Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 9: Nữ đầu bếp (8)


Đọc truyện Nữ Phụ Không Lẫn Vào – Chương 9: Nữ đầu bếp (8)

Mọi người ăn uống no đủ rồi chợp mắt trong chốc lát, lúc lên đường vào buổi chiều cảm giác phá lệ sung sức. Ba tên tráng hán vốn định vượt qua năm chiếc xe ngựa trước mặt để hồi kinh, nhưng rốt cuộc “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, trong đầu nghĩ nếu đã ăn của người ta một bữa cơm, bảo vệ họ một đường cũng không sao, đợi đến ngã rẽ tiếp theo mỗi người một ngả, vì vậy tiếp tục đi sau đoàn xe.

Lâm chưởng quầy tựa hồ còn bệnh, thỉnh thoảng sẽ ho khan hai tiếng, khiến nam tử khôi ngô liên tục nhìn xe ngựa, nhưng cách một lớp rèm che, cái gì cũng không nhìn thấy. Đi ước chừng hơn một giờ, thuộc hạ gọi La Thiết Thủ (đầu sắt) một bên đánh nấc một bên tiến tới gần nam tử, đè thấp giọng hỏi: “Thủ lĩnh, bao giờ chúng ta lại dừng chân? Ta đói.”

Nam tử chỉ nhàn nhạt liếc gã một cái, không trả lời, thuộc hạ tên Triệu Lục liền chế nhạo: “Mới ăn cơm trưa không bao lâu, ngươi đã đói rồi à?”

“Ta nấc lên quá thơm, nghe nghe lại bắt đầu đói, còn muốn ăn.” La Thiết Thủ vừa dứt lời liền ợ một cái, trong họng nhất thời tràn đầy vị thịt muối. Đều nói thức ăn vào bụng không tới một khắc sẽ bốc mùi, cho nên nấc lên toàn mùi hôi, nhưng món này của Lâm chưởng quầy thì khác, qua hai giờ rồi mùi thơm nồng nặc vẫn lưu trong bụng, thậm chí cả bộ quần áo lây dính đầy mùi thơm của thức ăn, khiến cho người ngửi không chịu nổi.

Thật ra thì Triệu Lục cũng đói, không khỏi nhìn về phía nam tử khôi ngô.

“Tiếp tục đi đường, đừng nói nhảm.” Nam tử mặt không đổi nói.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài, lại qua một giờ, mắt thấy mặt trời sắp lặn, lúc này mới chạy lên trước đoàn xe, lớn tiếng đề nghị: “Nơi này không có khe núi nào để chúng ta hạ trại nghỉ ngơi, không bằng sắp xếp ở lại đây đi. Đi tiếp về phía trước là rừng rậm, trong rừng có nhiều dã thú, rất nguy hiểm.”

“Vậy nghỉ ở đây một đêm đi.” Sai vặt tên Tiểu Trúc cũng không phải người không biết tốt xấu, vội vàng bảo phu xe dừng lại.

“Tối nay ăn cái gì?” Không chờ xe ngựa dừng hẳn, La Thiết Thủ đã khẩn cấp hỏi thăm.

“Chúng ta ăn cái gì thì liên quan gì đến ngươi?” Tiểu Trúc quai hàm phồng lên.


“Không phải,” Triệu Lục vòng từ phía sau ra, cười đùa nói: “Chúng ta vốn có thể đánh ngựa đi trước, nhưng vẫn ở lại bảo vệ các ngươi một đường, cùng các ngươi ăn chung một bữa tối không tính là quá đáng chứ?”

Tiểu Trúc đang chuẩn bị giễu cợt, báo thù lúc trước, liền nghe giọng nói khàn khàn nhưng uyển chuyển ôn hòa truyền ra từ trong xe ngựa: “Đa tạ các vị đại ca bảo vệ dọc đường, mời các ngươi ăn cơm là chuyện đương nhiên, sao lại quá đáng được?” Dứt lời, Lâm chưởng quầy nhảy xuống xe, tỉ mỉ buộc khăn che đầu lại, không để tóc mai tùy ý bay loạn.

“Vậy thì cảm ơn Lâm chưởng quầy.” Triệu Lục và La Thiết Thủ nhất thời cười sang sảng. Vị Lâm chưởng quầy này đối đãi với người khác hết sức lễ độ, khiến người ta thấy thoải mái.

Nam tử tuấn vĩ cũng khum tay, nghiêm túc nói: “Đa tạ Lâm chưởng quầy.”

