Đọc truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống – Chương 29: Quên Tôi Rồi À
Edit + beta: Văn Văn.
Nhìn thấy đại ca mình bị khống chế, đám đàn em cũng không thèm giả bộ ngủ nữa, cả bọn lần lượt mở mắt.
Triệu Tự nhìn sợi dây thừng bị cắt dưới chân mình, lập tức lục soát trên người Thân Đồ Thiệp thì tìm thấy một mảnh sắt nhỏ.
Không biết từ nơi nào mà hắn ta mò ra được, nửa đêm dùng thứ này cắt dây, những người đi tuần đêm trước đó cũng không ai phát hiện.
Thân Đồ Thiệp vừa mới cắt dây xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ, ai ngờ còn chưa kịp giúp bọn đàn em cắt dây thì Triệu Tự đã bước vào cửa, lúc này hắn ta thật sự tức đến ói máu.
Triệu Tự một lần nữa trói chặt hắn.
Sắc mặt Thân Đồ Thiệp tái mét, đôi mắt đào hoa hiện lên tia ngoan lệ: “Làm sao mày biết?”
Giọng Triệu Tự lạnh nhạt: “Tao không biết, nhưng tao biết hạng người như tụi mày thì làm sao có thể đều yên lặng ngủ hết được, kể cả có người vào kiểm tra cũng không có bất kì động tĩnh gì.
Nếu lần sau lại muốn diễn, nhớ phải cho ít nhất hai người giả bộ bị giật mình tỉnh giấc.
Có điều đáng tiếc, cả bọn mày làm gì còn có lần sau.”
Tên này liếm máu người trên lưỡi dao không biết bao người, nếu ngay cả việc này cũng không có tính cảnh giác thì anh đã sớm chết cả chục lần rồi.
Triệu Vũ đá hắn ta vào góc giường, lúc này làm gì có tâm trạng ngủ nữa, đi đánh thức đám người Xuyên Tử dậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bọn Thân Đồ Thiệp.
Khi Lý Tráng nghe việc này xong thì sợ toát mồ hôi lạnh, nếu Triệu Tự không phát hiện ra để Thân Đồ Thiệp cởi trói cho cả bọn, hậu quả không dám tưởng tượng.
Triệu Tự tự mình canh giữ đám người này một lúc.
Khi trời gần sáng, anh nhớ đến trong phòng còn một người đang ngủ nên nói với Xuyên Tử: “Vậy nhờ cậu ở đây trông kĩ bọn này giùm tôi.”
Xuyên Tử vội vàng gật đầu.
Triệu Tự trở về phòng, Đại Ninh vẫn đang say ngủ, tuy cô chuyên gây rối nhưng tư thế ngủ của cô rất tốt, hai tay đặt trên bụng, lông mi dài rủ xuống, hô hấp đều đặn.
Triệu Tự đánh thức cô: “Dậy ăn đi, chúng ta chuẩn bị khởi hành.”
Đại Ninh nghe thấy có ăn, mơ màng rời khỏi giường, trên đầu có một cọng tóc con nhếch lên, Triệu Tự khẽ dời ánh mắt sang chỗ khác, cũng không nhắc cô.
Sau khi Đại Ninh rửa mặt sạch sẽ, Triệu Tự lấy ra một đôi giày: “Mang đi.”
Đại Ninh thấy rõ đôi giày trong tay anh, trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất, cô không thể tin được nhìn chằm chằm đôi giày vải đen kia.
“Anh cho tôi mang cái này?”
Triệu Tự không nghĩ có chỗ nào sai: “Đôi này thoải mái.”
Đại Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không muốn mang đôi này, thà cho tôi không mang còn hơn.”
Triệu Tự đã sớm tính được cô sẽ không chịu mang, anh gật đầu: “Được, vậy cô ở lại khách sạn, tôi giúp cô liên lạc với chú Tiền để chú ấy đưa cô về.”
Vốn dĩ hộ tống Thân Đồ Thiệp là một chuyện rất cực và nguy hiểm, cô ấy không đi cũng tốt.
Đại Ninh dùng ánh mắt như nhìn tra nam nhìn anh ta: “Anh muốn vứt bỏ tôi!”
Triệu Tự nói: “Tùy cô muốn nghĩ gì thì nghĩ, có mang không?”
Đại Ninh kiên quyết lắc đầu.
Ai lại thích đôi giày vải xấu xí đó chứ, ai thích thì mang đi.
