãn Tình một chút cơ hội phản ứng gì, Tạ Vô Diễn sải chân rời đi, bước ngang qua cô.
Thẩm Vãn Tình xoa xoa chỗ cằm bị véo đến có chút đau của mình, quay đầu lại một lần nữa, phát hiện người đã biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Tại sao hắn lại cảm thấy, mình hi vọng Phong Dao Tình chết?Rõ ràng là Phong Dao Tình chết rồi thì mình cũng chết theo.
Thẩm Vãn Tình vuốt lại mạch suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên ngộ ra.
Tám phần chính là thật sự tin lời của Tăng Tử Vân, cảm thấy cô tâm tư ngưỡng mộ Kỷ Phi Thần.
Theo hướng như vậy, tình hình liền có chút phức tạp.
Nam phụ cảm thấy bản thân nữ phụ thích nam chínhNữ phụ biết về sau nam phụ sẽ thích nữ chính! !.
.
nhìn như nào cũng thấy giống vè đọc nhịu.
Thẩm Vãn Tình sờ sờ cằm, một bên suy nghĩ có nên đi giải thích với Tạ Vô Diễn rằng mình không thích Kỷ Phi Thần hay không, một bên nhìn về phía nhà trọ.
(Đăng tải trên ).