Đọc truyện Nữ Phụ Không Lẫn Vào – Chương 12: Nữ đầu bếp (11)
Khi thịt trâu hầm được một nửa, trong nồi đã tỏa ra mùi thơm nồng, hun cho hai tên thổ phỉ trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thỉnh thoảng thèm nhỏ dãi đi loanh quanh gian bếp, vội vàng hỏi: “Món này đã hầm một khắc đồng hồ, đã ăn được chưa?”
“Vẫn còn sớm, thịt ít nhất phải hầm nửa giờ mới có thể mềm.” Lâm Đạm cầm khăn lau tay, “Hai vị đại ca có thể mang ta tới chỗ xe ngựa không? Ta muốn lấy thêm gia vị.”
Hai tên thổ phỉ lập tức cảnh giác, chỉ chai chai lọ lọ trong bếp mắng, “Chớ con mẹ nó nhiều chuyện, gia vị nơi này cái gì cần có đều có cả, ngươi vẫn thấy chưa đủ dùng à?”
Lâm Đạm cũng không hoảng hốt, ôn hòa giải thích rõ: “Phải, món thịt trâu hầm này của ta còn thiếu một loại gia vị mới có thể hoàn thành. Hai vị áp giải ta đi, áp giải ta về, ta là một cô nương yếu đuối, chẳng lẽ đủ sức chạy dưới mắt các ngươi sao? Nếu có loại gia vị này, nồi thịt trâu hầm có thể ngon hơn gấp mấy lần.”
Hai tên thổ phỉ ngửi mùi thơm nức mũi trong không khí, thầm nghĩ còn ăn ngon hơn hiện tại, vậy còn ngon tới mức nào, tay nghề của ngự trù đúng là không thể so sánh với người thường, lại nhớ tới thủ đoạn làm thịt trâu của Lâm Đạm, có chút khiếp hãi.
Lâm Đạm chủ động đưa ra một đoạn day thừng, quấn quanh cổ tay mình. Hai tên thổ phỉ lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu, trước khi đi còn khóa cửa phòng bếp lại, đề phòng Thược Dược và Đỗ Quyên chạy ra ngoài. Ba người tới chỗ sâu nhất trong sơn trại, loanh quanh vòng vèo tìm được một hang núi, bên ngoài hang núi mọc đầy dây mây, nếu như không có người chỉ, không ai phát hiện ra chỗ này.
Hai tên thổ phỉ gỡ dây mây ra, nghiêm nghị nói, “Tự ngươi vào tìm, động tác nhanh lên một chút!”
Lâm Đạm mượn cây đuốc của hai người đi vào trong nhìn, quả thấy năm cỗ xe ngựa của mình để trong hang, ngoài ra còn có mấy rương lớn bị khóa, đều là tang vật. Cô chỉ vội vã liếc một cái liền đi vào, leo lên một cỗ xe ngựa trong đó, lấy một vò lớn có đất đóng kín lại, dùng thìa dài múc mấy thìa rượu, đổ vào một bình nhỏ, rồi dùng giấy da trâu bịt miệng, buộc dây chặt thật nhanh.
Mặc dù động tác của cô cực nhanh, chỉ tốn mấy hơi thở đã đóng kín vò rượu, nhưng hai tên thổ phỉ vẫn ngửi thấy mùi rượu thơm khó có thể diễn tả kia, nhất thời có chút mơ màng.
“Đây là rượu gì, sao mà thơm đến thế?” Hai người thèm thuồng.
“Chỉ là rượu tầm thường thôi, ta ủ chơi, không đáng giá lắm.” Lâm Đạm thần sắc hơi cứng lại, ánh mắt tránh né.
Hai tên thổ phỉ nhìn cô một cái thật sâu, lúc này mới mang cô đi. Sau khi trở lại phòng bếp, Lâm Đạm rót rượu trong bình vào thịt trâu hầm, dùng xẻng từ từ khuấy. Nước sốt vốn mười phần đậm đà qua động tác khuấy của cô càng thêm đặc sệt, mùi vị càng thêm nồng, mỗi một khối thịt trâu hầm đều được bao quanh bởi nước sốt sánh mịn, một mùi thơm kỳ lạ tràn ngập khắp nơi. Mùi thơm ấy như thanh vũ khí sắc bến, xuyên qua cửa sổ phòng bếp, bay lượn khắp bầu trời sơn trại, làm người ta thần hồn điên đảo.
