Đọc truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống – Chương 6: Thái Sơn Áp Đỉnh
Edit + beta: Văn Văn.
[1] Thái Sơn áp đỉnh: một thành ngữ của người Hán dùng miêu tả tình trạng bị áp lực, đả kích như núi Thái Sơn đổ lên đầu.
*
Đại Ninh muốn đi làm chuyện xấu nên không cho chú Tiền đi theo.
Cô và Triệu Bình đi dọc theo bờ ruộng quanh co một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Triệu Tự và Đỗ Điềm ở đằng xa.
Triệu Bình sợ anh trai khiển trách mình mang theo đại tiểu thư đến, vội hỏi Đại Ninh: “Anh tôi đang ở đó, tôi có thể về được chưa?”
Đại Ninh cười hì hì gật đầu: “Tạm biệt.”
Triệu Bình không dám nhìn cô liền chạy trốn bay nhanh đi, cậu đã mười hai tuổi, đang cận kề tuổi mới chớm nở tình yêu của các thiếu niên, đại tiểu thư xinh đẹp gần như yêu nghiệt, tính tình lại xấu xa, cậu từng nghe mấy đứa bạn học cấp hai nói rằng loại con gái này tốt nhất không nên trêu chọc.
Cậu ta nào dám chọc đại tiểu thư, một bộ chén hơn 3 vạn đã hại cậu gặp ác mộng suốt cả đêm.
Triệu Bình chạy trốn không thấy bóng đâu, Đại Ninh xách làn váy lên, thật cẩn thận đi qua vũng bùn rồi rảo bước về phía nam nữ chủ.
Tốc độ Đại Ninh đi chậm như vậy, trên thực tế Đỗ Điềm chân nhanh đã đến được một lúc.
Trước khi Đỗ Điềm xuyên sách đã hai mươi lăm tuổi, là một nhân viên cổ cồn trắng [2], khi còn nhỏ sống ở nông thôn cùng gia đình, việc nhà nông gì đều làm qua hết, có thể làm khá lưu loát.
[2] Nhân viên cổ cồn trắng là thuật ngữ dùng chỉ giới công chức, nhân viên văn phòng, thường mặc áo sơ-mi trắng lịch sự, nói chung có thu nhập ổn định.
Sau khi gia đình trở nên khá giả, Đỗ Điềm bắt đầu chú ý đến chất lượng cuộc sống, tìm kiếm các công thức trên mạng để học nấu ăn và pha trà.
Ở Hạnh hoa thôn lạc hậu, không thể trông cậy vào pha trà, nhưng nấu ăn và nhận biết được các loại rau dại, cô ta làm vô cùng xuất sắc.
Dựa vào hai kỹ năng này, từ khi cô ta xuyên sách tới nay mang theo mẹ sống quả thật không tồi.
Cô biết hoàn cảnh của gia đình Triệu Tự, trong nhà chỉ có hai cậu thiếu niên xem như hiểu chuyện chút, bình thường quần áo đều tự tay may vá, theo phân tích của Đỗ Điềm, loại đàn ông này đặc biệt cần được chăm sóc và bầu bạn.
Triệu Tự trọng tình nghĩa, ngày sau phát đạt, nhất định sẽ không quên sự giúp đỡ của cô ta.
Trên thực tế, sự hiểu biết và phân tích của cô ta vô cùng chính xác.
Trong kiếp trước của Đại Ninh, cô ta đã thành công trở thành một sự tồn tại không thể xóa nhòa trong sinh mạng của Triệu Tự.
Nhưng trên cơ sở là đại tiểu thư không đến phá hư.
Đỗ Điềm làm bánh rau chiên [3] từ sáng sớm, không giống như những người sinh ra và lớn lên ở Hạnh Hoa thôn, cô ta sẵn sàng cho dầu vào nấu, bánh bột ngô chiên vừa giòn vừa thơm.
Đỗ Điềm ôn nhu nói: “Anh Triệu Tự, em có làm bánh rau chiên, mẹ kêu em chia một chút cho hàng xóm, anh có muốn nếm thử không?”
Lúc này đã là mười giờ rưỡi, mặt trời đã hoàn toàn ra, ánh nắng buổi sáng cũng không quágay gắt, nhưng mà ở tháng bảy, vẫn như cũ khiến người ta quá sức.
