Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 6: Nữ đầu bếp (5)


Đọc truyện Nữ Phụ Không Lẫn Vào – Chương 6: Nữ đầu bếp (5)

Sau khi rời khỏi Kinh thành, Lâm Đạm và Tề thị tạm thời định cư tại một trấn nhỏ ở phụ cận, mấy lần lão Hầu gia liên tục phái mấy nhóm người đến tìm, đều bị cô dùng lời lẽ dịu dàng từ chối khéo.

Ngày hôm nay cô lại tiễn một đám người, Tề thị rốt cuộc không kiềm chế được, lắp bắp nói: “Đạm Nhi, thật ra trở về Hầu phủ cũng không hẳn là không thể, chúng ta cô nhi quả mẫu, dù sao cũng phải cần giúp đỡ. Nhà và quán rượu của cha con không thể bỏ lại, có lão Hầu gia làm chỗ dựa, chúng ta có thể báo quan, để Nhị thúc Tam thúc của con trả lại đồ.”

Lâm Đạm khoát tay, giọng ngưng trọng: “Mẹ, mẹ nghĩ đơn giản quá. Hôm nay chúng ta trừ một trăm hai mươi lượng bạc còn có gì? Không có khế ước mua bán nhà hay khế đất, lấy cái gì để báo quan? Lão Hầu gia lương thiện, nói chúng ta là khách của Hầu phủ, nhưng thực ra thân phận chúng ta là gì mẹ còn không rõ sao, chẳng qua hơn nô tài bán thân một chút thôi. Hiện tại việc phong phi của Đại tiểu thư rất quan trọng, từ trên xuống dưới phủ Vĩnh Định Hầu quản thúc nghiêm thế nào mẹ cũng biết mà, Cữu lão gia (1) bởi vì phóng ngựa làm người khác bị thương còn đang ngồi trong tù đợi, lão Hầu gia mặc kệ phu nhân khóc lóc thế nào cũng không quản, sao có thể quản vụ kiện của chúng ta nữa? Lão Hầu gia đồng ý cho chúng ta trở về vì ngài có thiện tâm, nhớ tới tình xưa, chúng ta không thể được voi đòi tiên, cầu không biết đủ, lãng phí tình cảm này.”

Lâm Đạm thở dài một cái, lại nói: “Vả lại, chỉ cần chúng ta vẫn xuất hiện cùng người nhà họ Nghiêm, vì ra vẻ mình danh chính ngôn thuận, họ nhất định còn nghĩ cách bôi nhọ danh tiếng của cha. Nhị thúc, Tam thúc vì lấy sạch gia sản của chúng ta cũng sẽ âm thầm ra tay. Chúng ta ngoài một ít bạc còn có gì? Hầu gia có thể bảo vệ chúng ta một chốc, chứ không thể bảo vệ chúng ta một đời. Ở lại Kinh thành đồng nghĩa với vô vàn rắc rối, không bằng dứt khoát ra đi, làm lại từ đầu. Mẹ, mẹ nói có đúng không?”

Tề thị được con gái khuyên bảo thì không cam lòng trong tâm dần phai nhạt, chỉ có thể rưng rưng gật đầu.

Lâm Đạm thuê một căn nhà nhỏ ở tạm thời, rảnh rỗi liền đi loanh quanh, trên gương mặt non nớt luôn mang thần sắc ngưng trọng. Ngày này, cô đi khá xa, bất tri bất giác đi tới quan đạo, trước một tòa dịch trạm (2). Trong dịch trạm có tiếng người ồn ào truyền tới, còn có tiếng ngựa hí, vô cùng náo nhiệt; bên ngoài dịch trạm có một gian nhà lá, một bà lão đang bận bịu bưng mâm ra ngoài.

Cũng không biết trên mâm đặt thứ gì, từ xa đã ngửi thấy mùi hương nồng nàn. Lâm Đạm bị mùi thơm thu hút, đi nhanh tới, thương khách tới dịch trạm cũng rối rít chạy đến xem thử.

