Đọc truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống – Chương 21Thèm Muốn Thân Thể Cô Ấy 2
Edit + beta: Văn Văn.
Chớp mắt tháng chín đã đến, Đại Ninh cũng không muốn về nhưng hai đứa nhỏ nhà Triệu Tự cần phải đi học.
Triệu Bình đang học cấp hai, trong thôn chỉ có trường tiểu học và trường trung học cơ sở, trình độ giáo viên còn chẳng ra gì.
Năm nay là năm học đầu tiên của Triệu An An, cô bé vừa hồi hộp vừa chờ mong, khi gà vừa mới gáy thì cô bé đã rời khỏi giường.
Triệu Bình đưa cô đi, Triệu An An quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Tạm biệt anh cả, tạm biệt Kỷ tiểu thư.”
Triệu Tự dặn dò Triệu Bình: “Nhớ phải chăm sóc cho An An tốt vào.”
“Em biết rồi anh trai, tuyệt đối không để ai bắt nạt An An.”
Trường học hơi xa, nó được xây dựng dưới một chân núi khác, hai anh em xách hộp cơm, định đến trường thì hấp cơm ăn.
Thấy hai đứa em đã rời đi, Triệu Tự cầm cuốc lên đi đào đậu phộng.
Mùa thu luôn là mùa thu hoạch, muốn nuôi sống cả một gia đình, dựa vào công việc đồng áng bận rộn để kiếm sống không là không đủ.
Gần trưa Triệu Tự quay về, thấy chú Tiền lại thúc giục Đại Ninh về nhà.
Trong tay cô cầm một lá thư, Triệu Tự tiến vào, tròng mắt cô vừa chuyển: “Chú nói với ông nội đừng lo lắng, Triệu Tự đã nói cứ xem anh ta như gia sư nhà của tôi, có thể dạy tôi đọc sách.”
Chú Tiền nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ nhìn qua.
Triệu Tự mặt không đổi, lẳng lặng nghe cô ấy nói dối.
“Triệu Tự giảng bài rất hay, so với mấy người gia sư trong nhà chúng ta còn tốt hơn.
Hơn nữa đến trường tôi cũng chỉ có việc nằm ngủ, giáo viên đều bị tức bốc khói.
Tôi thật sự rất thích nghe Triệu Tự giảng, nói không chừng Triệu Tự dạy tôi, tôi có thể thi đậu đại học nữa kìa.”
Chú Tiền nghi ngờ nói: “Đại tiểu thư nói thật?”
Đại Ninh kéo Triệu Tự qua, chỉ vào sách giáo khoa của mình, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu quay video: “Triệu Tự, anh mau giảng cho chú Tiền nghe đi.”
Triệu Tự nhìn Đại Ninh, cô hướng anh chớp chớp mắt.
Triệu Tự không nói gì thêm, anh mở sách vật lý ra, bắt đầu bình tĩnh giảng.
Dạy học không phải là việc khó đối với Triệu Tự, đến cùng hai đứa em đều được anh một tay phụ đạo bài tập cho.
Triệu Tự cần cù, thông minh, dù không tính là tri thức uyên bác, nhưng đối với việc ứng phó với Đại Ninh thì dư xài.
Vẻ mặt chú Tiền giãn ra, không ngờ thật sự lại tin lời Đại Ninh nói.
Đại Ninh đưa điện thoại cho ông, bảo: “Chú Tiền, chú cho ông nội xem đoạn video này, ông cụ chắn chắc sẽ rất vui, vậy thì sẽ không giục tôi về nữa.”
Chú Tiền cười lắc đầu, tạm thời buông tha cô, bước ra cửa rời khỏi.
Đại Ninh quay đầu lại với giọng ngọt ngào, thổi một cái rắm cầu vồng cho Triệu Tự: “Triệu Tự, anh thật sự lợi hại quá đi, vừa có thể làm việc vừa có thể nấu ăn, lại thêm xử lý tin đồn và dạy học! Trên đời này còn có chuyện gì mà anh không biết làm không?”
Triệu Tự nghe xong chỉ thấy buồn cười.