Triệu Tự liếc cô một cái: “Không mang thế ở yên trong phòng, tôi đi kêu người bưng đồ ăn lên cho cô.”
Anh nói xong thì đi ra ngoài.
Một lúc sau, nhân viên khách sạn mang bữa sáng tới, lần này Đại Ninh biết không ăn sẽ đói, đành chấp nhận ăn bánh bao với cháo, ăn cho lửng dạ rồi thôi.
Thanh Đoàn vẫn đang thuyết phục cô đi giày vải: “Nếu cô không mang thì bọn họ sẽ đi thật đó.
Đến đấy Đỗ Điềm và Triệu Tự nảy sinh tình cảm với nhau thì tính sao?”
Đại Ninh đang rất bực: “Nó xấu như vậy, mi muốn mang thì mang đi.”
Thanh Đoàn nghẹn một cục rồi rống lên với cô: “Nếu ta có chân thì ta đã mang rồi!”
Đại Ninh ném cái muỗng đi, cô rống còn muốn to hơn: “Mi không có chân thì nói làm gì, ta không mang đó thì sao nào? Tức chết mi luôn đi!”
“…”
Ok, vậy cô cứ ở lại đây nhìn bọn họ rời đi đi.
*
Trong đại sảnh, Triệu Tự đang kiểm lại số người.
Phát hiện chỉ thiếu Đỗ Điềm và Đại Ninh, anh trầm tư một lát, Lý Tráng nhanh chóng nói: “Để tôi đi gọi Đỗ Điềm.”
“Đi thôi.”
Trang Hoành Tu hỏi: “Kỷ tiểu thư đâu? Cô ấy không đi cùng chúng ta sao?”
Vẻ mặt Triệu Tự hơi khựng lại: “Ừ, cô ấy ở lại đây, lát nữa sẽ có người đến đón cô ấy đi.”
Hiện tại Trang Hoành Tu chỉ nghe theo Triệu Tự, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
“Ồ” một tiếng liền không nói nữa.
Lý Tráng đưa Đỗ Điềm đến, vẻ mặt hắn có chút bối rối, nhìn Đỗ Điềm sau lưng mình, sắc mặt Đỗ Điềm trầm lặng, vô cùng khó coi.
Cố tình ngay khi cô ta vừa xuất hiện, Trang Hoành Tu lập tức hỏi: “Mùi gì vậy?”
Hầu hết mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi phát ra một mùi thối không nói nên lời— Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm mím chặt môi, buồn bực nhìn Triệu Tự, hi vọng anh có thể hiểu được ý của mình.
Bây giờ cô không dám mở miệng nói chuyện, một khi mở miệng thì mùi vị kia càng nồng.
Tất cả đều do người phụ nữ ngu xuẩn Kỷ Đại Ninh kia, cô ta súc miệng đến nửa đêm mà cổ mùi vị đó vẫn còn.
Triệu Tự đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô ta, nhưng anh không nói gì, cũng không tò mò như những người khác.
Triệu Tự: “Nếu đã đông đủ thì xuất phát.”
Mọi người đang chuẩn bị đi, thang máy bên cạnh đinh một tiếng mở ra.
Cô gái từ trong thang máy chạy ra: “Không đủ, mấy người quên tôi rồi à!”
Cô gái chân trần, trên mắt cá chân có đeo một chiếc lắc lục lạc vàng, lục lạc kêu lên đinh đang theo từng tiếng bước chân.
Đỗ Điềm nhìn thấy Đại Ninh, thù mới hận cũ đều dâng lên, ánh mắt như muốn giết người.
Nhưng cô ta vẫn bảo trì bình tĩnh, biết rõ dù bây giờ cô ta có đối đầu với Đại Ninh cũng không có nửa điểm tốt.
Dù là một thằng đàn ông chất phác đến đâu thì bản chất cũng là động vật thị giác, lúc này trong khoang miệng cô ta còn có mùi lạ, không thể lại tiếp tục phá hỏng hình tượng mình nữa.
Đỗ Điềm khẽ nắm chặt tay thành quyền, một ngày nào đó, cô ta hứa sẽ bắt Đại Ninh phải trả giá đắt cho những gì đã làm đêm qua.
Ở đây ngoại trừ Triệu Tự, hơn ba mươi người đàn ông đều đang dán mắt vào đôi chân trần trắng như tuyết của Đại Ninh, ánh mắt dần dần không dịch khỏi được.