“Đại nương, đậu hủ viên của ngài thật thơm, bao nhiêu tiền một bát?” Một người bốc vác lớn tiếng hỏi.


“Hai đồng tiền một bát.” Bà lão cười híp mắt đáp.

“Được được, ngài cho ta một bát.” Người bốc vác lập tức ngồi xuống cạnh nhà lá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chảo dầu.

Lâm Đạm đi lên đúng lúc đậu hủ viên đã rán gần xong, đang được bà lão đặt ở một bên cho ráo dầu, đợi hết dầu rồi lập tức thả vào bát nước trong, múc một thìa nước cốt tiếp tục hầm. Nước dùng tươi ngon có thêm bột tiêu, sau khi nấu sôi rải hành thái nhỏ lên, món ăn đã xong. Đậu hủ viên vàng giòn óng ánh trong nước dùng trắng sữa đậm đà, đúng lúc điểm xuyết hành lá xanh biếc, trông rất đẹp mắt. Hương đậu, hương nước cốt, hương hành cùng chút hương tiêu hòa vào một chỗ, hình thành mùi vị hết sức kì diệu.

Lâm Đạm bước nhanh hai bước vào nhà lá, chỉ thấy người bốc vác đã không kịp đợi, gắp một miếng đậu hủ viên nóng hổi vào miệng, một bên hà hơi một bên nhai, cuối cùng giơ ngón cái lên nói: “Đại nương, tay nghề của ngài thật tuyệt vời! Ta vào nam ra bắc, chưa bao giờ ăn món đậu hủ viên nào ngon thế này.”

Lâm Đạm lúc này cũng gọi một bát, sau khi thổi nguội nếm thử một miếng nhỏ, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ thán phục. Sau khi cắn rách tầng da giòn xốp bên ngoài, đậu hủ bên trong vô cùng non mềm, còn xen lẫn chút vị thịt và bùn củ từ, đơn giản vào miệng là tan, ngon vô cùng. Hay hơn chính là, bên trong miếng đậu bị khoét một lỗ, bên trong rót đầy nước canh đậm đặc, như nước cốt dọc theo kẽ hở thấm ra, lại tựa như vị thịt và củ từ sau khi đun nóng tiết nên, chỉ có cuốn vào đầu lưỡi tỉ mỉ thưởng thức mới biết, nước canh kia vừa có vị ngon của nước cốt, vừa có vị mặn của thịt, còn có vị ngọt từ thuốc, các loại mùi vị dung hợp hoàn mỹ với nhau, khiến cho người ta muốn ngừng không được.

Lâm Đạm ăn phá lệ cẩn thận, cuối cùng uống sạch sành sanh bát nước dùng, lúc này mới thỏa mãn vô cùng thở dài một cái. Người bốc vác kia đã ăn liên tiếp ba bát, đang gọi bát thứ tư, đồng bạn của hắn cũng bị mùi thơm dụ ra, ngồi đầy ắp nhà lá nhỏ.

Lâm Đạm ăn xong đậu hủ viên cũng không đi, thấy thực khách càng ngày càng nhiều còn chủ động giúp bà lão đốt củi rót nước, bưng bê rửa bát. Bà lão từ chối không được chỉ có thể kệ cô làm, đợi đến tối thu dọn liền đưa cô hai mươi đồng tiền làm tiền công.


“Đại nương, cháu không muốn tiền công của ngài.” Lâm Đạm trả tiền lại, thành khẩn nói: “Cháu có thể ngày nào cũng tới giúp ngài làm công, chỉ cầu ngài dạy cháu làm món đậu hủ viên này.”

“Cháu muốn học nấu ăn với ta? Cái này có gì…” Bà lão còn chưa dứt lời, một nữ tử trẻ tuổi đi vào nhà lá, chanh chua nói: “Nha đầu quê mùa từ đâu tới, còn muốn chiếm tiện nghi nhà ta. Dạy ngươi rồi, mẹ ta còn buôn bán thế nào được nữa? Nhanh lên một chút rồi cút cho ta, nếu không ta cầm chổi đánh ngươi bây giờ!” Vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra, nhét những đồng tiền bà lão cực khổ kiếm được vào hà bao (3) của mình, trong mắt đầy vẻ tham lam.