Anh không nhịn được nói: “An An và Triệu Bình cần đi bộ một tiếng đồng hồ mới có thể đến trường.
Cô có tài nguyên học tập tốt như vậy, lại phí phạm của trời, không biết quý trọng.”
Đại Ninh vặn lại: “Người xưa không phải có câu Ngươi không phải là cá, sao biết ta không biết cá có vui hay không?”
Triệu Tự: “…!Không phải cá mà là Trang Tử.
Ngươi không phải là ta, sao biết ta không biết cá có vui hay không? [1]”
[1] Câu nói này nằm trong cuốn Trang Tử- Thu Thủy, dùng để ám chỉ cuộc đời giống như diễn kịch, chúng ta không ở trong vở kịch của người khác thì làm sao biết được hỉ nộ ái ố của họ, nên đừng luôn nhìn người khác bằng chính con mắt của mình rồi phán xét.
Một kẻ thất học như vậy, chẳng trách khiến giáo viên tức như thế, người xưa chắc còn tức sống dậy.
Đại Ninh đúng lý hợp tình nói: “Đúng đúng, chính là cái này.
Tôi không thích là không thích, tại sao những thứ các người thích lại bắt tôi thích theo? Cho dù tôi có ăn no chờ chết cũng có thể áo cơm không lo qua một đời.
Sao phải một hai ép chính mình học những thứ mình không thích? Điều đó không phải quá ngốc sao.”
Triệu Tự suýt chút nữa đã cảm thấy cô ấy nói đúng.
“…”
“Chúng ta không thảo luận chuyện này nữa.” Đại Ninh nghĩ tới điều gì, đột nhiên tò mò hỏi: “Triệu Tự, anh thật sự có thể đối phó mọi dạng lời đồn sao?”
Triệu Tự khó hiểu.
Đại Ninh: “Tôi tin anh có thể.”
Qua hai ngày, sau khi biết được chuyện mà cô ám chỉ là gì, Triệu Tự chỉ muốn bóp chết Kỷ Đại Ninh!
*
Gần đây trong thôn thay đổi một tin đồn, tin đồn lần này so với tin đồn trước còn có sức tấn công dữ dằn hơn, duy nhất không thay đổi chính là– diễn viên nam chính như cũ là Triệu Tự.
Triệu Tự phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình cứ thấy không đúng, lúc đầu anh không quan tâm cho lắm, còn nghĩ rằng vụ việc Đỗ Điềm rơi xuống nước tạo thành ảnh hưởng vẫn chưa qua khỏi.
Cho đến hôm nay, rảnh rỗi một chút nên liền đi đón Triệu An An và Triệu Bình tan học, cả ba từ bờ ruộng vừa đi đến, một người đàn ông độc thân, lười biếng trong thôn huýt sáo với anh ta.
Người làm biếng nói: “Nhìn không ra nha Triệu Tự, thế nhưng chú mày lại là hạng người này, người ta trong thành là đại tiểu thư, không ngờ chú mày cũng dám vụng trộm chơi trò lưu manh.
Lá gan chú so với bọn tôi đúng là lớn không ít, không biết tư vị của đại tiểu thư ra sao nhỉ?”
Sắc mặt Triệu Tự trầm xuống: “Anh nói cái gì?”
“Ồ, còn nổi giận nữa à, mày có gan làm lại không dám nhận.
Chuyện đó đã lan truyền trong thôn rồi, Kỷ tiểu thư sống trong nhà mày, mày nhân cơ hội chấm mút con gái người ta.
Giờ mọi người ai ai cũng biết, mày thường ngày ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm, nhưng thật ra là đồ tục tĩu!”
Triệu Tự nắm chặt quần áo của hắn: “Anh lặp lại lần nữa cho tôi!”
Hắn ngày thường cà lơ phất phơ, nếu thật muốn đánh nhau, nhất định không phải là đối thủ Triệu Tự.
Hắn ta bị dáng vẻ dữ tợn của Triệu Tự làm cho hoảng sợ: “Không, không phải do tôi nói, mọi người đều nói như vậy.”
Triệu Tự hơi híp mắt.
“Họ còn nói gì nữa?”