“Không có gì.” Lâm Đạm mỉm cười nói, “Bữa tối không thích hợp ăn nhiều, khẩu vị không thể quá nặng, nếu không sẽ khiến cho dạ dày khó chịu, chúng ta tùy tiện ăn một chút bánh bột ngô thế nào?”

“Dĩ nhiên có thể, làm phiền Lâm chưởng quầy.” Nam tử khôi ngô cũng không ý kiến, hai tên thuộc hạ của hắn lại thất vọng. Liên tục nhiều ngày ăn lương khô, họ sớm ngấy rồi, bánh cuốn và lương khô đều là thức ăn chay, khẩu vị không khác lắm, không thể ngon miệng như thịt muối được. Bọn họ dạ dày rất tốt, không khó chịu đâu mà. Nhưng nghĩ thì nghĩ, nhìn thấy thủ lĩnh đã nhận lời, hai người tự nhiên không dám ý kiến.

Lâm Đạm hơi gật đầu, sau đó dẫn hai tiểu nha đầu vào rừng hai rau cỏ dại. Vừa hôm trước trời đổ mưa xuân, đất bùn ẩm ướt, các loại rau cỏ dại xanh mơn mởn thi nhau mọc lên, tràn đầy khắp núi. Ba tên sai vặt ở lại xách nước, đốn củi, bắc bếp, nổi lửa. Hai tráng hán vốn định nằm xuống nghỉ một lát, mặc kệ chưởng quầy, bị thủ lĩnh nhà mình trừng một cái, không thể không bò dậy hỗ trợ làm việc.

Mấy khắc sau, Lâm Đạm và hai tiểu nha đầu mỗi người cầm một cái giỏ trở lại, trong giỏ chất đầy rau củ dại, có măng tươi, rau cải, nấm, cây hương thung vân vân.

Ba tên sai vặt bắc hai cái bếp, chia ra làm hai nồi lớn, nước trong nồi đã nấu sôi, ùng ục ùng ục nổi bọt. Lâm Đạm để tiểu nha đầu rửa rau, mình thì lấy ra một cái hộp nâu từ trong xe ngựa.

“Đây là thứ gì vậy?” La Thiết Thủ tiến tới hỏi dò, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ.


“Đây là đậu phụ khô, đặc sản Ba Thục, dùng phương pháp giống như làm thịt muối mà thành, vị mặn nức mũi.” Lâm Đạm từ từ giải thích.

La Thiết Thủ mở nắp vuông lên ngửi một cái, quả nhiên có vị mặn, còn có mùi thơm của đậu, mùi vị hết sức đặc biệt.

“Ngươi còn đi qua Ba Thục?” Nam tử khôi ngô trước giờ trầm mặc ít lời lại chủ động mở miệng: “Nơi đó đường rất khó đi.”

“Đường tới Thục khó khăn, còn khó hơn lên trời.” Lâm Đạm khẽ cười, “Nhưng khi đi qua đoạn đường gập ghềnh đó ngươi sẽ phát hiện, Ba Thục là một nơi không thể tốt hơn được nữa, non xanh, nước biếc, người đẹp, thức ăn càng ngon hơn.” Với cô mà nói, nơi có đồ ăn ngon chính là kho trời, cho nên Ba Thục là đất nước kho báu của trời cao danh xứng với thực.

Nam tử khôi ngô gật đầu một cái, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng hiện ra nụ cười, “Thức ăn Ba Thục đúng là rất ngon.”

“Xem ra ngươi cũng là một kẻ sành ăn.” Lâm Đạm xắn tay áo sơ chế nguyên liệu nấu ăn, nấu măng ra nước, rau cải cũng cho vào nước luộc qua, kể cả nấm, đậu phụ khô cũng cắt thành miếng, để một bên đợi dùng. Hai tiểu nha đầu phụ trách nhào bột, thỉnh thoảng hỏi Lâm Đạm có đủ nước hay không.

“Lại thêm chút nữa, bột quá đặc, bánh bột ngô nặn ra không đủ mỏng, không đủ tỉ mỉ sẽ ảnh hưởng khẩu vị.” Lâm Đạm chỉ huy hai nha đầu nhào bột, sau đó lấy ra mỡ heo được cất kỹ ra để xào thức ăn. Mỡ heo trong nồi tan ra, vang lên tiếng tanh tách giòn tan, một mùi thơm nồng xông vào mũi, khiến mọi người liên tục nuốt nước miếng.

“Mẹ ơi, sao mỡ heo này thơm đến vậy?” La Thiết Thủ hít hà hỏi.