“Con không phải cũng học nấu ăn với ta sao? Ta cũng chưa nói mình không dạy.” Bà lão nhíu mày nói.

“Con là con dâu mẹ, người trong nhà, con nhóc này là thứ gì?” Nữ tử chống nạnh giậm chân chỉ Lâm Đạm.

Lâm Đạm liền vội vàng giải thích: “Thím chớ giận, mỗi ngày cháu tới nhà ngài làm thợ, không cần tiền, học được cách nấu ăn rồi sẽ đi thật xa, tuyệt không mở tiệm ở chỗ này. Nhà cháu chỉ có hai người là cháu và mẹ cháu, thế lực đơn bạc, nếu có ngày mọi người thấy cháu mở tiệm ở gần đây, muốn đánh muốn đập thì tùy.”

Nữ tử đã sớm nghe ra khẩu âm nơi khác của Lâm Đạm, nghĩ đến cô không cần tiền thì chính là thuê thợ không trả lương; lại nghĩ đến nhà mình nhân số đông, rễ sâu lá tốt, không sợ một cô bé tới từ vùng khác lừa gạt, vì vậy liền đồng ý, nhưng sắc mặt vẫn không tốt như cũ, giống như bố thí vậy.

Bà lão lúc này mới kéo tay Lâm Đạm, ra đến sau nhà lá thì lén lút đưa cho cô một hà bao, thấp giọng nói: “Đứa bé ngoan, đây là tiền công ngày hôm nay, cháu lén cầm, chớ để lộ ra.”


Lâm Đạm đang muốn trả hà bao lại, bà lão đã vội vội vàng vàng đi vào nhà lá, bên trong rất nhanh truyền ra tiếng quát mắng của nữ tử nọ, hình như là mắng bà lão hôm nay kiếm được ít tiền hơn hôm qua. Tới nơi này học nấu ăn, chẳng bằng nói đến đây làm tổ tông.

Lâm Đạm lắc đầu một cái, trong lòng không biết cảm thụ gì.

Ban đêm, Lâm Đạm như cũ núp ở sau nhà luyện đao công, đầu ngón tay chồng chất vết thương tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn hoặc thân đao sẽ sinh ra cảm giác đau nhói, khiến cô liên tục cau mày. Thái xong một quả dưa chuột, cô nhặt lên lát cắt dày mỏng lớn nhỏ không đều nhìn một chút, cuối cùng không biết làm sao than thở.

“Đạm Nhi,” Tề thị núp trong góc quan sát hồi lâu từ từ đi ra, ôn nhu nói: “Nấu ăn là một chuyện khiến người ta vui sướng, đừng đem nó thành gánh nặng trên lưng. Chúng ta không thái đồ ăn nữa, nghỉ một lát đã được không? Thua Nghiêm Lãng Tình không phải lỗi của con, ai chẳng có lúc phát huy thất thường.”

Lâm Đạm hơi sững sờ liền hiểu Tề thị nghĩ lệch hướng, cho rằng cô vì bại bởi Nghiêm Lãng Tình mới tạo bóng ma trong lòng, từ đây không cách nào cầm dao thái đồ ăn nữa. Nhưng Lâm Đạm biết mọi chuyện không phải vậy, cô còn có thể luyện đao công, chẳng qua cần thời gian thôi.

“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng.” Cô cũng không giải thích gì thêm, mà kiên định nói, “Một ngày nào đó con sẽ lấy lại tất cả những gì chúng ta đã mất. Thức ăn nhà họ Nghiêm không làm cũng thế, con sẽ học món khác, thiên hạ lớn như vậy, luôn có chốn cho chúng ta dung thân.”

“Haiz, được được được, con có thể nghĩ thông suốt là tốt. Đừng thái đồ ăn nữa, mau đi ngủ đi.” Tề thị xoa đầu con gái, mặt lộ vẻ yên tâm vui mừng. Con gái gần đây trở nên trầm mặc ít nói hơn, nhưng cũng kiên cường quả cảm hơn, tựa như gió thổi mưa rơi cũng không sợ.