Ngay cả Thân Đồ Thiệp cũng chưa bao giờ nghĩ rằng đôi chân của một người con gái lại có thể đẹp đến vậy.
Sắc mặt Triệu Tự hoàn toàn tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cơ hồ nghiến răng từng chữ nhả ra: “Kỷ Đại Ninh.”
Đại Ninh nghe thấy âm thanh quen thuộc, phát hiện Triệu Tự từ trong đám người, lập tức đáp lại rõ vang: “Đây! Tất cả đã đông đủ, chúng ta đi thôi.”
Triệu Tự: “Giày của cô đi đâu rồi!”
“Xấu tới vậy, dĩ nhiên vứt rồi.”
Triệu Tự hít sâu một hơi, ra lệnh: “Đi.”
Không ai nhúc nhích, cả đám vẫn còn nhìn chằm chằm đôi chân ngọc của Đại Ninh chưa lấy lại tinh thần, ngay cả một thằng nhóc mười lăm tuổi như Trang Hoành Tu cũng nhịn không được nuốt nước bọt.
Triệu Tự lạnh giọng lặp lại: “Nắm chặt thời gian, đi!”
Ai nấy như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng lên xe.
Đại Ninh đang định lên xe của đám Xuyên Tử, đột nhiên bị Triệu Tự kéo lấy cổ áo, cô quay đầu lại, vô cùng khó hiểu: “Anh kéo người ta làm gì thế?”
“Cô ngồi đằng sau.”
Đằng sau là chiếc xe chứa một số vật linh tinh, Triệu Tự trói chặt Thân Đồ Thiệp rồi ném hắn tới cốp xe, lại bế Đại Ninh lên xe.
Anh yên lặng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thuyết giáo: “Ai cho phép cô chạy ra ngoài mà không mang giày, một cô gái có thể thế này sao?”
Đại Ninh lập tức vặn lại, “Ai bảo anh mua đôi giày xấu! Nếu anh mua đôi giày đẹp hơn chút, có lẽ tôi đã mang nó rồi.
Bây giờ chân tôi lạnh quá.”
Dù sao nói đến đâu đều do Triệu Tự sai, anh im lặng hồi lâu, đành lùi một bước, hạ giọng nói: “Lấy cái lắc trên chân cô xuống đi.” Không biết tại sao cái đồ này dễ dàng khiến đầu óc đám đàn ông mang đầy ý nghĩ màu vàng (đen tối, dơ bẩn).
Đại Ninh nghĩ mình không thể hiểu được anh ta: “Tôi thích chiếc lắc chân này lắm, không đưa.”
Triệu Tự đành cùng cô bàn bạc: “Đợi đến huyện Hoàn, tôi sẽ mua cho cô đôi giày đẹp.”
“Thật không?”
“Là thật.”
Đại Ninh nghiêng đầu mỉm cười: “Tự nhiên tôi không muốn nữa.”
“…” Triệu Tự cũng lười nói nhảm cùng cô, anh bắt lấy bàn chân ngọc, tay chạm vào chiếc lục lạc trên mắt cá chân của cô.
Đại Ninh liều mạng giãy giụa, mắt thấy lắc chân sắp bị lấy đi, cô liền nóng nảy mắng anh ta: “Triệu Tự, anh đúng là một kẻ xấu xa, trên giường một kiểu, dưới giường một kiểu, xuống giường thì anh liền bắt nạt người ta, còn giở trò cướp lắc chân nữa chứ!”
Người tài xế ở hàng ghế đầu và Thân Đồ Thiệp thân trong cốp xe, cảm nhận được chuẩn bị có bát quái lớn, không khỏi vểnh tai lên.
Triệu Tự nghiến răng: “Kỷ Đại Ninh, đừng nói bậy.
Khi nào tôi…”
Nói đến đây, đột nhiên im bặt.
Một chân Đại Ninh giẫm lên vai anh, Triệu Tự lẳng lặng thối lui, lần này cũng không tiếp tục giật lắc chân của cô.
Anh xem như tuyệt vọng và choàng tỉnh lại, đêm qua anh không nên không kiểm soát được như thế.
Đại Ninh sửa sang lại váy, thấy Triệu Tự từ bỏ, cô nhìn xuống xem trong túi xách còn kẹo không.
Chỉ còn lại hai viên kẹo cuối cùng, cô quyết định không đưa cho Triệu Tự mà một mình ăn.