Lâm Đạm dùng muỗng chậm rãi khuấy mỡ heo đã tan, ôn thanh nói: “Làm đúng cách tự nhiên mỡ heo sẽ thơm. Lúc ta chế biến mỡ heo sẽ cho thêm nước trong, như vậy có thể phòng mỡ bị cháy khét hay bị đắng, cũng có thể nấu ra mỡ trắng hơn nồng hơn đặc hơn. Bỏ vào vò dự trữ, cứ một cân mỡ lại thêm một muỗng đường, mấy viên hoa tiêu, có hiệu quả phòng lên men, ăn bốn năm tháng không thành vấn đề.”


Trong khi nói chuyện, mỡ đã nóng già, Lâm Đạm trước sau cho vào măng tươi, đậu phụ khô, nấm, rau cải chờ sẵn, dùng muỗng khuấy đều, rải hạt mè và muối ăn.

“Buổi trưa ăn quá nặng miệng, buổi tối chúng ta ăn thanh đạm một chút.” Cô từ từ nói: “Tam tiên (1) phân thành địa tam tiên, thủy tam tiên, thụ tam tiên, món ăn này của chúng ta xuân tam tiên. Măng tươi, rau cải, nấm, đều là vật tươi ngon hạng nhất, chỉ cần dùng mỡ heo và muối xào nấu một hai, đã đủ thích miệng. Ngày xuân ăn gì các ngươi có biết không?” Cô quay đầu hỏi hai nha đầu Thược Dược, Đỗ Quyên.

Thược Dược, Đỗ Quyên gãi đầu cười ngây ngô. Các nàng chảy nước miếng không kịp, tâm trí đâu mà quan tâm cái khác.

Lâm Đạm đảo thức ăn, ôn nhu nói: “Ngày xuân ăn một chữ “Tươi”. Đây là mùa vạn vật sống lại, hết thảy đều mới, hết thảy đều tươi, các ngươi hãy ngửi mùi hoa trong không khí, có phải cũng thấy tươi hay không?”

“Tươi!” Hai tiểu nha đầu gật đầu cười hồn nhiên, ngay sau đó lại hỏi: “Thế mùa hè ăn gì ạ?”

“Mùa hè ăn một chữ “Sảng” (Thoái mái). Thời tiết càng nóng bức, thức ăn càng phải nhẹ nhàng khoan khoái, như vậy tốt cho dạ dày. Buổi sáng một bát cháo đậu xanh thêm mấy miếng bánh ngọt bạc hà mát lạnh; buổi trưa dùng dầu trộn ớt đỏ và dưa leo, hành tây làm một bát mì nguội; chạng vạng tối uống một bầu rượu thêm rau trộn, đến đêm uống một bát canh ô mai chua, một ngày cứ như vậy thanh thanh sảng sảng đi qua, rất an nhàn đúng không nào?”

Hai tiểu nha đầu liếm môi truy hỏi: “Vậy còn mùa thu?”

Lâm Đạm đã xào xong món ăn tam tiên đổ ra bát, tiếp tục nói: “Mùa thu ăn một chữ “Bổ”, buổi sáng một bát cháo đậu phộng, bổ máu lợi khí; buổi trưa hầm gà mái với hạt dẻ, vị ngọt mềm thấm vào thớ thịt gà, lưu lại trong răng miệng thật lâu không tan; buổi tối chưng bí đỏ với chao, hương vị ngọt ngào lan tận trong mộng. Mùa thu ăn ngọt, ăn bổ, lấy lại sức lực mùa hè đã mất, có một cơ thể tốt hơn cho mùa đông.”

“Đây là ý của sát thu phiêu (2) sao?” Hai tiểu nha đầu bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó lại hỏi: “Còn mùa đông ạ?”

“Mùa đông ăn một chữ “ấm”.” Lâm Đạm đặt năm cái chảo lớn bằng bàn tay lên lửa, dùng mỡ heo xoa đáy chảo, chậm rãi đổ bột vào, cổ tay nhẹ nhàng chuyển một cái, không tới hai hơi thở đã xong một cái bánh, bánh tráng rơi xuống, trắng bóc, từng miếng từng miếng xếp chung với nhau.