Sắc mặt Triệu Tự nhìn cô tốt hơn rất nhiều, anh lắc đầu từ chối lòng tốt của Đỗ Điềm: “Cảm ơn, anh không cần.”
Đỗ Điềm trước đây được công nhận là cô gái đẹp nhất trong thôn, khiến người khác nhìn đến, ước chừng sẽ đi tán gẫu cùng cô.
Đỗ Điềm cũng không nản lòng, cô nói: “Vậy anh uống chút nước đi.”
Ánh mắt hiện lên vẻ chân thành, không quá mức nịnh nọt hay vắng vẻ.
Đỗ Điềm giả thích: “Năm ngoái mẹ em lên núi kiếm củi, ít nhiều gì nhờ có anh cứu bà ấy một mạng, em luôn muốn cảm ơn anh.”
Vốn Triệu Tự đang thắc mắc tại sao gần đây Đỗ Điềm lại đột nhiên đối tốt với anh ta, nghe vậy liền hiểu.
Anh do dự, nhưng lần này không từ chối nữa.
Anh mười tám năm trước, thân thể đang ở tuổi ăn tuổi lớn, lúc đói bụng nhất, Triệu Tự luôn cảm thấy bản thân có thể ăn nguyên một con trâu.
Cố tình thức ăn ngày mùa trong nhà ăn không tốt, bát cháo buổi sáng kia sớm đã tiêu hóa gần hết.
Anh vừa khát vừa đói, còn thêm Đỗ Điềm không ngừng cố gắng nhẹ giọng nói: “Lần sau anh đi ra ngoài núi, giúp em mang về một con thỏ con đi.”
Phụ nữ thông minh hiểu rõ không thể ép sát từng bước, làm trao đổi mới có thể khiến đàn ông an tâm.
Một vài chiếc bánh đổi một con thỏ, tính lên là cô ta kiếm lời.
“Được.”
Triệu Tự từ trên cánh đồng đi lên, tiếp nhận bánh rau chiên của Đỗ Điềm, cầm lấy bình nước sôi để nguội cô mang đến, ngồi xuống cạnh cô ta ăn.
Đỗ Điềm huệ chất lan tâm [4], có tài nấu ăn ngon, lông mày của Triệu Tự giãn ra, gió mùa hè thổi qua bọn họ, mọi thứ đều thật yên tĩnh và tốt đẹp, cho đến khi Triệu Tự nhìn thấy thiếu nữ mặc váy màu tím ở phía xa.
[4] Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
Đại tiểu thư cẩn thận từng bước đi tới.
Váy của cô ấy giống như những bông hoa tử la lan đang nở, mái tóc được trang trí bằng những dải ruy băng cùng màu.
Đại Ninh bỏ qua tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa vui vẻ của hai người họ, ánh mắt rơi xuống bánh rau chiên trên tay Triệu Tự, chứa vẻ ghét bỏ chói lọi.
Triệu Tự thấy ánh mắt của cô, vốn dĩ đang ăn rất ngon, vừa nhớ tới đồ ăn phong phú của cô ấy đã ăn hơn hai ngày qua, anh đột nhiên cảm thấy bánh bột ngô trong miệng thật vô vị.
Anh ta đặt bánh rau chiên xuống, hỏi Đại Ninh: “Cô tới đây làm gì?”
Đại Ninh nghiêng đầu nghi ngờ, “Đến xem anh cắt lúa, ủa, sao anh không đi cắt, còn lười biếng ở đây à?”
Cô nghĩ mọi người đều là cô sao? Còn lười biếng!
Khóe miệng Triệu Tự khẽ nhúc nhích nhưng không nói chuyện, bị cô cắt ngang làm cho anh ta cũng không còn tâm trạng ăn nữa, một lần nữa xắn ống quần lên, chuẩn bị xuống ruộng.
Đỗ Điềm ở một bên ngước mắt nhìn Đại Ninh, càng đến gần, cuối cùng cô ta càng thêm rõ ràng cảm nhận được vẻ đẹp có tính công kích mạnh của Đại Ninh.
Làn da của đại tiểu thư vô cùng mịn màng, trắng trắng mịn mịn.
Vốn là thời gian tốt đẹp thuộc về cô ta và Triệu Tự, bởi vì Đại Ninh gia nhập, lập tức biến thành tình huống quỷ dị.