Cô không làm ầm ĩ nữa, trên xe liền trầm lặng hẳn xuống.
Khi Đại Ninh ăn xong kẹo, cô lại cảm thấy buồn chán, không nhịn được liếc nhìn Triệu Tự.
Anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không tốt.
Cô đến gần Triệu Tự, nhìn anh ta hồi lâu rồi lặng lẽ nhét tờ giấy gói kẹo vào trong túi quần của anh.
Được rồi, coi như vấn đề vứt rác đã được giải quyết.
“…” Tròng mắt Triệu Tự cũng không di chuyển, hô hấp đều đặn.
Con người một khi đến mức tận cùng, hóa ra thật sự có thể đạt được tâm bình khí hòa.
*
Đoàn người duy trì tốc độ, bữa trưa giải quyết luôn trong xe, như cũ là chú Tiền chuẩn bị cơm hộp.
Các thôn dân rất vui khi họ có được bữa ăn sẵn.
Đối với họ mà nói, chuyến đi này thực sự rất đáng giá, không chỉ được ở trong một khách sạn xa hoa, sang trọng mà còn được ăn thịt, cơm hộp rất ngon và phong phú.
Còn Đại Ninh thì không vui vẻ chút nào.
Cô đã thành thói quen ăn ngon mặc đẹp, bây giờ phải ăn cơm hộp có mùi vị lẫn lộn, trong lòng đương nhiên khó chịu.
Triệu Tự nhìn cô cầm đũa gạt vài lần trong bát, chỉ ăn mấy miếng thịt bò cà ri, một ngụm cũng không chịu ăn mấy món khác.
Triệu Tự khẽ nhíu mày, không nói lời nào, đưa cho cô toàn bộ số thịt bò trong cơm của mình.
Đại Ninh không cảm ơn còn ghét bỏ nói: “Trên đũa của anh có dính nước miếng!”
Triệu Tự lạnh nhạt nói: “Hôn cũng hôn rồi, hiện giờ có ghét bỏ cũng không có nghĩa lý gì.”
Đại Ninh nghĩ cũng thấy đúng, cô vui vẻ ăn hết thịt bò, lại ăn thêm hai củ cà rốt cắt nhỏ, cơm hộp không hề động.
Nếu là Triệu Bình hoặc Triệu An An, nhất định sẽ không lãng phí thế này.
Ngay cả một đứa trẻ cũng biết phải ăn hết.
Triệu Tự không nói cho Đại Ninh, anh biết có người cho vậy là lẽ thường, hoàn cảnh sống và cách sống của mỗi người đều khác nhau thôi.
Triệu Tự cụp mắt nhìn tấm bản đồ huyện Hoàn trong tay, có phần xuất thần.
Chính vì điều này mà anh luôn nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng anh và Kỷ Đại Ninh mãi mãi là người của hai thế giới.
Kỷ Đại Ninh sinh ra đã ở tít trên đám mây nên có thể kiêu căng, tùy hứng.
Còn anh sinh ra đã ở trong bụi bặm, chỉ có thể chọn cách từng bước leo lên.
*
Cũng may duy trì tốc độ này, bọn họ đã đến huyện Hoàn ngay trong đêm.
Trang Hoành Tu là người vui mừng nhất, trở về đây đồng nghĩa với việc cậu ta đã hoàn toàn chấm dứt kiếp sống làm con tin trong nửa tháng qua, trở về nhà an toàn.
Gia đình cậu ta sống trong một khu dân cư cao cấp, huyện trưởng Trang là một người quan liêm khiết, vốn nhà mẹ đẻ của Trang phu nhân giàu có nên cả gia đình sống tương đối khá giả.
Bởi vì con trai bị bắt cóc, Trang phu nhân và huyện trưởng Trang lo lắng suốt nửa tháng, bà ấy cơ hồ ngày nào cũng rơi lệ, biết được tin tức con trai mình bình an trở về, lập tức hai vợ chồng hết sức mừng rỡ, đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Vài chiếc xe cảnh sát đã đợi sẵn từ trước, thay dây thừng trên người đám người Thân Đồ Thiệp thành còng tay, đưa tất cả họ lên xe.
Trang phu nhân ôm lấy Trang Hoành Tu, không kìm được nước mắt.
Trang Hoành Tu ngượng ngùng nói: “Mẹ à, đừng khóc, con đã không sao rồi ạ.”
“Mẹ là đang vui biết chưa.”