“Bọn họ còn, còn nói lý do anh không muốn cưới Đỗ Điềm thật ra là vì tham lam sắc đẹp của Kỷ tiểu thư, muốn lấy tiền từ nhà cô ấy.”
Triệu Tự không thể nhịn nổi nữa, một quyền đánh qua, người nọ ngã phịch xuống đất, rên rỉ đau đớn.
Mặt mày Triệu Tự băng giá: “Nếu để cho tôi nghe thấy loại lời nói này lần nữa…”
“Không nói, không nói.”
Triệu An An đứng một bên thấy anh cả mình đánh người liền sợ hãi.
Triệu Bình che kín lỗ tai em gái, trong lòng tràn đầy phẫn nộ: “Là ai đồn bậy!”
Rất nhiều khả năng lóe lên trong đầu Triệu Tự, đột nhiên chợt nhớ tới hai ngày trước Đại Ninh đã từng nói “Tôi tin anh có thể”.
Gân xanh trên trán anh nhảy dựng.
Hay lắm Kỷ Đại Ninh, lời đồn liên quan đến chính mình cũng dám tạo, quả thật không sợ danh tiếng mình bị hủy hoại.
Nếu nữ chính tin đồn đổi thành một người khác, người trong thôn có lẽ vẫn không tin, dù sao họ cũng nhìn Triệu Tự từ nhỏ đến lớn, cách làm người hay nhân phẩm của anh không có gì để bàn cãi.
Nhưng khi đối tượng được đổi thành Đại Ninh, mọi chuyện liền hoàn toàn khác.
Chỉ với khuôn mặt họa thủy kia của Kỷ Đại Ninh, dáng người yểu điệu, giọng nói ngọt ngào giống như có thể véo ra nước.
Là một người đàn ông thì khó có thể kiểm soát, tuy Triệu Tự trầm ổn, đáng tin cậy nhưng anh ta không phải cũng là đàn ông sao!
Hơn nữa, tất cả mọi người trong thôn ai cũng đã chứng kiến qua khối tài sản đáng ghen tị của đại tiểu thư.
Nếu ai thật sự may mắn cưới được cô thì việc giàu có chỉ qua một đêm không phải mơ nữa rồi.
Tin đồn truyền từ đông sang tây, thế là Triệu Tự không chỉ trở thành một kẻ thèm muốn thân thể đại tiểu thư, còn combo thành kẻ hám tiền.
Trong lòng Triệu Tự tức ứa gan, khi anh về đến nhà, Đại Ninh đang sơn móng tay trong phòng.
Đại Ninh chọn màu hồng anh đào, ngón tay cô trắng nõn, bên ngoài sơn thêm một lớp dầu sáng bóng trông rất đẹp.
Cô cúi đầu thổi thổi các ngón tay, chờ nó khô.
Triệu Tự đẩy cửa ra, sắc mặt rất khó coi: “Kỷ Đại Ninh!”
Đại Ninh phản ứng rất nhanh, Triệu Tự nổi giận như vậy, chứng tỏ những gì cô nói với Nhị Nữu ngày đó đã truyền ra.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, đổi chủ đề: “Móng tay tôi lên màu đẹp không? Hay tôi cũng sơn cho anh một cái?”
Ngực Triệu Tự phập phồng lên xuống: “Cô đi ra ngoài cho tôi.”
“Đừng nổi nóng, đừng nổi nóng.” Đại Ninh nói: “Ai bảo bữa đó anh trói tôi, tôi chỉ nói với một mình Nhị Nữu thôi mà, ai mà ngờ tất cả mọi người đều biết hết đâu, không thì anh đi tìm Nhị Nữu đối chất.”
“Nếu cô không nói bậy thì đứa trẻ có thể có chỗ nào nói được? Kỷ Đại Ninh, đến đây nhận lỗi của mình đi.”
Đại Ninh để bàn tay sơn móng tay buông xuống: “Triệu Tự, anh đúng là đồ hai mặt.
Tin đồn liên quan đến Đỗ Điềm hai ngày trước sao anh không tức giận, bây giờ anh tức giận gì chứ? Không phải anh rất am hiểu việc trấn áp lời đồn à, thế anh đi giải thích không chừng sẽ tốt hơn chút, anh ở đây làm dữ với tôi, coi chừng tôi nổi giận đó!”