Đỗ Điềm cau mày nói: “Kỷ tiểu thư, anh Triệu Tự cũng không phải cái máy, lúc mệt thì tự nhiên có thể đi nghỉ ngơi một tí.”
Đại Ninh gật đầu đồng ý: “Dễ mệt nhanh như thế, anh ta thật yếu.”
Triệu Tự dừng động tác, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Đỗ Điềm hít một hơi, một đôi mắt ẩn tình trừng cô: “Cô đừng có nói chuyện lung tung.”
“Là cô nói anh ta mệt mỏi mà!” Cô so với Đỗ Điềm có thể còn dữ hơn hơn nhiều, mắt to trừng lại.
Đỗ Điềm không nói nên lời, cô ta nhìn Triệu Tự ngoài ruộng, muốn nói mình không phải có ý đó.
Triệu Tự đã lên tiếng trước một bước: “Đỗ Điềm, đừng quan tâm đến cô ấy.”
Nhìn thấy Triệu Tự kéo mình cùng anh ấy hòa vào cùng một mặt trận, Đỗ Điềm cảm thấy trong lòng có hơi ngọt, cũng không thèm chấp với Đại Ninh, nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”
*
Mặt trời chói chang, Đại Ninh bắt đầu hối hận sao mình lại ra đây.
Nữ chủ không về, cô đương nhiên không thể về, kiên trì đến bây giờ, rốt cuộc cô không nhịn được nữa.
Đại Ninh đứng trên bờ ruộng, hướng về phía Triệu Tự đã cắt mấy hàng lúa mà kêu to: “Này, anh lại đây xíu.”
Triệu Tự quay đầu lại.
“Anh mau tới đây!”
Triệu Tự nhìn thấy cô, đầu bắt đầu nhức, giọng điệu không tốt lắm: “Cô lại làm sao nữa?”
Đỗ Điềm đứng bên cạnh thành phong cảnh cũng cảnh giác nhìn sang.
“Nóng quá, tôi say nắng rồi.” Cô thực sự quá mệt mỏi, nắm lấy cổ áo sạch sẽ của thiếu niên, “Anh nhanh nghĩ cách.”
Triệu Tự thấy mặt cô vốn trắng nõn nay lại đỏ bừng cả lên, Triệu Tự trầm mặc một lát: “Cô quay về liền khỏe.”
Đại Ninh: “Tôi tìm không thấy đường về, anh dẫn tôi trở về đi.”
Triệu Tự giảng đạo lý với cô: “Tôi cần phải cắt xong đoạn này, dẫn cô về xong lại quay về đây cũng gần đến chiều mất rồi.”
Đại Ninh biết thông cảm cho anh ta mới có quỷ, cô nắm chặt cổ áo của thiếu niên đến gắt gao: “Anh mà không nghĩ cách cho tôi, tôi sẽ không cho anh tiếp tục làm đấy!”
Sắc mặt Triệu Tự tối sầm, cố ý người trước mặt muốn đánh thì đánh không được, muốn nói thì nói không xong.
Anh nói: “Buông tay, tôi sẽ nghĩ cách cho cô.”
Một lúc sau, anh vào rừng hái một ít lá chuối, dưới một gốc cây nhỏ trải lên, dùng hai tấm đệm lót dưới đất, nói với Đại Ninh: “Lại đây.”
Đại Ninh vui mừng chạy tới ngồi xuống, cô cảm thấy rất mới lạ, tuy rằng vẫn nóng nhưng không còn bị phơi nắng, cô ngồi ở đây góc nhìn cũng không tệ lắm.
Triệu Tự thấy cô ấy không gây rắc rối nữa mới tiếp tục làm công việc đồng áng trên tay.
Đỗ Điềm suy nghĩ vài vòng, Kỷ Đại Ninh vừa hay gây rối vừa làm người chán ghét, lại thêm ồn ào, nếu hiện tại cô ta tỏ ra không ngại gian khổ, một lòng quan tâm đến Triệu Tự, hai người cùng so…
“Anh Triệu Tự, gần trưa rồi, anh còn thừa nhiều thế, em đến giúp anh cho xong.”
Thấy Triệu Tự sắp từ chối, cô ta nói như đinh đóng cột: “Em giúp anh chất đống cho, anh đã bị trì hoãn một lúc lâu rồi, nói không chừng trời sẽ mưa bất cứ lúc nào, nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp mất.”