Triệu Tự thấy mọi việc đã xong xuôi, đang định mang theo người rời đi, Trang Hoành Tu vội nói: “Anh Tự, đợi một chút.
Cha, để con giới thiệu, đây là Triệu Tự.
Anh ấy đã cứu con còn bắt được đám Thân Đồ Thiệp.”
Đại Ninh không có giày, ở trong xe nhìn khí vận tử làm sao dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Nhìn xem, có rất nhiều người hộ tống nhưng chỉ có Triệu Tự được nhắc đến, đây không phải là sức hút của khí vận tử sao? Nếu không tại sao Trang Hoành Tu không khen ngợi Lý Đại Tráng ngu ngơ kia đi?
Huyện trưởng Trang nghe vậy, đánh giá người thanh niên trước mặt này.
Các cô gái khi nhìn thấy anh, chỉ thấy vẻ ngoài của anh anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sáng.
Còn một người trung niên như huyện trưởng Trang khi nhìn cậu thanh niên này, chỉ cảm thấy ánh mắt trong veo, dáng vẻ cương nghị.
Khí phách phát ra từ trong linh hồn Triệu Tự, đừng nói huyện trưởng Trang, đến cả ông Kỷ chìm nổi trong chốn thương trường nửa đời người cũng không bới ra chút tật xấu nào.
Huyện trưởng Trang nói liên tiếp mấy từ tốt, bắt tay Triệu Tự một cách cảm kích.
“Tôi vô cùng cảm ơn đồng chí Tiểu Triệu, mọi người đều vất vả cả rồi.
Hôm nay tôi mời mọi người cùng nhau ăn tối, cảm ơn các vị đã cứu Hoành Tu, đồng thời bắt được cả đám Thân Đồ Thiệp, góp công lao lớn!”
Ông ta không chỉ là một quan huyện trưởng, trước đó còn là một người cha.
Triệu Tự từ chối lòng tốt: “Các thôn dân đều nóng lòng muốn về nhà thu hoạch vụ thu.
Huyện trưởng Trang, chúng tôi sẽ không ăn.”
Ông ta nói: “Sao lại làm thế được, đây không riêng là chuyện nói lời cảm ơn thôi, mà về Thân Đồ Thiệp, rất có thể phải làm phiền mấy vị ở đây ghi chép.
Ngày mai trong cục sẽ cho người đến bàn bạc, lại nói…”
Ông dừng chút lại suy tư một phen: “Thân Đồ Thiệp là nghi phạm được treo giải thưởng, các vị đã đóng góp cho xã hội lớn vậy, có phần thưởng cũng là lẽ thường.”
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, làm sao cũng không tin được lại có chuyện tốt như vậy!
Triệu Tự hơi ngạc nhiên, sau đó anh không từ chối nữa, đáp ứng: “Thế chúng tôi đành làm phiền.”
*
Bữa tối tại nhà hàng của huyện trưởng Trang mời khách.
Trước khi xuất phát, Triệu Tự tìm gặp Trang Hoành Tu: “Tôi có chuyện này muốn làm phiền cậu.”
Trang Hoành Tu rất sùng kính (sùng bái + kính trọng) anh, vội nói: “Được được được! Anh Tự, anh cứ việc nói.”
Triệu Tự im lặng một lúc lâu: “Cậu có thể thay tôi mua một đôi giày nữ xinh xắn và mềm không, tôi sẽ trả tiền.”
Trong trí nhớ của anh, các cô gái ở trong thôn hoặc là đi giày vải hoặc phải đi ủng, tinh xảo như Kỷ Đại Ninh, cả đời này anh có lẽ cũng chỉ gặp được một người như thế.
Trang Hoành Tu nhớ đến đôi chân như ngọc của cô gái kia, khẽ ho khụ một tiếng.
“Anh Tự, anh đừng khách sáo, anh cứu em một mạng, em báo đáp còn không kịp.
Đừng lo, em cùng mẹ nói qua một tiếng, kêu mẹ chuẩn bị giày cho cô ấy.”
Triệu Tự gật đầu: “Làm phiền cậu quá rồi.” May thay hiện giờ da mặt anh đã được Đại Ninh rèn luyện, nghe nói cậu ta cần phải làm phiền Trang phu nhân cũng không quá mức xấu hổ.
***
Văn: Đã đời tôi mới đăng được, qua giờ watt lỗi suốt ಥ_ಥ.