“Dạ, mẹ cũng nghỉ sớm một chút.” Lâm Đạm đưa Tề thị về phòng, mình thì đứng ở hành lang hồi lâu không nhúc nhích. Dưới màn đêm yên ắng mát lạnh, cô không tự chủ được lâm vào hồi ức, nhưng hồi ức này không thuộc về cô, mà thuộc về “Lâm Đạm” không biết đã đi nơi nào kia.

Đối phương để lại sự tiếc nuối và không cam lòng sâu sắc, nhưng cũng để lại tình cảm ẩn sâu nơi đáy lòng. Cô bé vốn là một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, thích chơi thích quậy, không thích khói bếp. Lâm Bảo Điền mấy lần để cô bé học nấu ăn, cô đều khóc lóc từ chối. Lại có một ngày, cô bé vô tình đụng phải Đại tiểu thư Hầu phủ đang đi dạo, thiếu chút nữa bị đánh, tiểu Hầu gia tình cờ đi ngang qua cứu cô bé. Nụ cười đầy ôn nhu của tiểu Hầu gia từ đây trở thành chấp niệm của cô.

Cô bé hỏi nhỏ tiểu Hầu gia thích gì, tiểu Hầu gia cười giỡn nói: “Ta thích ăn.” Vì thế ngày thứ hai, cô bé cởi xuống xiêm áo xinh đẹp, mặc vào tạp dề xám màu, đi vào phòng bếp, học một lần chính là bảy năm. Cô bé cho tới giờ vẫn không thích xuống bếp, cô bé chỉ muốn tiểu Hầu gia nhìn mình nhiều hơn một cái thôi.

Lâm Đạm không đồng ý cách làm của cô bé ấy, ký thác cuộc đời mình trên người người khác, đây là chuyện đáng buồn nhất. Nếu người nọ rời đi hoặc vì chán ghét vứt bỏ mình, thứ còn sót lại chỉ có vực sâu vạn trượng.

Chuyện Lâm Đạm hôm nay muốn làm chính là tạo ra con đường của riêng mình, ngã cũng được, bị thương cũng không sao, chỉ cần cố gắng, sớm muộn sẽ có ngày đi tới đích. Nguyên chủ là một đầu bếp, vậy cô tiếp tục làm đầu bếp, món ngon thiên hạ vô cùng vô tận, không lo không có chỗ học, chỉ lo không có thầy dạy. Bắt đầu từ ngày hôm sau, Lâm Đạm liền đi theo bà lão học làm đậu hủ viên. Bà lão có ba con trai, con trai cả vô công rồi nghề, con trai thứ hai khi còn bé mắc bệnh mà chết, con trai thứ ba lớn tuổi mới có, tới nay vừa đủ bảy tuổi, đang độ tuổi gào khóc đòi ăn. Vì nuôi hai con trai, bà lão dậy sớm bắc bếp làm đậu hủ viên đem bán, cuộc sống khá cơ cực. Cũng may tay nghề của bà tuyệt vời, ngược lại không phải rầu rĩ vì kế sinh nhai.

Con dâu cả muốn học nấu ăn với bà, nhưng cứ mãi giở thói lười biếng, vì vậy tất cả việc bẩn việc mệt trong tiệm đều rơi trên người Lâm Đạm. Dậy sớm nấu đậu, bóc da đậu, cắt đậu, đều là cô làm, hơn nữa còn phải gánh qua gánh lại hơn trăm cân nước, thiếu chút nữa bẻ cong cái eo nhỏ của cô. Nhưng cô cho tới giờ không than phiền lấy một câu, chỉ cần có thể học nấu ăn, khổ nữa mệt nữa cũng không sợ. (1) Cữu lão gia: cậu em vợ.

(2) Dịch trạm: nơi ăn ở, thay ngựa cho quan viên trên đường truyền tin tình báo quân sự về cung đình cổ đại.

(3) Hà bao: túi nhỏ dùng để đựng tiền.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.