Triệu Tự tức giận đến não bộ đau ong ong.
Anh đi vào, bắt được tay của Đại Ninh, lạnh lùng đáp: “Bộ bản chất hai việc đều giống nhau? Vụ Đỗ Điềm là vì cứu người, qua một thời gian sẽ lắng lại.
Còn việc của cô…”
Càng nói càng tức.
Đại Ninh cực kỳ vô tội, khó hiểu hỏi: “Hai cái đều là lời đồn, có gì khác nhau?”
Triệu Tự dần dần nguôi giận, một khi Kỷ Đại Ninh đã không tốt như thế, hôm nay nhất định phải dạy cô làm người một bữa.
Anh kéo Kỷ Đại Ninh ra sân: “Triệu Bình, mau lấy cây côn gia pháp của nhà chúng ta ra.”
Triệu Bình chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã cầm một cây gậy dài tới một thước lại đây.
Cây gậy kia có một ngón tay thô, vô cùng bóng loáng.
Khi Triệu Bình còn bé là một con khỉ nghịch phá, thường xuyên nhảy lên cây né đòn, vì thế dẫn đến không ít lần bị anh trai mình tẩn cho một trận bằng cây gậy này.
Đừng nói đến cậu ta, ngay cả lúc Triệu An An không nghe lời cũng bị đánh đòn hai lần.
Có một câu châm ngôn ở vùng quê, Người con hiếu thảo thường được sinh ra dưới gậy [2].
Bây giờ người được hưởng thụ biến thành đại tiểu thư, Triệu Bình thương cảm liếc nhìn cô.
[2] Ý là nhà có con hiếu thảo thường được giáo dục bằng đòn lớn lên.
Triệu Tự: “Kỷ Đại Ninh, đưa tay ra.”
Thứ này trước mặt hoàn toàn không có gì sợ hãi, khinh thường nói : “Tôi không đưa ra đó, anh thì tính là gì, anh dám đánh tôi, tôi liền kêu chú Tiền cho nổ banh xác cái thôn này.”
Anh lạnh mặt: “Cô đúng là ngứa da thiếu đòn.”
Triệu Tự nắm lấy tay cô, bắt cô xòe lòng bàn tay ra, đánh một cái chát vào lòng bàn tay.
Đại Ninh đứng chết sững.
Gậy bằng hoàng gai đánh người rất đau, Triệu Tự biết cô luôn được yêu chiều nên kiểm soát lực đạo.
Nhưng Đại Ninh đã lớn từng này rồi, từ trước nay chưa từng bị ai đánh qua.
Chớ nói chi đến ông nội đem cô xem như tròng mắt của ông, kể cả đứa em trai khốn nạn kia của cô cũng chưa từng đánh cô.
Cô không thể tin được nhìn Triệu Tự chằm chằm.
Vẻ mặt chàng trai bình tĩnh, lại đánh vào lòng bàn tay cô.
“Bốp.”
“Còn dám làm chuyện xấu nữa không.” Anh trầm giọng nói, “Cô đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Vì mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả mình cũng tính kế theo vào, cô có biết chỉ một chút sơ sót, những chuyện thế này sẽ khiến cô hối hận cả đời không?”
Cuối cùng Đại Ninh không nhịn được nữa, khóe mắt dần tích tụ nước mắt, vừa khóc nức nở vừa mắng: “Triệu Tự, anh xong rồi, cả nhà anh đều xong rồi, anh chết rồi tôi liền đào xác ra mà quất! Cho chó hoang ăn mất xác anh luôn.”
Lời nói ác độc như thế đấy, nhưng người nói lại khóc đến ná thở, giống như người đánh cô mới là kẻ xấu xa.
Sắc mặt Triệu Tự lạnh lùng, tay vẫn đánh tiếp.
Đại Ninh không chịu nổi loại đau đớn này, òa một tiếng khóc lớn: “Sai rồi sai rồi, anh đừng đánh nữa, người ta nhận sai rồi được chưa!” .