Nói xong, cô ta mang ống chân ủng đi xuống ruộng.
Triệu Tự thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh biết Đỗ Điềm là một cô gái tốt, trong lòng hơi cảm động, nghĩ về sau phải cố gắng chăm sóc cho em ấy và mẹ em ấy càng nhiều càng tốt.
Đại Ninh ngồi xếp bằng xong, chống cằm quan sát họ.
Cô chưa từng thấy qua người cắt lúa, theo lý thuyết các cặp vợ chồng nông thôn đều cùng nhau ra đồng, một bên cắt một bên tuốt.
Nhưng nhà Triệu Tự chỉ có mình anh ta là người lao động, đành phải cắt xong lại tìm cách tuốt.
Mặc dù Đỗ Điềm có đi giúp đỡ nhưng chỉ giúp xếp đống mà thôi, đối với Triệu Tự giống như muối bỏ biển.
Đại Ninh nghĩ thầm Đỗ Điềm không hổ là nữ chủ, thực sự rất siêng, nóng như vậy cũng muốn đứng bên cạnh Triệu Tự cho bằng được, chẳng trách tình bạn này lại khiến Triệu Tự cảm động.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, bắt đầu chụp phong cảnh.
Ngoài ruộng nam nữ chủ nghe thấy tiếng chụp hình, đồng thời ngẩng đầu.
Triệu Tự nhìn dáng vẻ ung dung của Đại Ninh, trên trán gân xanh nhảy dựng.
Nói theo đạo lý, chỉ cần có Kỷ Đại Ninh người này ở đây, cô ấy đơn giản là trung tâm của thế giới, mặc kệ khiến người khác chú ý hay muốn đánh chết cô, cô đều rất am hiểu.
Triệu Tự: “Đại tiểu thư, cô đang làm gì nữa?”
Thiếu nữ nói: “Tôi không chụp các người nha, anh có muốn nhìn không?”
Triệu Tự rảnh lắm mới đi nhìn ảnh cô chụp.
Anh ráng kìm nén tính khí, tăng tốc cắt lúa, lại không khỏi chia một tia chú ý đến trên người Đại Ninh.
Cô không làm chuyện gì xấu hết, chỉ chống cằm nhìn anh ta và Đỗ Điềm gặt lúa.
Ánh mắt đó tràn ngập thú vị…!giống như đang nhìn một con khỉ.
Sau đó, Triệu Tự đã từ quen dần đến chết lặng, mặc kệ cô đi.
Đỗ Điềm ở bên cạnh không dễ chịu, cô ta luôn cảm thấy Đại Ninh đã chụp được bộ dạng chật vật của mình rồi.
Đỗ Điềm đi xuống ruộng không bao lâu liền bắt đầu hối hận, mặt trời giữa trưa nắng chói chang, đứng bên bờ ruộng còn tốt, khi xuống ruộng liền đón ánh mặt trời lớn, rất nhanh toàn thân cô ta đều ra mồ hôi, quần áo tí tách bám dính trên người, trên ủng dính đầy bùn đất và có rất nhiều vết bắn trên quần.
Con gái yêu cái đẹp, Đỗ Điềm thậm chí còn lo lắng Triệu Tự có thể sẽ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình.
Nếu không phải Đại Ninh không ở một bên, cô ta vẫn có thể tự an ủi mình rằng bây giờ cô ta đang đồng cam cộng khổ với Triệu Tự, nhưng dưới lá chuối có một thiếu nữ xinh xắn.
Đôi mắt Kỷ Đại Ninh như sao sáng, má đào ửng hồng, váy trải trên lá chuối, vẻ mặt dường như xem diễn nhìn cô ta, làm cho cả người Đỗ Điềm không được tự nhiên.
Để cho người tức giận nhất chính là, Kỷ Đại Ninh được Triệu Tự chăm sóc đến chu đáo, còn cô ta lại phải đứng chịu cái nắng phơi ngoài cánh đồng, hơn nữa, chàng trai bên cạnh rõ ràng có vài phần thất thần.
Đỗ Điềm không có chỗ cho sự hối hận, trong lòng buồn bực, nhưng vẫn như cũ kiên trì thu hoạch cho xong mấy miếng đất đai này.