“Mau mau mau, cho hai ta một ít thịt trâu nhanh lên.” Hai tên thổ phỉ phụ trách trông giữ Lâm Đạm không khỏi gõ chén thúc giục.
“Hai vị đại ca, thịt còn chưa hầm đủ nhừ, còn phải đợi thêm lát nữa.” Lâm Đạm tốt bụng giải thích.
“Mặc kệ nó mềm hay không, chỉ cần chín là được, bảo ngươi lấy thì lấy đi, nói nhiều quá!” Hai tên thổ phỉ gấp tới độ hai mắt đỏ lên, bị mùi thơm kia kích thích, hận không thể ghim mình vào nồi ăn cho thống khoái. Các thổ phỉ còn lại đều theo mùi chạy tới, nói gì cũng phải nếm thử thịt trong nồi, cũng may thủ lĩnh thổ phỉ đè xuống được, nếu không phòng bếp đã bị cướp sạch.
“Ả đàn bà kia rót rượu gì vào trong nồi mà thơm đến thế?” Thủ lĩnh thổ phỉ sau khi rời khỏi phòng bếp lập tức níu lấy thuộc hạ vặn hỏi, không ngừng hít hít cái mũi, ngửi ngửi mùi thơm trong không khí.
“Lão đại, ta mang ngài đi xem nhé.” Hai tên thổ phỉ như hiến báu vật nói: “Còn một lát nữa mới có thể ăn, không bằng lấy rượu ra cho các huynh đệ uống trước?”
“Tốt lắm, mang rượu ra ngoài đi.” Mấy người đem bình rượu đến gian chính trước, xé lớp da trâu đậy kín xem thử, nhất thời có chút choáng váng. Không thể trách bọn chúng, rượu này quá thơm, nếu mở rộng ra để ngửi, còn mạnh hơn cả Thiêu Đao Tử (1), tinh khiết hơn cả ngũ cốc (?), chưa uống vào, nước miếng đã chảy đầy đất.
“Mau rót cho ta một chén, mau mau!” Thủ lĩnh thổ phỉ cầm chén lớn gấp gáp gọi, sau khi ừng ực ừng ực uống sạch đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó ha ha cười lớn, miệng liên tục khen rượu ngon. Mấy người còn lại cũng không kiềm chế được, mỗi người một chén uống thỏa thuê, mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí, dụ thêm rất nhiều người khác tới…
Tiểu Trúc vốn còn cùng mọi người túm tụm lại bàn cách nên trốn thế nào, cứu chưởng quầy ra làm sao, bỗng nhiên ngửi được mùi thịt đậm đà không thể nói rõ, nhất thời an tĩnh lại, ngay sau đó nói chắc chắn, “Chưởng quầy đang làm thịt trâu hầm rượu!”
“Ta đói!” Một sai vặt liếm môi nỉ non.
Mấy người còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong bụng đồng loạt phát ra tiếng kêu gào. Chỉ cần chưởng quầy nấu ăn, người không đói cũng sẽ lập tức thấy đói ngay. Ngay cả nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra, nhìn sang hướng phòng bếp, yết hầu không khống chế được bắt đầu lên xuống.
Mọi người an tĩnh trong chốc lát lại bắt đầu bàn, không ngờ một mùi rượu cực kỳ bá đạo từ bốn phương tám hướng xộc tới, khiến họ choáng váng. Tiểu Trúc bị bắt, bị đánh, bị nhốt cũng chưa từng mất không chế hung hăng nhổ một bãi nước bọt, mắng, “Mẹ nó, đám súc sinh trời đánh này, lại dám uống trộm rượu của chúng ta!”
Nam tử khôi ngô từ đầu đến cuối giữ im lặng đột nhiên hỏi, “Đây là rượu gì?”
Tiểu Trúc cắn răng nói: “Ở quận Trung Sơn có một truyền thuyết không biết các ngươi đã nghe qua chưa —— ngày xưa Huyền Thạch ủ rượu tại một quán rượu cô độc trong núi…”
Nam tử học thức uyên bác, lập tức tiếp lời nói, “Huyền Thạch say rượu, Thiên Nhật Tửu?”
Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn một cái, vuốt cằm nói: “Không sai, rượu này chính là Thiên Nhật Tửu trong truyền thuyết. Lâm chưởng quầy du lịch ở quận Trung Sơn ba năm, vất vả đủ điều, rốt cuộc khôi phục được phương pháp ủ Thiên Nhật Tửu, sau khi cất thành công chôn xuống đất bảy năm, gần đây mới moi ra, chuẩn bị mang đến Kinh thành bán với giá cao. Thời điểm mở vò rượu ra, trong vò còn nuôi ra một con sâu rượu, rượu vô cùng thuần, cực đượm, tuy không đến nỗi khiến cho người ta chìm đắm thiên nhật (ngàn ngày), nhưng có thể say ba ngày ba đêm.”
“Huyền Thạch say rượu” là điển cố lưu truyền mấy trăm năm, nghe nói trong quận Trung Sơn có một người tên là Địch Hi, tay nghề chưng cất rượu đạt tới đỉnh cao, ngày nọ có tên mọt rượu gọi là Lưu Huyền Thạch tới cửa mua rượu. Địch Hi bán cho hắn một vò, nhưng quên nói cho hắn loại rượu này tác dụng rất chậm, phải tiết chế, nếu uống say có thể khiến người ta bất tỉnh một ngàn ngày. Lưu Huyền Thạch uống rượu thỏa thuê trở về nhà, say như chết, người nhà cho rằng hắn đã qua đời, vì vậy đem đi mai táng. Qua ngàn ngày, Địch Hi đột nhiên nhớ ra chuyện này, vội vàng đi tìm, người nhà họ Lưu lúc này mới đào quan tài chôn Huyền Thạch ra, vừa vặn thấy hắn tỉnh lại, trên người vẫn thấm mùi rượu nồng đậm, người chung quanh vừa ngửi cũng chìm đắm ba tháng mới tỉnh.
Truyền tới đời sau, loại rượu này được đặt tên là Thiên Nhật Tửu, có thể nói là rượu tiên thật sự.
Chóp mũi thấm nhuần mùi rượu, bên tai là tiếng thổ phỉ uống rượu ồn ào huyên náo, nam tử khôi ngô liếm bờ môi khô khốc, cắn răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là một lũ súc sinh!” Vừa dứt lời liền căng đứt dây thừng, mặt đen như mực đứng lên. Hắn vốn đợi đến khuya mới ra tay, hiện tại không nhịn được nữa.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm sao cắt đứt dây thừng được thế?” Đám người Tiểu Trúc há hốc mồm cứng lưỡi nhìn hắn.
“Các ngươi trước đợi tại chỗ này, ta đi cứu Lâm chưởng quầy, khi nào nghe thấy tiếng cười các ngươi hẵng đi ra hội họp với ta.” Sợ mấy người qua loa chạy trốn sẽ kinh động thổ phỉ bên ngoài, nam tử khôi ngô sau khi cởi trói cho họ đặc biệt dặn dò, rồi sau đó tay không kéo đứt xích sắt chốt cửa, hơi làm giả nhìn như còn nguyên, men theo hướng mùi thịt nồng nhất lẻn đi.
Lâm Đạm đang xào gân bò, Thược Dược và Đỗ Quyên đang nặn thịt trâu băm nhừ thành viên, bỏ vào trong nồi nước xương trâu đun sôi. Nhìn thấy nam tử đẩy cửa vào, ba người đều hơi sững sờ, Lâm Đạm phản ứng nhanh nhất, lập tức kéo đối phương vào trong, trở tay chốt cửa phòng lại.
“Sao ngươi lại tới đây, bọn Tiểu Trúc đâu?” Cô thấp giọng hỏi.
“Ta tới cứu các ngươi.” Vũ khí của nam tử đã bị thổ phỉ đoạt lại, lúc này đang chọn dao phay trong bếp, giọng hết sức trầm ổn, “Ta đưa các ngươi rời sơn trại trước, lúc vào rừng ngàn vạn lần đừng chạy loạn, đi dọc theo dòng suối nhỏ, tới chỗ đất trống dưới chân núi chờ ta, ta và mấy người Tiểu Trúc sẽ tới sau.” Tình cảnh tiếp theo sẽ có chút máu tanh, không thích hợp để cô nương nhìn, mấy người Tiểu Trúc cứu cuối cùng không sao, còn có thể giúp hắn dọn dẹp thi thể.
Vừa nghĩ, nam tử liền kéo cổ tay Lâm Đạm, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, “Trong trại có ba mươi mấy tên thổ phỉ hung hãn, ngươi chỉ có một người, đối phó hết thế nào được? Ngươi cứ ngồi lại đây ăn chút gì đi, tí nữa chúng ta có thể xuống núi sau.” Vừa nói vừa bưng tới một mâm thịt trâu, lại nhét bát đũa vào tay đối phương.
Nam tử theo bản năng nhận lấy chén đũa, lang thôn hổ yết (2) ăn mấy ngụm, trong mắt lóe lên ánh sáng hưởng thụ, rồi bỗng dưng cứng đờ lại, giọng hơi có vẻ lúng túng: “Bây giờ không phải lúc ăn cơm, các ngươi mau đi theo ta!”
“Đi cái gì mà đi, ngồi ăn!” Lâm Đạm nhẹ nhàng đẩy bàn tay đưa ra của nam tử, giọng mang ý cười nhè nhẹ.
Nam tử nhìn mu bàn tay ngưa ngữa của mình, lại nhìn gương mặt tươi cười như hoa của Lâm Đạm, bất tri bất giác trầm mặc xuống, mi mắt rũ thấp.
Thược Dược và Đỗ Quyên nhìn phân nửa thịt trâu hầm bị múc vô ích trong nồi, oán trách nói: “Đã bảo bọn họ thịt còn chưa hầm nhừ, bọn họ càng muốn múc ra ăn, quá làm nhục đồ ăn!”
“Chỉ làm nhục đồ ăn chứ không phải làm nhục người đã là may mắn rồi.” Lâm Đạm hóng tai nghe ngóng, nụ cười trong mắt đậm hơn, “Không còn tiếng ồn ào nữa, chúng ta đi xem chút đi.”
Nam tử lập tức buông chén đũa đứng lên, lại bị Lâm Đạm đè bả vai ấn trở về, “Ngươi ngồi đi, chúng ta đi là được.” Dứt lời cùng hai tiểu nha đầu mỗi người bê một mâm thức ăn nóng hổi, không nhanh không chậm đi ra ngoài. Cho dù gặp phải thổ phỉ, các nàng cũng có thể mượn món ăn tới che giấu, hoàn toàn không sợ.
Nam tử sờ bả vai một cái, biểu tình có chút cổ quái, ngay sau đó theo sát. Ba người thuận lợi đi đến gian chính, chỉ thấy trên đất nằm đầy thổ phỉ, còn có mấy người gục xuống bàn, ngáy vang như sấm. Trong không khí tràn ngập mùi rượu xua không tan, đẩy cửa một cái là phả thẳng vào mắt, khiến người ta không nhúc nhích nổi. Trên nóc nhà cũng truyền tới tiếng ngày, có thể thấy lũ thổ phỉ này cuối cùng không đỡ nổi Thiên Nhật Tửu, đều say như chết.
Thược Dược và Đỗ Quyên nhón chân lên nhìn bình rượu đặt giữa gian chính, cắn răng nghiến lợi nói: “Một bình rượu ngon bị bọn họ phá hỏng hết!”
Lâm Đạm xoa đầu hai tiểu nha đầu, vẫn câu nói kia: “Không gieo họa cho người là tốt rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc đi thôi.”
Nam tử nhìn thổ phỉ say đầy đất, biểu tình kinh ngạc, vạn không ngờ tới không tốn một binh một tốt, Lâm chưởng quầy đã giải quyết xong mọi chuyện, căn bản không cần người ngoài tới cứu.
Lâm Đạm vòng qua nam tử, từ từ nói: “Ở chỗ này của ta, không có chuyện gì một bữa cơm không giải quyết được.” Vừa dứt lời, ngoài sơn trại truyền tới tiếng vó ngựa, mơ hồ có rất nhiều cây đuốc đang tiến gần tới nơi này, cũng không biết có biến cố gì xảy ra. (1) Thiêu Đao Tử: loại rượu mạnh bậc nhất chủ yếu lưu hành ở khu vực Liêu Đông cổ (nay là phía đông Liêu Ninh, phía đông nam Cát Lâm), được gọi là vua rượu mạnh, để lại dấn chân huy hoàng trong lịch sử văn hóa rượu của Trung Quốc.
(2) Lang thôn hổ yết: ngấu nga ngấu nghiến, ăn như hổ đói.