Cổ tay Lâm Đạm thoăn thoắt, năm cái chảo được tráng dầu, đổ bột, chỉ trong chốc lát đã làm xong lượt bánh mới, dày mỏng cơ hồ giống nhau như đúc. Cùng lúc đó, cô vẫn còn từ từ nói chuyện, “Mùa đông rét mướt, thức ăn vào miệng phải ấm áp, như vậy mới thoải mái. Lúc ăn Tết người nhà ngồi cùng nhau nặn sủi cảo, cười cười nói nói, náo náo nhiệt nhiệt, vớt sủi cảo từ nước sôi ra, nhân lúc nóng ăn một miếng, dạ dày ấm, lòng người cùng ấm. Chả thịt, giò heo kho, cá hấp, bốc hơi nóng nghi ngút, hương thơm ấy à…”


Lâm Đạm nghĩ tới cảnh tượng kia, mình cũng không nhịn cười được.

Hai tiểu nha đầu che miệng chạy ra, sợ nước miếng của mình chảy vào nồi.

Ba tráng hán chẳng biết xúm lại từ lúc nào, vừa nghe Lâm Đạm nói chuyện vừa nhìn cô nấu cơm. Lâm chưởng quầy không chỉ có tài nấu nướng giỏi, mà còn nói chuyện êm tai, há miệng ngậm miệng đều như quyển kinh về thức ăn ngon, khiến cho người nghe như đang được thưởng thức bữa tiệc lớn, trong lòng phá lệ sảng khoái, dĩ nhiên bụng cũng đói hơn.

Nam tử khôi ngô nhìn chằm chằm Lâm Đạm rất lâu, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp. Khi Lâm Đạm nhìn sang, hắn lại làm như không có việc gì cúi đầu xuống.

Chốc lát, bánh bột ngô đã rán xong, Lâm Đạm rửa sạch hành dại cắt nhỏ, lấy ra tương ớt ngọt mình làm, tương tỏi, các loại tương thơm phức khác, dùng đĩa nhỏ bày từng cái vào, nói: “Được rồi, dọn cơm thôi.”

Mọi người một mặt hoan hô một mặt chạy tới giành giật ăn. Bánh bột ngô lớn chừng bàn tay trắng phau, bao ngoài thức ăn nhét vào miệng, vị giác liền bị mùi thơm đậm đà lấp đầy. Măng tươi thanh thúy ngon miệng, đậu phụ khô mặn mà, rau cải và nấm kết hợp với nhau dưới lớp da bánh trong veo, xếp thành mùi hương tươi mới nồng đượm. Nếu thấy mùi vị còn nhạt, có thể cho thêm chút hành dại cùng các loại tương mặn ngọt chua cay… Hết thảy tan ra nơi đầu lưỡi, thật giống như ngậm cả mùa xuân trong miệng vậy.

Ba tráng hán chỉ ăn một miếng liền ngây ngẩn, sau đó thật nhanh nhét bánh bột ngô còn sót lại vào miệng, ngay sau đó một cái nữa, lại một cái nữa… Tay gắp thức ăn không ngừng nghỉ chút nào, có thể nói gió cuốn mây tan. (1) Tam tiên: ba vị tươi, chia làm ba loại:

– Địa tam tiên: đậu tằm, rau cải, dưa leo (có chỗ nói là rau cải, lúa mì, đậu tằm; cũng có chỗ nói là rau cải, đậu tằm, tỏi).

– Thủy tam tiên: ốc biển, cá nóc, cá cháy (có chỗ nói là cá cháy, cá chim, cá hoa vàng; cũng có chỗ nói là cá cháy, cá bạc, cá đuôi phượng).

– Thụ tam tiên: anh đào, sơn trà, hạnh (có chỗ nói là mơ, hạnh, anh đào; cũng có chỗ nói là mơ, anh đào, hương thung).

(2) Sát thu phiêu: Cứ đến ngày lập thu, dân gian lại làm một lần “sát thu phiêu”. Ngày này mọi người đi đo cân nặng, xem cân nặng của mình so với lúc lập hạ gầy đi hay mập lên, người nào giảm cân gọi là “khổ hạ”. Khi đó mọi người sẽ có đánh giá về sức khỏe, lấy béo gầy làm tiêu chuẩn. Gầy thì cần “bổ”, biện pháp bồi bổ chính là “sát thu phiêu”, ăn các món ngon vị đậm, lựa chọn hàng đầu là thịt, gọi là “lấy thịt sát phiêu”. Nhà dân chúng bình thường vào ngày ngày ăn thịt chưng, chú trọng các món như thịt luộc, thịt kho, sủi cảo thịt, gà vịt hầm các loại. Mà hôm nay, phái nữ trẻ tuổi thường lo lắng bị sát thu phiêu, hi vọng có thể gầy hơn. (theo baidu)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.