Triệu Tự lên bờ trước, anh hướng Đỗ Điềm vươn tay: “Đi lên đi, vất vả cho em rồi.”
Đỗ Điềm ngây người nhìn anh, trái tim nhảy thình thịch, đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay anh.
Triệu Tự kéo Đỗ Điềm dậy.
Đỗ Điềm trong lòng vui sướng, quên đi sự chật vật trước đó, cô ta nghĩ thầm muốn nhìn phản ứng của Đại Ninh một chút.
Đại Ninh quả thật ngoài ý muốn.
Lực hấp dẫn của nam nữ chủ mạnh mẽ như vậy sao? Cô là một cái bóng đèn cỡ lớn còn đang ngồi ở đây nè!
Đại Ninh không vui, cô không vui tất cả đều viết hết lên trên mặt, nhìn Triệu Tự.
Triệu Tự không biết hai cô gái đang suy nghĩ gì, anh cầm lưỡi liềm lên, đối với Đại Ninh ngồi dưới lá chuối nói: “Đại tiểu thư, đi về thôi.”
Đại Ninh hầm hừ: “Anh tới kéo tôi lên đi.”
Tuy cô không thích Triệu Tự nhưng cô càng thích chọc giận Đỗ Điềm.
Triệu Dữ không muốn kéo cô, đại tiểu thư có tật xấu gì không biết, chơi hơn một tiếng đồng hồ, có đứng dậy thôi còn phải muốn người tới kéo.
“Nhanh lên, nếu cô không đi, vậy chúng tôi đi trước.”
Đại Ninh hai mắt tròn xoe, uy hiếp anh ta: “Anh dám mặc kệ tôi!”
Triệu Tự thở dài, anh chỉ muốn mau chóng trở về nhà ăn cơm, đành cam chịu bước tới, duỗi tay ra kéo cô dậy.
Đại Ninh liếc nhìn tay anh một cái, lại bắt đầu ngại dơ.
Triệu Tự biết cô có tính tình gì.
“Kéo quần áo đi, quần áo của tôi sạch sẽ.”
Lúc này cô mới vui vẻ, kéo lấy quần áo Triệu Tự đứng lên, Đại Ninh nghĩ nghĩ, cứ cảm thấy nam nữ chủ nắm tay, còn mình thì kéo quần áo người ta, quá kém cỏi.
Tính hiếu thắng khiến cô không còn ghét bỏ Triệu Tự dơ nữa.
Cô liếc nhìn Đỗ Điềm đang nhìn chằm chằm bên này, như Thái Sơn đè lên đầu, câu lấy cổ Triệu Tự, nửa người treo trên người anh.
Triệu Tự thiếu chút nữa bị cô làm nghẹt thở.
Anh cắn răng: “Kỷ…!” Qua nửa ngày, anh mới phản ứng lại hình như mình không biết tên đầy đủ của cô.
Cô gái treo trên người anh giống như con gấu koala đang thúc giục nói: “Tôi tên là Đại Ninh, đi nhanh đi nhanh, nóng chết đi được, tôi muốn quay về.”
Nhìn sắc mặt Đỗ Điềm khó coi, tâm trạng Đại Ninh liền đặc biệt tốt.
Triệu Tự rất muốn lấy lưỡi liềm quơ một phát trên cánh tay cô gái.
Cũng may lý trí chiếm thượng phong, anh xưa nay quen có chuyện gì luôn chôn trong lòng, đè nén tính khí kéo cô nàng “koala” đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh ta cảm thấy mình giống như đã quên cái gì đó.
Vừa quay đầu lại, Đỗ Điềm ủy khuất nhìn bọn họ, Triệu Tự lúc này mới nhớ ra, anh quên béng Đỗ Điềm đi mất.
Triệu Tự im lặng một lúc, thế nhưng không biết nói gì cho tốt.
Một khi đối mặt với Kỷ Đại Ninh, những người khác trên cơ bản không thể chia ra nửa điểm lực chú ý.
Cố tình Đại Ninh còn nắm lỗ tai anh, giọng điệu mềm mại lại hung hăng nói: “Triệu Tự, anh có muốn đi không! Anh đang làm chậm trễ bữa ăn của tôi đó!”
###
[3] Bánh rau chiên:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – .